Dịch: Thất Thất

Liễu nhị nương quả thật là có bản lĩnh, thổi gió bên tai cả một đêm, cuối cùng cũng làm cho Phó Thượng Nghị đồng ý, nếu vẫn không tìm được Phó Song Nhi, thì liền để Phó Cảnh Hiên gả thay, còn dặn đi dặn lại rằng không được để Phương gia hưu thê, bằng mọi giá phải giữ mặt mũi cho Phó gia.

Bàn thờ trong từ đường sắp đặt một hàng bài vị, đứng đầu là bài vị của Phó lão tiên sinh, biểu thị cho việc Phó gia là một gia tộc có căn cơ gốc rễ, có tiếng tăm đã gầy dựng mấy mươi năm, nói trắng ra chính là muốn nhắc nhở người kia không được làm Phó gia mất mặt, không cần biết là nam hay nữ, nếu đã đồng ý lên kiệu hoa, cả đời này phải khóa chặt tại Phương gia, sống làm người Phương gia, chết làm ma Phương gia, đừng nghĩ đến việc quay đầu.

Ngày xuân mưa nhiều, người đưa đò ở bến đò Lâm Giang vì vậy cũng đình công đã mấy ngày, thừa dịp trời hôm nay có nắng, bắt đầu làm việc trở lại.

Bên bờ sông có một lão bá đang đứng ở đó, lão bá khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người lọm khọm, gầy gò, mặc một bộ y phục cũ kỹ, nhưng đôi mắt to tròn đen láy, long lanh hữu thần, không tìm ra được nửa điểm già nua, người này mỗi ngày đều đến đây đứng nhìn những con thuyền qua lại trên sông nửa canh giờ, đã đứng ba ngày liên tiếp, như thể đang chờ đợi điều gì.

Sông Lâm Giang thăm thẳm màu ngọc bích, bốn phương thông suốt, đầu nguồn cách ngoại thành Sở Châu hai mươi dặm, cho dù là đi buôn bán hay đi thăm thú du ngoạn đều vô cùng thuận tiện, chính vì vậy có không ít thương nhân vì ngại đi đường núi bôn ba chập chùng mà chọn đi thuyền.

Người đưa đò tay cầm tẩu thuốc đi đến trước mặt lão bá, cười đùa hớn hở hỏi: "Ách* thúc hôm nay lại đến đợi tân nương ư?"

*Ách vừa mang nghĩa là người câm, vừa là tên gọi của vị thúc thúc này

Ách thúc gật đầu, chỉ chỉ lên trời rồi lại chỉ tay vào con thuyền đang neo đậu sát cạnh bờ.

Người đưa đò vừa nhìn liền hiểu, đáp rằng: "Chắc là mấy ngày này đi, mấy ngày trước thời tiết không tốt, không ít thuyền từ Giang Lăng đến đây cũng buộc phải hoãn lại."

Ách thúc nghe vậy mỉm cười cảm kích, kín đáo đưa cho người kia hai văn tiền, sau đó xoay người trở về thành, trước ghé qua tiệm may ở phía nam mua một bộ y phục mới, sau lại ghé qua khách quán ăn phía bắc mua ít hoan hỉ đoàn, chưởng quỹ trên người mặc tạp dề từ phía sau đi ra, thấy Ách thúc vẫn còn đứng đó, thuận tiện nói vài câu: "Lần này cho đường nhiều, khẳng định sẽ hợp khẩu vị của đại đương gia."

Ách thúc tiếp tục chắp tay cảm tạ, bước ra khỏi quán ăn liền vòng qua mấy con hẻm, đi xuyên qua mấy con phố, rốt cuộc dừng lại trước một phủ trạch.

Giờ thìn ba khắc, cửa lớn Phương gia chậm chạp mở ra, hai tên gia đinh trông cửa ngáp vài cái, biếng nhác đứng mỗi người một bên, một trong hai tên đó gọi là Trần Nhị, hắn nhìn thấy Ách thúc định tiến vào cửa, đưa tay ngăn cản "Vừa sáng sớm đã đi đâu? Mua cái gì?"

Ách thúc khàn giọng "A" hai tiếng, đem đồ trên tay đưa tới, Trần Nhị mở bao y phục vừa mua từ tiệm may ra, xốc lên một bộ y phục mới, cười nhạo nói: "Người què mặc y phục tốt như vầy thật là lãng phí." Sau đó cũng xé mở túi giấy chứa hoan hỉ đoàn, đưa lên mũi ngửi một cách đầy hàm ý, hắn cũng không hỏi chủ nhân túi giấy là có thể ăn hay không, liền tiện tay lấy một khối bỏ vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra toàn bộ, gian nan nói: "Cái thứ gì! Ngọt đến gắt cổ họng! Thứ này có thể cho người ăn sao?" Vừa mắng vừa muốn đem đồ trên tay mình quăng xuống đất, cũng may Ách thúc nhanh tay lẹ mắt chụp được, sau đó ngồi xổm xuống, giống như là vừa mới nhặt đồ lên.

Người gia đinh còn lại tên Chu Tề, có chút không vừa mắt, liền tiến đến hỏi han Trần Nhị vài câu, ánh mắt hướng về phía Ách thúc ra hiệu, ý bảo ông nhanh đi vào.

"Chẳng qua chỉ là một lão già cùng một tên tàn phế! Thật không biết phu nhân giữ bọn họ lại trong phủ để làm gì, nếu là ta thì đã sớm đuổi bọn họ đi, đỡ hao phí một cái danh đại đương gia!" Trần Nhị hướng về bóng lưng Ách thúc nhổ một bãi nước bọt, giọng điệu thập phần bất kính.

Chu Tề tuy vừa đến Phương gia không lâu, nhưng tình cảnh này thì đã nhìn quen mắt, do dự nửa ngày, hảo tâm khuyên: "Trần ca, Ách thúc dù gì cũng là người hầu bên cạnh đại đương gia của chúng ta đó..."

"Đại đương gia?" Trần Nhị cướp lời, hắn giương mắt nhìn lên bảng hiệu trên đỉnh đầu mình, có chút hả hê nói: "Về sau trên bảng này có còn đề họ Phương hay không thì khó nói lắm, đến lúc đó ai quan tâm hắn có phải đại đương gia hay không?"

So với đình đài lầu các của Phó gia thì trạch viện của Phương gia có phần trang nhã hơn rất nhiều, dù không phô trương hoa lệ như Phó gia, nhưng mọi ngóc ngách ở đây đều rất tinh xảo, độc đáo.

Ách thúc cầm hai túi đồ băng qua hành lang dài, lại băng qua vài ô cửa sổ, tiến vào một viện tử, trong viện có điêu khắc hai con đại bàng bằng đá, cây cối, hoa lá xum xuê, trên thân cây quế có treo một cái lồng chim, trên cửa có khắc hình hỉ thước* đang đậu trên cành hoa mai nở rộ trông rất sống động, ngụ ý "Hỉ thượng mi sao*", "Hỉ sự đăng môn*", chẳng qua hình vẽ điêu khắc ấy đã qua nhiều năm, không có ai thường xuyên lau dọn, nhìn vào sẽ thấy hơi cũ kỹ.

*Hỉ thước: chim khách (người xưa quan niệm rằng chim khách sẽ mang hỉ sự đến nhà)

* Hỉ thượng mi sao: chỉ sự vui vẻ hiện lên từ lông mày, niềm vui ánh lên từ khóe mắt.

* Hỉ sự đăng môn: chuyện vui đến cửa.

Ách thúc không thể lên tiếng, nên trước khi vào thì đã gõ cửa mấy cái, nhưng mãi không thấy ai trả lời, đành tự tiện tiến vào, ông đem bộ y phục mới cất kĩ ở bên trong, rồi tìm một cái đĩa ngọc bày hoan hỉ đoàn ra.

Mắt thấy tân nương đã sắp đến, Phương gia lại không có chút không khí hỉ sự nào, ngoại trừ việc treo hai cái đèn lồng đỏ ở trước cửa, còn lại không bố trí gì thêm.

Ách thúc bưng đĩa ngọc quanh quẩn hai vòng ở sảnh trước, phân vân không biết nên đặt chúng ở bàn nào.

Những khối điểm tâm này là đặc biệt làm theo khẩu vị của vị kia, ẩn chứa một chút tâm tư, nhưng là không biết khi vị kia đến sẽ ngồi ở nơi nào.

Bất quá muội muội ruột thành thân, hẳn là sẽ đến đưa tiễn? Suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, ông vẫn không đưa ra được quyết định, hay là đặt trong thư phòng?

Trước thư án có một người đang ngồi ở đó, đôi mắt tựa sông ngân, ngọc thụ lâm phong, trên người mặc một thân y phục trắng.

Người nọ cũng không vấn tóc, chỉ dùng một mảnh dây tối màu buộc ở đuôi tóc, trong tay cầm nửa khối bạch ngọc, vuốt ve một cách tinh tế, nhẹ nhàng.

Khối ngọc bội này có thâm niên không ngắn, trên mặt có khắc tùng thạch thước điểu, phía trên đầu thước điểu là nhành hoa anh đào, cũng có vài cánh hoa vô tình rơi xuống chân thước điểu, nhìn rất sống động.

Nghe thấy động tĩnh của Ách thúc, người này liền nâng mắt, đây chính là đại đương gia bị liệt hai chân của Phương gia, Phương Trạch Sinh.

Ách thúc nâng đĩa ngọc lên, ám chỉ rằng không biết nên đặt nó ở đâu, sau đó khoa tay múa chân hai lần, ý muốn nói tân nương sắp đến rồi.

Phương Trạch Sinh nhìn nửa khối ngọc bội một lúc lâu, cuối cùng đặt nó vào hộp gỗ, khóa cẩn thận, cũng thu liễm lại tâm tư cuồn cuộn của bản thân, từ tốn nói: "Tùy ý đặt ở một chỗ đi, y thích đồ ngọt, sẽ tự biết tìm đến thôi."

Bên này vừa dứt lời, trong viện truyền đến tiếng la của Chu Tề, Ách thúc vội vàng chạy ra thì được báo đội ngũ đưa dâu của Giang Lăng Phó gia sẽ đến sau buổi trưa, liền mau chóng quay về giúp đại đương gia đổi y phục, chuẩn bị bái đường thành thân.

Một đường mệt nhọc, đi gần nửa tháng, chuyện đầu tiên sau khi Tam Bảo xuống thuyền không phải là đến giúp đỡ nhị gia đang mặc bộ hỉ phục cồng kềnh nhà mình mà là lao đến một gốc cây nôn thốc nôn tháo.

Phó Cảnh Nghiệp bị ép đi theo đoàn đưa dâu, không tốt hơn Tam Bảo là mấy, vốn là mang một bụng oán khí, nhưng mà vừa nghĩ đến việc từ nay về sau không cần nhìn thấy Phó Cảnh Hiên nữa thì liền cao hứng không thôi, hắn ngồi trên xe ngựa mà Phương gia đưa đến, phấn khích đến nỗi hận không thể cưỡi lên lưng ngựa chạy mấy ngàn dặm.

Tam Bảo ôm đồ đạc đi bên hông kiệu hoa, nhỏ giọng trò chuyện: "Thiếu gia, chúng ta thật sự không tìm cơ hội chạy trốn sao? Tiểu nhân lo lắng suy nghĩ không thôi, kế sách của Liễu nhị nương lần này quả thật quá gian trá rồi!"

Phó Cảnh Hiên chẳng để ý, Tam Bảo đã gấp đến độ giơ chân: "Thiếu gia, chúng ta nhanh chóng chạy đi, vạn nhất Phương gia cùng Liễu nhị nương thương lượng xong xuôi mọi chuyện, chúng ta còn chẳng phải là dê vào miệng cọp?" Còn chưa nói hết, một cái quạt giấy từ trong kiệu chìa ra ngoài đập một cái vào gáy Tam Bảo, Tam Bảo ủy khuất hỏi: "Rốt cuộc là có chạy hay không đây thiếu gia? Tiểu nhân thấy ngày tháng sau này của chúng ta ở Phương gia cũng chẳng khá hơn được, còn không bằng trở về Phó gia tiếp tục bày trò trêu chọc đại thiếu gia."

Phó Cảnh Hiên xốc khăn hỉ lên, vén màn kiệu ra cười ngâm ngâm: "Chạy cái gì mà chạy? Ta chính là đặc biệt đến đây, nào có đạo lý muốn chạy?".