Khai giảng rồi, Sở Y Phàm đưa tôi đi báo danh, nộp học phí… Tôi về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, giữ khoảng cách với tôi, làm như tôi đã gây ra chuyện gì sai trái lắm. Sau đó có giáo viên hướng dẫn thông báo, rằng tôi bỏ thi vài môn ở học kỳ trước, giờ phải học cải thiện.

Tôi không muốn học cải thiện một năm nên đã đến chỗ Sở Y Phàm, anh bỏ ngõ chuyện riêng, đi cùng tôi đến xin xỏ giáo sư các môn. Có vẻ như anh nổi tiếng lắm, giáo sư nào cũng nể nang vài phần, tôi cũng nổi danh quá mà, hình như vụ việc kia đã được đồn rùm beng cả rồi. Họ toàn dùng ánh mắt hoa nhài cắm bãi phân trâu để nhìn chúng tôi, hoa nhài là anh ấy, phân trâu là tôi.

“Thăm hỏi” xong vị giáo sư cuối cùng, tất cả đều đồng ý để tôi thi lại, vụ này xem như đã được giải quyết tốt đẹp, nhưng sau đó, tôi lại sụp đổ.

Tôi vốn định nhào đầu xuống đất, sau lại thấy mặt đất dơ quá, tôi bèn đổi thành nhào vào lòng Sở Y Phàm.

Anh đỡ lấy đầu tôi: “Đừng tự làm đau mình chứ. Sao vậy, chẳng phải đã giải quyết xong hết rồi à?”

Tôi buồn bã không thôi: “Em muốn chuyển khoa.”

Anh rất lấy làm lạ: “Chuyển khoa rồi thì em phải học lại từ đầu đấy, phí cả công xin xỏ nãy giờ.”

Tôi bực tức nói: “Em muốn chuyển sang khoa khảo cổ.”

Anh lại càng thấy lạ: “Chẳng phải em sợ nhất việc phải ghi nhớ niên đại lịch sử sao?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ em vẫn đang sợ, nhưng nếu không vào khoa khảo cổ, em chẳng có cách hợp pháp nào để đi khai quật mộ của Hiếu Trang cả.”

Anh khuyên nhủ mất nửa ngày, tôi mới bình tĩnh lại đôi chút.

Sau đó, tôi đã nghĩ thoáng ra, dù gì thì mình cũng đã là Thái hậu, da mặt sao có thể không dày(1)? Thế là chẳng thèm để ý đến thái độ của người khác nữa, chủ yếu cũng là do chả có thời gian quan tâm tới, tôi vừa lên lớp khóa mới, vừa ôn bài học kỳ cũ, còn phải chuẩn bị thi lại, tuy Sở Y Phàm có dạy kèm, nhưng tôi vẫn bận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên(2).

(1): tác giả chơi chữ, hậu (后) trong Thái hậu và hậu (厚) – dày, đều phát âm giống nhau là [hòu]

(2): nôm na là bận tới mức muốn mọc ra ba đầu sáu tay ấy.

Một hôm, sau khi tan học, tôi đến Hội sinh viên tìm Sở Y Phàm, giờ anh đã lên năm tư, dần không quản lý công việc nữa, chỉ còn phải bàn giao một số thứ.

Anh đang bận, tôi ở phòng kế bên đọc sách, ngồi chờ.

Có người bước vào, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Giang Tuyết Thanh. Tôi gật đầu với cô ta thay lời chào, cô ta lại hừ mũi một tiếng, hất cằm, rõ đang bày ra vẻ xem thường. Tôi cũng chẳng so đo nhiều, người cô ta thích đã thích tôi, ai lợi hại hơn khỏi nói cũng biết, mà tôi lại là vai ông bà, không tiện chấp vặt cùng lớp con cháu.

Giang Tuyết Thanh thấy tôi thờ ơ thì mất kiên nhẫn, nói cho cùng, cô ta vẫn còn nhỏ tuổi mà. Cô ta khinh miệt: “Sao cô không ở luôn trong Lục Viện(3) đi, tới đây làm gì?”

(3): nhóm sáu bệnh viện trực thuộc đại học ở Bắc Kinh, cái bệnh viện tâm thần kia cũng là một trong số đó.

Tôi mệt mỏi liếc cô ta một cái: “Hôm nay ra ngoài hóng gió, chị cẩn thận nhé, tâm thần giết người không cần chịu trách nhiệm đâu.” Nói rồi nhe răng với cô ta, cười hung ác.

Cô ta sợ đến độ thụt lùi ra sau, càng mạnh mồm hơn: “Cô đừng có mà hả hê, trước đây anh ấy cũng rất tốt với tôi, tôi còn từng đến nhà anh ấy đấy.” Sau đó chạy thục mạng.

Giang Tuyết Thanh, cô chọc giận tôi thành công rồi đấy!

Sở Y Phàm giải quyết vội công việc rồi đến đón tôi, tôi vẫn đang giận lẫy, tỏ vẻ không vui hỏi anh: “Anh và Giang Tuyết Thanh từng qua lại à?”

Anh liếc tôi một cái: “Nói bậy gì đó?”

Muốn đọ mắt đúng không? Tôi lườm lại anh: “Vậy sao người ta bảo anh rất tốt với người ta, còn đến nhà anh luôn rồi. Em vẫn chưa từng.”

Anh day day ấn đường: “Bọn anh chẳng xảy ra chuyện gì cả, cô ấy ghé qua là vì gặp mưa gần nhà anh, anh cho cô ta vào. Anh và người ta chả có gì hết.”

“Sao hai người lại gặp mưa gần nhà anh, hai người đi chung với nhau làm gì?…”

Xin mọi người thông cảm cho tôi, tuy tôi sống nhiều hơn người ta mười mấy năm, nhưng trong tình yêu, tôi chỉ là lính mới, Vô Trần trước đây còn ngây thơ hơn cả tôi, làm sao mà tôi có kinh nghiệm được. Thế nên tôi đổ bình dấm chua, không ngừng chất vấn Sở Y Phàm.

Sở Y Phàm bị tôi ép đến nóng người, quát to một tiếng: “Sao lại trách anh? Là do trước đây em bảo mình đẹp lắm, quyến rũ lắm. Cô ta trông cũng được, tên lại có chữ Thanh, anh tưởng đó là em đấy.”

Đúng rồi, trước đây tôi thường khoác lác với Vô Trần mà, tôi xẹp khí thế xuống ngay. Anh thừa cơ kéo tay tôi, lôi ra ngoài.

Đi được nửa đường, tôi bỗng tỉnh lại, chỏ chỏ anh: “Anh rõ ràng bảo tất cả mọi chuyện đều là trí tưởng tượng của em, thế sao lại biết những lời em từng nói với Vô Trần?”

Anh thở dài: “Anh cứ nghĩ là mình có thể bưng bít cho qua chứ, em từ hươu cao cổ biến thành hươu sao rồi à?”

Tôi nện anh: “Khai mau!”

Anh kéo tôi vào căn tin: “Dùng bữa đã, sau đó đến nhà anh, anh từ từ kể cho mà nghe.”

Nhà anh ở Tháp Viện cách Lục Viện không xa, là một căn nhà hai phòng. Tôi ngắm nghía chung quanh, có nhìn làm sao cũng chẳng giống một gia đình. Anh kể rằng lúc mình còn rất bé thì cha mẹ đã ly dị, hai người tự lập gia đình mới, anh trưởng thành cùng với ông bà nội, cho đến lúc lên đại học, ông bà mới về quê ở Bình Cốc, bây giờ anh sống một mình ở đây.

Đường ba mẹ của người này chả phải chỉ hơi kém may mắn thôi đâu. Tôi ôm anh, vỗ về an ủi. Nhưng những gì cần hỏi vẫn phải hỏi. Tôi lệnh cho anh ngồi xuống sô pha, tôi thượng lên bàn trà, từ trên cao nhìn xuống, bắt đầu thẩm vấn: “Mau khai báo đi, sao anh biết?”

Anh kéo tôi ngồi vào lòng mình, ôm chặt, bắt đầu hồi tưởng: “Từ nhỏ anh đã mơ một giấc mơ, trong mơ có một cô gái tên là Thanh Thanh, song anh vẫn chưa từng thấy rõ mặt cô ấy, cô ấy bảo mình rất đẹp.” Nói xong anh nghiêng người liếc nhìn tôi một cái, tôi chột dạ lè lưỡi.

Anh kể tiếp: “Từ nhỏ đến lớn, anh liên tục mơ thấy cô ấy trong những cảnh nền khác nhau, có khi vui vẻ, lại có lúc đau buồn. Sau đó, có một ngày anh mơ thấy cô ấy bảo ‘Chàng nhất định phải tìm em, đừng thích người nào khác trước đấy.” Trong mơ, anh đã đồng ý với cô ấy. Anh bắt đầu đi tìm một cô gái có tên là Thanh Thanh. Lúc điền nguyện vọng thi đại học, thấy đơn giới thiệu của trường chúng ta có hình tấm bia đá mà cô ấy từng nhắc đến trong mơ, anh lập tức chọn nơi này.” Anh tỏ vẻ rất đáng thương nhìn tôi: “Biết chưa? Anh vốn đã có thể đậu Thanh Hoa(4) rồi.”

(4): một trường đại học nổi tiếng ưu tú bên Trung Quốc.

Tôi vội vỗ về, xoa đầu anh, anh lại kéo tay tôi xuống, nắm lấy, “Anh vốn ghét làm mấy việc hành chính nhất đấy, cũng vì tìm em mà anh vào Hội sinh viên. Anh lần lượt lọc hết mấy người tên có chữ Thanh rồi, cuối cùng, khớp với điều kiện chỉ còn lại vài người, Giang Tuyết Thanh là một trong số đó, nhưng sau khi tiếp xúc, anh nhận ra chả phải là ai trong số họ cả. Đến học kỳ hai của năm ba, anh đã hơi nản, nghĩ rằng mọi chuyện có thể chỉ là một giấc mơ, không định tiếp tục để nó ảnh hưởng đến cuộc sống mình nữa, khi ấy, anh gặp được em. Vừa gặp em, anh đã thấy rất quen thuộc, tiếc là em lại chạy mất, anh có tìm thế nào cũng chẳng thấy nữa.” Đúng rồi, lúc ấy em đang trốn anh mà.

“Sau đó, đến ngày diễn tập cho lễ hội giải trí ngày một tháng năm, em cuối cùng cũng xuất hiện, anh nghe được bạn em gọi tên em liền nghĩ ‘đó chính là cô ấy’, lập tức theo đuổi. Khi đấy anh sợ em lại trốn mất dạng, nhưng may là dù em hung dữ thật, song rất dễ bị lừa, chẳng quá hai lần đã bị anh tóm gọn.” Anh vênh váo hả hê nhìn tôi, tôi thẹn quá hóa giận mà véo anh, anh cầm tay tôi kề lên môi hôn.

“Qua một thời gian ở cùng nhau, anh dám chắc em chính là cô ấy, lập tức thổ lộ với em.”

“Gì mà thổ lộ chứ? Đó gọi là cưỡng ép nhận.” Tôi cãi lại.

Anh khẽ hôn tôi với ý vỗ về, sau đó nói tiếp: “Chẳng ngờ ngày em bị tai nạn xe, lại biến thành người khác. Thực ra anh vẫn luôn nghi ngờ người kia không phải em, song lại chả biết đi đâu tìm người thật, dù sao thì cơ thể này vẫn là của em, thế là mỗi ngày anh đều trông chừng, hy vọng một ngày nào đó, em sẽ quay về.”

Tôi chất vấn anh: “Lúc em về rồi, sao anh còn cố không thừa nhận câu chuyện của em, lại bảo tất cả đều là tưởng tượng?”

“Vì anh khác với người trong mơ của em, anh không muốn em vì người ấy mới thích anh bây giờ.” Sở Y Phàm nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bây giờ em nói anh biết đi, em thích anh hay là thích cái tên Vô Trần kia?”

Bởi vậy, đời chả có gì là tuyệt đối, có vài việc không nên phân chia quá rõ ràng. Xem tôi này, kết quả 2A mỹ mãn giờ lại trở thành 2B, chỉ có điều người buồn phiền là Sở Y Phàm, anh cứ luôn hỏi tôi yêu anh hơn hay yêu Vô Trần hơn.

Tôi đáp rằng yêu cả hai, anh không hài lòng; tôi bảo yêu anh hơn, anh lại bảo tôi vong ân bội nghĩa; tôi sửa miệng thành yêu Vô Trần hơn, anh lại trưng vẻ oán phu(5) cho tôi ngắm. Tôi điên tuet61, bảo mình yêu cơ thể anh, yêu linh hồn của Vô Trần, anh muốn tách hai hay hợp lại làm một thì tùy, sau đó, anh lại tỏ ra bực mình không vui.

(5): điệu bộ giận dỗi của người chồng.

Tôi chẳng thể nào chịu được cái bộ dạng chán nản ấy, tuy đa số là giả vờ. Tôi nghĩ trái nghĩ phải, quyết định lấy độc trị độc.

Một ngày nọ, tôi cũng bắt đầu than vãn: “Anh thích em bây giờ hay thích em trong mơ?” Anh đáp: “Hai người là một mà.”

“Anh cũng biết vậy cơ đấy, thế tại sao cứ ép em phải tách đôi anh ra chứ?” Tôi nắm cổ áo anh, “Sau này đừng có lèm bèm về vụ này nữa nhé, không thì cho anh biết tay!” Mẹ nó, tôi không bạo lực lâu lắm rồi, giờ lại ép tôi xuất thủ.

Anh lại bày ra vẻ cô dâu nhỏ bị ức hiếp, tôi lập tức mất hết sức lực, đổi từ nắm thành ôm.

Tôi ôm cổ anh mà hỏi: “Hôm nay em yêu anh, ngày mai em cũng yêu anh, anh ngày mai sẽ trách em yêu anh hôm nay ư?” Anh lắc đầu, tôi thưởng cho anh một nụ hôn: “Thế nên hôm nay, anh đừng trách em đã yêu anh ngày ấy.”…

Chuyện này tới đây là hạ màn.

Tôi có hiềm khích với Giang Tuyết Thanh, tất cả chuyện này đều do một câu nói của cô ta mà ra. Sau này cứ gặp cô ta ngoài đường, tôi liền cố ý tỏ ra vô cùng thân thiết với Sở Y Phàm. Trước đây tôi rất dè dặt, những lúc ở nơi công cộng đều giữ khoảng cách với anh, quá lắm cũng chỉ có nắm tay, anh vẩn thường hay giận dỗi, trách tôi chỉ cho anh làm tình nhân ngầm.

Lần này Sở Y Phàm lại rất vui vẻ, càng thân thiết với Giang Tuyết Thanh, tôi lại càng nồng nhiệt với anh, sau lần thứ N hôn môi trước cổng trường, tôi đột nhiên giác ngộ, hóa ra mình bị anh lừa bịp, nhưng lúc đó tôi lại nghiện anh mất rồi, không cai được nữa.

Anh bịp tôi không ít, từ cái lần tôi túm cổ áo anh, anh luôn ra vẻ hưởng thụ, bảo rằng từ nhỏ đến lớn đều phải tự quyết định chuyện riêng, chưa có ai dạy dỗ anh như thế, điều này khiến anh cảm thấy rất ấm áp (Đây chẳng phải là thiếu hơi roi vọt à). Anh trịnh trọng giao bản thân cho tôi, bảo rằng sau này để tôi lo liệu, tôi thương xót cho đường duyên cha mẹ xui rủi của anh, lòng đồng cảm tràn ra bèn chấp nhận.

Sau cuộc thi lại cửu tử nhất sinh của mình, lúc rảnh rỗi suy nghĩ vẩn vơ, tôi mới phát hiện, khăn trải giường nhà anh do tôi thay, rèm cửa sổ được tôi đổi, sàn nhà là tôi lau… Tôi trở thành bảo mẫu chuyên trách của anh rồi à? Hơn nữa nhân cách người này phân liệt nghiêm trọng, ở ngoài thì tỏ ra đạo mạo đứng đắn, về nhà lại bày vẻ đáng yêu, làm nũng với tôi, có phải anh muốn bồi dưỡng tình mẹ con không? Sao số tôi khổ vậy chứ? Ở cổ đại, gương mặt già nua kia không tiện làm nũng, vất vả lắm mới cải lão hoàn đồng, lại bị anh giành mất.

Thế nên tôi lại nổi giận, tiếp tục nắm cổ áo chất vấn anh: “Rốt cuộc anh có yêu em không vậy?”

Anh trợn tròn đôi mắt vô tội: “Tất nhiên rồi, em xem tiền của anh đều nằm trong tay em, người ngăn nắp như anh lại để mặc cho em quậy tung nhà mình.” Cũng đúng, tên này có tật thích sạch sẽ, cái gì cũng đều phải dọn dẹp gọn ghẽ, còn tôi lại thích quăng đồ bừa bãi, thế nên anh thường tò tò theo sau lưng để nhặt nhạnh cho tôi.

Khí thế của tôi lại xẹp xuống, anh thừa dịp gác đầu lên vai tôi. Tôi rất tủi thân, tại sao nhà người ta là chim nhỏ nép vào người, còn nhà tôi lại là đà điểu nép vào người thế?

Tôi thở dài xa xôi: “Lúc anh là Vô Trần ấy, anh đối xử với em tốt biết bao!” Anh thoáng cái đã nhảy dựng lên: “Đừng so sánh anh với tên hòa thượng chết tiệt kia!” Thế là một người đàn ông tốt đẹp đã ra đời, cuối cùng tôi cũng hưởng thụ cảm giác được người khác nuông chiều.

Sau này, tôi đã nắm bắt được vũ khí có thể khống chế anh, mỗi lần tôi muốn anh làm gì đó, chỉ cần thở dài xa xôi: “Nhớ năm đó Vô Trần…” 99,999999% là có thể đạt mục tiêu. Ầy, chả biết tên đàn ông này tự kiếm chuyện với chính bản thân làm gì nữa?

Lẽ nào anh không biết à? Khi anh làm nũng với tôi, ánh mắt trong trẻo tin tưởng kia là của Vô Trần; sau khi anh biết chuyện trả ơn nửa mạng thì luôn bảo tôi phải đi ở phần đường dành cho người đi bộ, vẻ mặt cẩn thận che chở cho tôi cũng là của Vô Trần. Vô Trần và Sở Y Phàm thực ra là hai mặt khác nhau trong cùng một cơ thể.

Tôi yêu vẻ dịu dàng như nước, cũng yêu cả vẻ nhiệt tình tựa lửa, tôi không cho rằng có gì mâu thuẫn trong chuyện này. Nếu tôi là anh, tôi sẽ rất đắc chí: Mình thế này cô ấy cũng vẫn yêu, mình thế kia cô ấy cũng vẫn yêu, dù thế nào thì cô ấy cũng không thoát khỏi sự quyến rũ của mình.

Có lẽ đây là sự khác nhau giữa người lạc quan và người bi quan. Nhưng anh ấy như thế khiến tôi có dịp mà thừa lợi, tôi cũng chẳng cố gắng khuyên giải làm gì.