Quyển trục thuấn di có tác dụng di chuyển từ đầu này đến đầu khác của không gian trong một trục thời gian tương đồng, có chút cùng loại với truyền tống trận, sự khác nhau chính là truyền tống trận có thể sử dụng rất nhiều lần, mà quyển trục chỉ sử dụng được một lần.

Làm con ông cháu cha điển hình, đây không phải lần đầu Vatican Ridge thể nghiệm quyển trục thuấn di do kim tệ đúc thành, thế nhưng hiện tại, sau khi bạch quang tan mất, y hoàn toàn không có cảm giác đến nơi đến chốn mà cả người trái lại còn cảm giác không thích hợp, bước chân mềm mại, có chút giống như trời đất quay cuồng.

Cánh tay được vững vàng đỡ lấy, Vatican Ridge nhờ vậy tránh khỏi số phận ngã lộn nhào, y dùng sức vẫy đầu, muốn xua tan cảm giác muốn ngất đi vừa nãy. “Bệ hạ?”

“Ta ở đây.” Yannick trả lời.

Thanh âm của đối phương rất bình tĩnh khiến Vatican Ridge tạm thời buông lỏng, thành thật mà nói vừa rồi y rất lo lắng bọn họ sẽ thuấn di đến giữa ổ ma vật, sau đó lập tức phải đối mặt chiến đấu.

Theo tình hình hiện giờ, mọi việc hình như không tệ lắm?

“Tình huống có điểm không xong.” Sau một khắc, Yannick liền đánh nát hy vọng của y.

“Chúng ta dường như đã thất lạc cùng những người khác.”

Làm sao có thể? Quyển trục thuấn di cũng không có công năng thay đổi điểm đến như truyền tống trận.!

Vatican Ridge ổn định bước chân, ánh mắt khôi phục bình thường, y ngẩng đầu nhìn xung quanh phát hiện nơi này không phải giữa rừng cây rậm rạp như trong tưởng tượng mà là một dãy những lùm cỏ thưa thớt cùng với bình nguyên mênh mông vô bờ.

“… Đây là nơi nào?!” Vatican Ridge thất kinh.

“Ta cũng không biết.” Yannick khẽ cười khổ, “Hơn nữa ở đây hình như cũng không phải rừng rậm Hắc Ám.”

Nói xong câu này, y vô thức lấy ra đồng hồ quả quýt để xác định thời gian, kết quả sắc mặt chợt đại biến.

Vatican Ridge chú ý đến sự khác thường của đồng bạn, cũng men theo tầm mắt đối phương nhìn về phía đồng hồ quả quýt.

Trên phương diện này đại lục Olin cũng rất tương tự thế giới trước của Yannick, tuy rằng văn tự khác biệt những thời gian đồng dạng được chia thành giây và phút.

Thế nhưng hiện tại, kim giây của đồng hồ quả quýt tinh xảo trên tay y đang không ngừng xoay ngược về phía trước kéo theo cả kim phút và kim giờ, thoạt nhìn giống như đã điên rồi!

“Đây là có chuyện gì?” Vatican Ridge lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó cúi người rút một ngọn cỏ để chứng minh bản thân không phải đang chìm trong ảo cảnh.

“Đây là Đằng ninh thảo, có tác dụng cầm máu, chỉ mọc ở rừng rậm Hắc Ám, xem ra chúng ta cũng không đến sai địa điểm.”

Y thậm chí còn lấy ra một thanh chủy thủ nhợt nhạt rạch một đường lên ngón tay của mình, sau đó dùng trị liệu thuật trị hết.

Yannick cũng không ngăn cản động tác của đối phương, bởi vì y cũng bức thiết muốn chứng minh bọn họ không phải đang nằm mơ.

Nếu địa điểm quyển trục xác nhận không sai, như vậy bọn họ quả thực đang có mặt tại rừng rậm Hắc Ám, hơn nữa phương vị rất có thể vô cùng tiếp cận khe hở vị diện, thế nhưng những việc đang xảy ra trước mặt đã xa xa vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Không chỉ thất lạc cùng đồng bọn, hơn nữa Yannick dám đánh cuộc nơi này không phải rừng rậm Hắc Ám, thậm chí còn không phải khu vực ven rừng!

Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Y cũng cần một đáp án.

“Chờ một chút, ta nghĩ tới một việc!” Ngữ điệu của Vatican Ridge có chút không xác định, “Ta giả thiết ngài cũng không biết trong một căn hầm bí mật của Giáo đình đã từng trưng bày một vật phẩm không toàn vẹn.”

“Ta quả thực không biết, ” Yannick co rút khóe miệng, “Bất quá căn hầm mà anh nói tôi đã từng xem qua, bên trong không có gì cả, so với Quang minh thần điện còn phải sạch sẽ hơn nhiều, ta thiếu chút nữa còn ngỡ rằng đó là một căn phòng giam đâu!”

“Đúng vậy, ” Vatican Ridge cười khổ, “Lần cuối cùng ta vào đó cũng đã không còn lại gì, thế nhưng trước khi ta lên làm Giáo Hoàng, cựu Giáo Hoàng đã từng mang ta đi vào một lần, ngài nói cho ta biết vật phẩm kia gọi là Đĩa quay số phận, do Quang Minh nữ thần ban cho, thế nhưng chỉ có phân nửa, một nửa khác đã thất lạc trong thời kỳ Chúng thần chi chiến. Một Đĩa quay số phận hoàn chỉnh có thể xoay chuyển thời gian và không gian, để ta có thể trở về bất kỳ điểm thời gian nào trong quá khứ, cũng có thể đưa ta đi đến bất luận nơi nào.”

Yannick chợt nhớ đến tình cảnh đồng hồ điên cuồng chuyển động vừa rồi, y cúi đầu nhìn, loại điên cuồng kia còn chưa kết thúc, phảng phất thời gian đang cấp tốc chảy ngược.

Kết hợp những lời vừa rồi Vatican Ridge đã nói, y rất nhanh tìm ra một loại khả năng.

“Ý của anh là, có người chiếm được Đĩa quay số phận hoàn chỉnh, mà chúng ta đã bị trực tiếp vứt đến một thời không khác?”

Vatican Ridge: “Ngoại trừ lý do này ta không nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác, anh hẳn cũng hiểu rõ, năng lực mạnh mẽ xoay chuyển thời không này chỉ có Quang Minh nữ thần sở hữu, ngay cả những vị Thần minh khác cũng không có năng lực như vậy, ma vật càng thêm không có khả năng.”

Yannick có loại dự cảm không ổn: “Như vậy phân nửa Đĩa quay số phận kia đã bị ai chiếm lấy?”

Vatican Ridge cười khổ không nói gì.

Nhưng dù y không lên tiếng, Yannick cũng đã đoán được.

Nửa phần đĩa quay kia rất có khả năng đã rơi vào tay ma vật, là do cựu Giáo Hoàng chủ động giao ra, cũng có thể là do đối phương dùng thủ đoạn gì khác chiếm lấy, đây đã là chuyện không thể truy cứu. Nói ngắn lại, bọn họ vốn cũng đang có mặt tại rừng rậm Hắc Ám, Đằng ninh thảo là bằng chứng rõ ràng nhất, nhưng vấn đề là, bọn họ rốt cuộc đang có mặt tại rừng rậm Hắc Ám vào thời điểm nào?

Yannick: “… Ta bỗng nhiên rất muốn mắng đạo sư của ngài.”

Vatican Ridge: “… Ngài cứ tự nhiên.”

Yannick quả thực đã không còn nghĩ ra bất luận ngôn ngữ nào của nhân loại có thể hình dung vị Giáo Hoàng cõng rắn cắn gà nhà bốc đồng nhất trong lịch sử kia, mà khiến người ta càng thêm hộc máu chính là lão nhân gia đã thanh thản bỏ lại cục diện rối rắm, phủi mông một cái đi gặp Thần minh từ sớm. Mà những ảnh hưởng mặt trái ông tạo thành cho đến ngày hôm nay vẫn còn đó, khiến bọn họ phải đối đầu cùng nhân sinh thảm đạm!

Vatican Ridge khó khăn lắm mới rút ra được vài lời an ủi: “… Kỳ thực vẫn còn cơ hội.”

Yannick: “…”

Ông đây thực sự muốn vác dao chặt thịt đuổi tới chỗ của Quang Minh nữ thần chém đạo sư nhà ngươi nha!

Vatican Ridge cau mày: “Trên thực tế, tác dụng của Đĩa quay số phận với ma vật cũng không lớn. Không gian điểm là vô hạn nhưng thời gian tuyến chỉ có một, Đĩa quay số phận có thể mang người ta trở về quá khứ nhưng không thể mang đến tương lai, cho dù ma vật muốn dùng nó để bẻ cong không gian và thời gian của đại lục Olin thì bọn chúng cũng sẽ vì vậy mà tiêu thất, vậy nên ý nghĩa cơ bản không lớn. Vậy nên ta đoán, bọn chúng chỉ là muốn thiết lập đĩa quay tại rừng rậm Hắc Ám, làm đường lui cuối cùng cho đại quân ma vật.”

Yannick bình tĩnh nói: “Nếu dựa theo lý luận này, hiện tại toàn bộ rừng rậm Hắc Ám đã bị cắt thành vô số đoạn thời gian và không gian bất đồng, mà nhóm Chris hiện tại khẳng định cũng giống chúng ta, bị ném đến một điểm thời gian không xác định nào đó. Giả như chúng ta vô pháp trở lại điểm thời gian vốn có, nơi này sẽ trở thành phần mộ cuối cùng của chúng ta, mà tại thời không bên kia ma vật sẽ giành được thắng lợi, toàn bộ đại lục rơi vào tay bọn chúng, tất cả nỗ lực trước đó của chúng ta đều tan thành bọt sóng.

Vatican Ridge: “… Ngài nói đúng, sở dĩ hiện tại chúng ta hẳn là nênh nhanh chóng tìm cách trở về.”

Yannick: “Bất quá, nói không chừng đợi đến khi chúng ta trở về đại lục đã luân hãm.”

Vatican Ridge: “…”

Yannick: “Còn nữa, nói không chừng chúng ta sẽ vĩnh viễn đều không tìm được đường trở về, dựa theo quy tắc ‘Lịch sử hoàn toàn không thể thay đổi’, như vậy chúng ta cũng hoàn toàn không thể kích lên bất kỳ sóng gió gì, chỉ có thể im lặng không một chút tiếng tăm mà chết đi.”

Vatican Ridge: “… Nếu ngài lại đe dọa tôi thêm nữa, tôi liền chuẩn bị không rời đi.”

Yannick cười thành tiếng, kỳ thực vừa rồi y chỉ là đang phát tiết sự phẫn nộ với cựu Giáo Hoàng, phương thức trút giận của y không giống người bình thường, kẻ khác khi giận sẽ vỗ bàn quát tháo, còn y khi giận vẫn sẽ mỉm cười híp mắt như trước, bất quá lời nói lại trở nên càng nhiều, hơn nữa còn không chút gián đoạn.

Xem, sau khi phát tiết xong, tâm tình liền khá hơn nhiều lắm.

“Được rồi, Arthur thân ái, ta trịnh trọng xin lỗi a. Đến đây nào, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta nương tựa lẫn nhau, chúng ta chỉ có thể cầu khẩn bước tiến của ma vật không nhanh đến như vậy, thuận tiện cầu cho nhóm của Chris cũng bình an vô sự.”

Hồng y giáo chủ rên rỉ một tiếng tuyệt vọng: “Ngài có thể dùng Pháp Thánh Simon hoặc Nữ vương tinh linh để nêu ví dụ, ta hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cái tên ngài vừa nêu ra, cũng không muốn cầu khẩn cho hắn bình an vô sự, hắn tốt nhất chính là đừng trở về nữa!”

Hai người sóng vai tiến về phía trước, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Arthur, có đôi khi tôi cảm thấy anh quá nghiêm túc, không chịu nói cười, có đôi khi lại thấy anh có chút bốc đồng chẳng khác gì trẻ con.”

“… Bệ hạ, cái hình dung này của ngài, ta có thể xem như đang vũ nhục ta sao?”

“Không, anh có thể xem như là một lời tán thành khích lệ.”

Sau khi đi qua một đoạn đường không ngắn, hai người hầu như có thể xác định thời điểm bọn họ đang có mặt không chỉ là rừng rậm Hắc Ám ‘trước đây’ mà còn có thể là ‘rất lâu trước đây’.

Thời gian đã ngược dòng đến tận vị trí nào?

Đến khi rừng rậm còn chưa xuất hiện, nơi này vẫn là một mảnh bình nguyên rậm rạp tốt tươi.

Đồng hồ còn chưa dừng lại, đây vừa vặn nói rõ thời điểm bọn họ ‘xuyên qua’ quá mức xa xưa, thế nên trong một giờ nửa phút chiếc đồng hồ này sẽ không có khả năng trở lại bình thường.

“Nhìn xem, nếu định hướng của ta không sai, phía trước vốn nên là vị trí của khe nứt.” Yannick dừng bước.

Mà giờ khắc này, trước mắt bọn họ cũng không có vết tích không gian vỡ nát.

“Chúng thần chi chiến đến chung cực, khi liệt hỏa thiêu đốt bầu trời, Hỏa thần tức giận xé mở không gian mà Phong thần lại tàn nhẫn khiến vết thương này càng thêm sâu đậm, tựa như một thiếu nữ xinh đẹp bị xé rách xiêm y, cho dù nàng thương tâm khóc to cũng không thể lần nữa quay về như trước. Đại địa vì thế gào thét, chỉ có quang huy của Quang Minh nữ thần mới có thể cứu vớt chúng ta.”

Đoạn thơ ca Vatican Ridge đang đọc là trích từ một quyển điển tịch truyền thuyết viễn cổ trong thư viện của Giáo đình, bởi vì khe nứt vị diện không phải người người đều biết, cũng chỉ có lịch đại Giáo Hoàng mới có thể nhìn ra được, vậy nên bài thơ này đã dùng ngôn ngữ hoa lệ miêu tả lại thời gian và hoàn cảnh hình thành khe nứt vị diện.

“Nói cách khác, cái khe được hình thành ước chừng vào hậu kỳ của Chư thần chi chiến, chiến tranh đã tiếp cận điểm cuối.” Vatican Ridge lẩm bẩm: “Mà hiện tại cái khe còn chưa xuất hiện…”

Nói cách khác, bọn họ đã đi đến niên đại sớm hơn lúc khe nứt được hình thành!

“Oh, đây thật sự là một kết luận kỳ diệu!” Yannick nhướn mày, “Arthur thân ái, hãy cười lên đã nào, bộ dạng này của anh thật giống như ba ngày chưa ăn uống gì. Nếu việc chúng ta đến đây đã là sự thật, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được Thần minh trong truyền thuyết đâu!”

Y vừa dứt lời, phía xa đã xuất hiện một bóng người mảnh khảnh.

Ai cũng không biết vào thời đại này rốt cuộc nhân loại đã xuất hiện chưa, vậy nên cho dù là Yannick hay Vatican Ridge đều chỉ có thể nhấc lên thái độ cẩn thận với bóng người vừa xuất hiện, ngay cả dung mạo còn chưa nhìn rõ kia.

Yannick bỗng nhiên nói: “Nhìn về phía xa xem!”

Theo phương hướng y chỉ, bầu trời nguyên bản còn xanh ngắt không một bóng mây chẳng biết từ lúc nào đã trở thành ráng chiều đỏ tím, mặt trời trọn trịa chậm rãi lặn xuống, phủ lên áo bào và ngọn cỏ trên mặt đất một tầng cam vàng tịch dương.

“Thời gian quá hỗn loạn, xem ra chúng ta cũng không phải xuất hiện trong một đoạn thời gian bình thường mà là bị vây trong sự rối rắm, thời gian rất có thể sẽ tùy thời nhảy ra hay đổi bất kỳ.” Yannick kết luận.

Xem ra ngay cả bóng người vừa xuất hiện vừa rồi cũng có liên quan đến việc chuyển hoán thời gian.

Rất nhanh, cự ly của bọn họ và đối phương đã càng lúc càng gần, cũng có thể thấy rõ được dung mạo đôi bên.

Đó là một cô gái trẻ, chính xác mà nói là một thiếu nữ.

Nàng mặc một chiếc váy trắng bằng vải đay, đỉnh đầu đội vòng hoa, mái tóc dài màu vàng theo gió lay động, biểu tình trên mặt ngây thơ thuần khiết.

Đây là một thiếu nữ phi thường xinh đẹp.

“Các ngươi là ai?” Thiếu nữ cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình, “Các ngươi là tinh linh sao? Vì sao ta chưa từng gặp qua các ngươi?”

“Chúng ta là nhân loại, ta là Yannick, bên cạnh là Arthur, thiếu nữ xinh đẹp, nàng nguyện ý cho chúng ta biết tên của nàng sao?” Yannick tao nhã lễ phép mỉm cười.

Sự tuấn mỹ của thần quan khiến thiếu nữ trước nháy mắt đã có hảo cảm: “Ta là Patricia, nhân loại là cái gì? Ngươi thật không phải tinh linh sao? Dung mạo của ngươi tuyệt không thua kém tinh linh!”

“Không, chúng ta đều không phải.” Yannick cười nói, nhưng y cũng không giải thích nhiều hơn cho đối phương, “Patricia thân ái, chúng ta là lữ khách lạc đường, nàng có thể cho chúng ta biết đây là nơi nào sao?”

Patricia lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Mẫu thân đã dùng tên của ta đặt cho nơi này, gọi là thảo nguyên Patricia.”

Những lời này giống như tia sét lướt qua đầu hai người, bọn họ đồng thời nhận ra thân phận của thiếu nữ trước mặt.

Con gái của Thủy thần Natividad, Patricia!

Bọn họ cư nhiên thực sự đi vào thời đại Chư thần!

Suy đoán trước đó là một chuyện, đạt được chứng thực lại là một chuyện khác, bọn họ sinh hoạt tại một thời đại cách xa kỷ nguyên Chư thần, lại đột nhiên chứng kiến thời điểm thần thoại đản sinh, cho dù là người như Vatican Ridge cũng không nén được kích động mơ hồ.

“Patricia, chúng ta hy vọng có thể nhìn thấy nữ thần Orthia, nàng biết người đang ở nơi nào sao?”

Người đặt câu hỏi là Yannick, làm một nhân vật có ánh mắt siêu việt thời đại, hơn nữa cũng không có bao nhiêu sự cung kính với chúng thần, trình độ kích động của y kém xa Vatican Ridge.

“Orthia? Nàng đang đánh nhau với Carpenter, ta cũng không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu, có lẽ là ở trên biển cũng có lẽ là trên một ngọn núi lớn nào đó.” Nhờ ơn dung mạo của thần quan tóc bạch kim, thiếu nữ có hỏi có đáp, đối với bọn họ phi thường hữu hảo, nàng thậm chí còn vươn tay chạm vào mái tóc bạch kim của thần quan, không ngừng tán thán.

“Tóc của ngươi thực sự rất đẹp, đẹp như tóc của mẫu thân ta vậy! Đáng tiếc ta không được di truyền màu tóc bạch kim của người, ta không quá thích tóc vàng.”

“Cám ơn lời khen của nàng, Patricia, mái tóc vàng mà nàng sở hữu rất đẹp, ta cũng chưa từng gặp qua thiếu nữ nào xinh đẹp hơn nàng. Nàng nhìn xem, mặt trời sắp lặn rồi, ánh hoàng hôn của nó thậm chí còn không so được một phần nàng với nhan sắc của nàng, tóc của nàng còn rực rỡ hơn tia nắng ban mai, chói mắt hơn cả tinh tú trên bầu trời.” Lời lẽ đường mật của thần quan tuôn ra hoàn toàn không cần tiền, hơn nữa ngữ điệu còn chân thành không gì sánh được. Thực tế chứng minh, không chỉ có nhân loại mới dính phải chiêu này, ngay cả Thần minh cũng không ngoại lệ.

Vatican Ridge: “…”

Thiếu nữ quả nhiên đỏ ửng gò má, lộ ra nụ cười vui vẻ lại ngượng ngùng, “Yannick, ta rất thích ngươi, ngươi có thể cùng ta về nhà sao?”

Vatican Ridge: “…” Đều dụ dỗ đến chỗ của Thần minh, còn biết xấu hổ hay không!

Yannick chân thành nói: “Patricia, ta rất muốn cùng nàng về nhà, thế nhưng ta lại không thể làm được.”

Patricia kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Yannick cười khổ: “Bởi vì chúng ta là lữ khách lạc đường trong thác lũ thời gian, chúng ta không thuộc về thế giới này, một khi không gian chuyển hoán chúng ta sẽ phải lập tức rời đi.”

Patricia cau mày: “Không gian chuyển hoán? Ta hình như nghe qua cái này… để ta nghĩ một chút, là Đĩa quay số phận của Orthia sao?”

Ánh mắt của Vatican Ridge và Yannick đồng loạt sáng lên.