Trái tim nó khẽ run lên mách bảo : " Cả hai người người đều yêu nhau từ rất lâu."

Nhân vật : Lê Bích Thảo , Trần Lam Phong.

Địa điểm : Khu biệt thự Sunflower of inferno ( Nhà hắn )

Nó bước vào phòng tập boxing, tìm kiếm hắn. Nhà gì mà rộng quá vậy, nó tìm mãi mà chẳng thấy đâu. Rốt cuộc, nó phải làm gì để hắn tha lỗi cho nó đây ? Nó nên nói gì ? Tôi xin lỗi , tôi không cố ý ? Hắn có tha thứ cho nó không hay là hắn sẽ giận nó , có phải hắn thực sự không chơi với nó nữa. Nghĩ tới đây, lòng nó chợt hoảng sợ. Lê Bích Thảo , tất cả là tại mày. Ngu dốt, ngu dốt, đại ngu dốt.

Hắn đứng đó dựa vào tường, ánh mắt nhìn về phía trước xa xăm cô độc. Khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn nhưng sao khoảng cách quá xa. Nó bước tới, gọi một tiếng :

" Phong"

Mày kiếm khẽ cau lại, hắn quay người bước đi rất nhanh, để lại nó phía sau. Nó đuổi theo khua tay múa chân , mồm liên tục liến thoắng:

" Bạn Phong đẹp trai dễ thương, trí tuệ hơn người, phong độ đầy mình , thấu tình đạt lí, đanh đá như đàn bà. A ! Không phải, nhầm, nhầm , là dịu dàng tế nhị , lịch sự không ai bằng. Tha lỗi cho mình nhé."

Nó đan hai tay lại, chân tình cầu xin. Nhưng, hắn dường như không hề quan tâm mà vẫn một mực bước đi. Nó chạy theo :

"Hay để tôi kể chuyện cười cho ông đỡ căng thẳng.

A hỏi : Cậu tên gì ?

B :trả lời : Nguyễn Văn Chim.

A :Nặng hay nhẹ ?

B : Cái đó...cái đó tôi chưa cân nhưng tôi sờ nó chắc vừa tầm.

A: Cậu điên hả ? Tôi hỏi TR hay CH ý ( trong từ chim)

A : Hả ? ( há to mồm ) "

Hắn chợt đứng lại, khẽ cau mày. Nhỏ ngốc này, kể câu chuyện bậy bạ như vậy.

"Tôi xin lỗi ông mà.Đáng lí ra cái mồm tôi không nên nói bậy bạ .." Nó vừa nói vừa khẽ đánh vào má mình.

"Được rồi." Hắn cầm tay nó , hỏi " Bà biết sai thế nào ?"

"A ! Cái gì cũng sai.Đáng lí ra tôi không nên nói :"Chúng tôi không còn là bạn nữa". Không nên trách móc ông bỏ rơi tôi. Nhưng lúc đó tôi thấy ông cứ đi cùng Tuệ Như nên tôi...tôi "

"Bà làm sao ?" Hắn bước tới ép sát nó vào góc tường, nhìn thẳng vào đôi mắt nó hỏi.

"Tôi"

" Đừng có lú rú một góc trách móc người ta tại sao không thích mình. Nếu như thích ai thì phải dũng cảm tỏ tình. Thành công cũng được , thất bại cũng được. Có như vậy thì sau này mới không bao giờ phải hối hận về những gì đã qua" Mẹ nó nói đúng. Nó buột miệng nói như vậy là vì nó ghen. Nó tức hắn không bảo vệ nó mà chỉ chăm chăm bên nhỏ Như. Nếu đã thích hắn, thì :

"Tôi thích ông " Nó dõng dạc tuyên bố.

"Sao ? "

"Tôi thích ông, rất thích , rất thích ông. Tôi nói như vậy vì...A"

Nó trợn tròn mắt trong suốt của mình nhìn hắn cúi đầu xuống hôn nó.

Khoảng cách hai người rất gần, nó có...có thể nghe được nhịp tim đập của hắn, nghe mùi hương bạc hà thoang thoảng đang bao phủ trên người nó.Nó chưa từng hôn ai, há miệng ra thở gấp. Đầu lưỡi ướt át của hắn nhân cơ hội này tiến vào, công thành đoạt đất, gặm nhấm vành môi nó.

Hai người dây dưa quên cả thời gian, hắn buông nó ra để lại nó xụi lơ dựa vào hắn thở hồng hộc.

" Nếu viên kẹo ngọt là một nụ hôn, anh sẽ gửi đến em một cơn mưa kẹo cùng....trái tim của anh. Một trái tim rạo rực yêu em từ rất lâu."

Nó khẽ cả kinh, trái tim nó run lên mách bảo : "Cả hai người đều thích nhau từ rất lâu".Nó nhảy lên ôm choàng hắn, vậy là không phải một mình nó yêu thầm người a. Biết trước nó đã tỏ tình với hắn từ lâu.

"Được rồi " Hắn khẽ cốc nhẹ vào đầu nó, nhẹ nhàng nói : "Anh yêu em"

"Ừ" Khuôn mặt nó khẽ ửng hồng, lười nhác trả lời.

"Ngày kia chúng ta sẽ trở về bên nhau " Hắn tiếp lời. ( Mai là chủ nhật không đi học nhé )

"Vâng "

"Kể từ nay tránh xa tên mặt trắng đó ra " Nói tới đây giọng điệu hắn bỗng trở nên bá đạo, nghiêm khắc lạ thường. Nhỏ ngốc này ,biết tên đó ( Minh ) thích mình sao cứ đi nói chuyện cùng tên đó, đi ăn cùng tên đó.Hôm nó được điểm kém thì lại đặt tay lên vai động viên.Cảnh ấy đúng là ngứa mắt. Hắn chỉ hận lúc đó không xông lên bẻ gãy cánh tay đó. Hoàng Thiên Minh, cậu cứ coi trừng tôi đấy.

Nó mỉm cười ngọt ngào đồng ý.Hắn ghen sao ?