Kim Huyền đang cười đùa vui vẻ bỗng dưng mắt hắn lạnh xuống. Hắn ôm Tiểu Thanh lăn vài vòng. Sau đó, chỗ bọn họ vừa nằm đã cắm đầy mũi tên.

Tiểu Thanh phản ứng nhanh lẹ, phóng ám tiễn về hướng mũi tên vừa bay ra.

“Đuổi theo, bắt sống cho trẫm.” Kim Huyền lạnh mặt nói lên không trung.

Kim Huyền nhanh chóng đỡ Tiểu Thanh đứng dậy, phủi cỏ dại trên người nàng: “Đi thôi. Chỗ này không an toàn.”

“Ừm.” Tiểu Thanh gật đầu.

------------------------------

Ngày đại hôn.

Sau khi quần quật chạy qua chạy lại phụ cái này giúp cái kia cuối cùng Tiểu Thanh cũng được nghỉ tay. Ngồi thẫn thờ nhìn tân khách nườm nượp đi vào, lại nhớ đến khi Mặc Viên khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực đẹp đẽ, Tiểu Thanh không tránh khỏi hâm mộ.

Nàng cũng muốn được như tiểu thư, được khoác lên người hỉ phục thật xinh đẹp vì hắn, được cùng hắn bái thiên địa, được cùng hắn đi đến cuối đời.

Nhưng…. có lẽ là không được rồi, nàng làm gì có tư cách sóng vai cùng hắn cơ chứ? Đôi khi thực tế quá khốc liệt, khốc liệt đến mức khó chấp nhận nhưng cũng đành bất lực mặc cho bánh xe cuộc đời xoay tròn theo quỹ đạo đã định ra. Nàng với hắn đã định sẵn là không thể. Nàng… không thể cãi mệnh…

Lắc đầu xua đi mấy ý nghĩ vớ vẩn của bản thân, Tiểu Thanh đưa mắt nhìn không khí vui vẻ nhộn nhịp ở xung quanh cảm thấy thực không hợp với mình lúc này. Thay vì ở lại làm người khác mất vui, Tiểu Thanh ôm theo mấy vò rượu, tìm một góc hẻo lánh ít người ngồi xuống uống rượu ngắm trăng. Cũng không tệ đấy chứ!

------------------

Bên ngoài đại sảnh.

Kim Huyền nhấp nha nhấp nhổm như bị kim đâm vào mông, miệng cười nhưng tâm không cười. Hắn quét mắt nhìn quanh đại sảnh đông nghịt người mong tìm được bóng dáng quen thuộc nhưng người ra người vào thường xuyên, hắn lại chỉ có hai con mắt, không thể nhìn xuể được.

Kim Huyền buồn bực nốc cạn ly rượu. Rắn nhỏ đáng ghét, chạy đâu rồi không biết.

“Kim đế có chuyện phiền muộn sao?” Bạch Nhất Thiên ở một bên nhàm chán lên tiếng.

“Không việc gì.” Kim Huyền nhanh chóng dẹp bộ mặt buồn bực vào, trưng ra nụ cười như có như không thường ngày, lật mặt đến thuần thục.

“Vậy sao?” Bạch Nhất Thiên khẽ nhấp một ngụm rượu.

“Không phiền Bạch Ly đế.” Kim Huyền cười cười.

Bạch Yến Lê ngồi nhìn hai người ta một câu, ngươi một câu mà âm thầm phỉ nhổ. Cười đáng ghê tởm như vậy làm gì? Bổn công chúa khinh bỉ hai người.

“Nghe nói Kim đế vẫn chưa lập hậu, không biết đã có ý trung nhân chưa?” Bạch Nhất Thiên lười biếng nói, ánh mắt nhìn về Bạch Yến Lê, lời tiếp theo còn chưa kịp nói thì chân bị dẫm một cái rõ đau nên im bặt, nuốt hết mấy lời vô nghĩa xuống bụng.

“Đã có.” Kim Huyền ngắn gọn trả lời.

Bạch Yến Lê trừng mắt nhìn Bạch Nhất Thiên.

Không cho phép loạn uyên ương.

Bạch Nhất Thiên nhún vai tỏ vẻ ‘muội thật nhàm chán.’

Bạch Yến Lê suýt chút nữa phun ra một búng máu. Có tên huynh trưởng nào lấy chuyện hôn sự cả đời của muội muội ra đùa giỡn kiểu đó không hả? Có không? Có không???? Người này cảm thấy làm huynh trưởng của nàng quá lâu rồi phải hay không??? Muốn đổi sang làm kẻ thù à???