*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưng rời khỏi chỗ ngồi tàu điện ngầm cứng ngắc, buồn ngủ bay sạch, bên tai là âm thanh đám đông xì xào to nhỏ và cả xôn xao, cứ như lọt vào tổ ong lớn vậy, có những ánh mắt hiếu kỳ ngó sang bên này, cô bé kia lại đưa lưng về luồng nhìn như kim châm ấy, đôi vai hơi hơi run rẩy, nước mắt thấm ướt tóc, làm cho những lọn tóc dính bết vào mặt.

Tôi nói với âm lượng chỉ có hai chúng tôi mới nghe thấy, vừa nãy có phải gã sàm sỡ em không?

Cô gái nhỏ ngẩng phắt lên nhìn tôi, một đôi mắt mở to đầy hoảng sợ, hai tay cầm ngược lại tay áo Hạ Giai, giống như đấy là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của mình, cắn môi cố sức gật đầu.

Gã đàn ông vẫn mạnh mồm phân bua với Hạ Giai: “Cô có chứng cớ gì chứ? Ồ? Bụng to cái là muốn nói gì thì nói sao, nói mà không có bằng chứng đi vu khống người khác…”

“Nếu là tôi vu khống ông, thì tôi sẽ nói lời xin lỗi. Nhưng đằng này, phiền ông cho mọi người ở đây xem…”

Hạ Giai cảm thấy tức cười, giọng điệu từ mạnh mẽ sang lạnh lùng chế nhạo, bỡn cợt nheo mắt, “Đừng có cố giữ lấy lưng quần mình nữa, ở đây đông người như vậy, không ai nhìn lầm đâu.”

Sắc mặt gã đàn ông trở nên vô cùng khó coi.

Mọi người xung quanh bất mãn lên tiếng chỉ trích càng lúc càng nhiều, gã giơ chiếc ví da màu đen trong tay lên và hướng về phía Hạ Giai mà ném: “Liên quan cái quái gì tới cô…!”

Tôi đưa tay đánh rớt cái ví bay tới, bộp một tiếng.

Đám đông soàn soạt vội lùi về nượp như kiến, cái túi giấy ban đầu tôi xách trong tay giờ đây lăn lóc trên mặt sàn tàu điện với đầy dấu chân loang lổ, khăn lụa mới mua và cả đồ dùng cá nhân giảm giá đều rơi cả ra ngoài, còn có trâm cài áo mà Hạ Giai đã đắn đo rất lâu mới dám mua, dì vốn định mang nó khi đến nhà Chu Tĩnh Dương ra mắt bố mẹ vào ngày kia.

Tôi nói, dám động thủ à.

Cái mũ của tôi sau va chạm đã bị rơi mất, đứng lên cao hơn gã nửa cái đầu, cánh tay buông bên người siết thành đấm, ánh sáng trắng từ ngọn đèn trên tàu chiếu lên mặt tôi, liếc qua khóe mắt thấy một cậu bé 8 9 tuổi chạy đến, hình như là một người phụ nữ có vẻ là mẹ nó đã kêu nó làm thế, nhặt trâm cài áo trả cho Hạ Giai.

“Cách xa một chút nào.”

Tôi quẳng cái ví da bám đầy bụi bặm vào ngực ông ta, lùi về một góc đứng vững rồi đẩy gã ra sau.

“Một thân bốc mùi khốn nạn.”

Tiếng chuông báo đến trạm tới rất đúng lúc.

Cửa bên hông vừa mở ra, hành khách trên tàu nhao nhao đi vòng, gã đàn ông lách qua đám đông cứ như cá chạch, chật vật mà cuống quýt, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Cô bé ngồi ở vị trí ban đầu của tôi, ôm cái túi giấy bị biến dạng vào lòng, liên tục nói lời cảm tạ tôi và Hạ Giai, không lâu sau ngẩng lên nhìn tôi, vệt nước mắt đọng trên má đã khô rồi, dùng giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi kêu nói với tôi: “Cám ơn anh ạ.”

Tôi cầm lại đồ của mình, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh con bé.

Con bé đứng chung với chúng tôi, đôi lúc còn trò chuyện đôi câu với Hạ Giai nữa, tôi không quá để ý nội dung lắm, nhưng có thể nghe ra được con bé là một đứa nhỏ rất lễ phép. Đến trạm rồi, con bé trước khi xuống còn một lần nữa trịnh trọng nói lời cảm ơn, nghe Hạ Giai nhắc nhở một câu “Sau này phải cảnh giác”, rồi sau đó con bé đeo chéo túi sách bước xuống.

“Được rồi, đi thôi.”

Hạ Giai đung đưa hai tay trống không, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi: “Làm chuyện tốt cũng coi như tích đức cho cục cưng bé bỏng nè…”

Dì nắm lấy cánh tay tôi định kéo tôi lên thang cuốn, nhưng tôi vẫn đứng đó không nhúc nhích.

“Mẹ à.”

Dì ngưng cười, nhìn tôi, giống như lấy làm lạ vì sao tôi lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, thậm chí có chút trách móc nữa.

“Trước khi mẹ lên tiếng, mẹ có nghĩ đến nếu như, lúc ấy con không có ở đó, gã ta đánh mẹ thì mẹ phải làm thế nào không.”

Dì không cho là phải: “Ta cũng sẽ không chết đâu mà, cũng đâu cần phải đánh trả…”

“Bây giờ có còn giống như trước nữa sao?”

Trong đầu hiện ra hình ảnh gã đàn ông kia lấy găng tay đập về phía dì, chỉ cảm thấy dì thật sự là thần kinh thô đến phát giận mà, vừa bị cho kích động lên, tôi liền có hơi không kiểm soát được từ ngữ của mình, “Mẹ không còn những năm tháng lấy cứng chọi cứng như mười năm về trước nữa đâu ạ! Ít nhất cũng phải để ý đến đứa nhỏ trong bụng mẹ chứ, lỡ đâu, con nói là nếu như, gã đàn ông kia chính là một tên điên, va chạm thôi là đẩy đi một nước luôn, con có giết chết hắn rồi có đền được sao?”

Trong mắt dì ánh lên vẻ ảm đạm, nhưng vẫn muốn tranh luận với tôi: “Vậy tức là ta làm sai ư?”

“Chuyện đó thì không sai.”

Tôi hít vào một hơi, nhận thấy được mình đã thất lễ rồi, thế là tự động dịu giọng xuống, “… Nhưng đến một lúc nào đó rồi, có chuyện có thể làm cũng như không thể làm gì được.”

– “Lỡ như em thật sự cả đời không thể hát lại được nữa, có lấy mạng bọn họ ra cũng vô dụng thôi”, tôi cuối cùng thì, có thể xem như, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mới thông suốt lời Cung Tuyển Dạ đã nói, đôi khi không truy cứu không có nghĩa là bỏ qua, mà là bởi vì không phải cái giá nào cũng có thể trả lại tương ứng cả, có một số đối tượng không thể bồi thường nổi.

Bằng giá nào cũng không đủ.

Tôi có thể thấy rằng mình đã nói hơi nặng rồi, chuyện cũng đâu có nghiêm trọng đến mức ấy, nhưng vẫn không kìm nổi mà lo xa, mọi sự đều có bất ngờ. Tôi không phải là người gan lì, gặp chuyện như này vừa nghĩ đã thấy hãi rồi, tôi lại không có sức nặng và thủ đoạn như Cung Tuyển Dạ, đủ khả năng chịu trách nhiệm cho mọi mất mát.

Thật ra thì ngay cả anh cũng không thể.

Hành khách trên ga tàu điện ngầm thưa thớt dần, thế rồi chỉ còn mỗi tôi và Hạ Giai, giờ phút này chúng tôi cứ như đã tráo đổi thân phận vậy, dì giống như con trẻ gây họa cúi đầu nghe tôi răn dạy, xuất phát từ đuối lý không thể chối cãi được, mà tôi thì là người lớn nghiêm khắc cứng nhắc, không chút cảm thông nào cả.

Chợt dì nở nụ cười. Đuôi mắt hơi xô lại thành vết nhăn không dễ nhận ra, dì đã bước vào giai đoạn cậy nhờ con cháu rồi, dì cười một nụ cười đẹp đẽ mang theo nét dỗ dành.

“Ta hiểu mà, lần sau sẽ không như vậy nữa… Tha lỗi cho ta nhé.”

Gió thổi xào xạt, tôi mới nghe được dì nói: “… Cục cưng đúng là đã lớn rồi.”

Trong phút chốc ấy con tim đập thật mạnh và loạn nhịp.

Trái tim mình như quả cây chín sớm thời hạn, ép ra dòng chảy chua chua

Tôi hỏi Cung Tuyển Dạ, em có phải rất kỳ cục không.

Tôi mong dì có được hạnh phúc hơn bất cứ ai, ấy nhưng lại hốt hoảng khi biết dì không cần tôi nữa. Đã quá quen thuộc cuộc sống nương tựa lẫn nhau, dì là lý do tôi muốn mình phải mạnh mẽ lên, chỉ khi trở thành chỗ dựa vững chắc của dì rồi, tôi lớn lên mới có ý nghĩa.

Chỉ có như vậy tôi mới có thể đền đáp công ơn nuôi nấng bao năm nay của dì.

Thế nhưng ân tình há có thể trả hết được.

Tôi đặt mình trong một tình cảnh lưỡng nan vậy đó, một mặt là bình thản đón nhận tương lai về sau sẽ xa nhau, tôi không cần phải mang trọng trách cho ước mơ của dì nữa, buông tay ra và đi làm những gì mình muốn; một mặt lại không nỡ, giống như chú chim sải cánh rời khỏi cái tổ của nó cũng không quên quay đầu nhìn lại. Có lẽ mỗi đứa trẻ đều có tâm lý mâu thuẫn như tôi vậy đó, nhưng tôi lại không quá giống họ.

Cung Tuyển Dạ nói, cho nên nhân tài cần một người bạn đồng hành.

– Chẳng qua là khi Chu Tĩnh Dương lấy ra chiếc nhẫn kim cương trước mặt mọi người trong quán cà phê, tiếng hoan hô và cả tiếng hét phấn khích rầm trời muốn bay nóc nhà, Hạ Giai vẫn còn đứng bên trong quầy, bất cẩn làm nhiễu một ly sữa.

Dì nói, anh bị váng đầu à! Làm cái gì vậy hả! Không phải đã nói đi gặp bố mẹ anh trước sao?

Dường như hắn hoàn toàn không chuẩn bị trước, lỗ mãng như vậy không phải tác phong của hắn, nói năng dù ngắt quãng nhưng vẫn nói cho rành mạnh như bình thường: “Bởi vì… Kéo dài nữa thì áo cưới không vừa người mất.”

Đột nhiên cảm thấy, căn phòng này sao mà nhỏ thế, tôi đứng ở đâu cũng thấy mình rõ thừa.