Đối với xác sống mà nói, bọn chúng chỉ biết vâng theo mệnh lệnh của kẻ thao túng, tiếng thét chói tai kia vô pháp tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với chúng nó. Thế nhưng đối với nhóm người Yannick mà nói, tiếng thét vừa rồi thực sự vô cùng chấn động,

Bọn họ vốn cho rằng Tumaco đã hoàn toàn trở thành Lãnh địa xác sống, không ngờ đến vẫn còn nhân loại tồn tại. Gần như không cần tiến hành thương lượng, tất cả mọi người đều quyết định hướng về phía thanh âm phát ra đi tìm hiểu.

Hiện tại cả tòa thành hầu như đều trống rỗng, ngoại trừ một ít xác sống lẻ loi du đãng trên đường, bước chân của bọn họ hoàn toàn không chịu bất kỳ sự ngăn trở gì. Theo khoảng cách càng lúc càng gần, bọn họ cũng nhận ra giữa những tiếng thét kia còn có một ít âm hưởng không giống tầm thường.

Nói ví dụ như thanh âm vật nặng bị kéo lê trên mặt đất, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, thậm chí còn có thanh âm nhấm nuốt hay hút cạn vật gì đấy.

Nhóm người Yannick bước qua một khúc quanh, sau đó nhìn thấy cảnh tượng khiến bất kỳ ai cũng khiếp sợ.

Tại trung tâm thành thị, nơi vốn là một quảng trường lớn đại biểu cho thành phố, bức tượng anh hùng sử thi Ronald ngồi trên lưng ngựa bày ra tư thế oai hùng đã bị cắt đôi, nửa người trên không cánh mà bay, chỉ còn lại nửa thân dưới cùng con ngựa đá bị tàn phá không còn bộ dáng.

Mà bên dưới bức tượng đổ nát kia, một bữa tiệc cuồng hoan đang được tiến hành.

Về phần đối tượng cử hành yến hội, chính là ma vật.

Ở nơi này, đám ma vật cao cấp đã không cần phủ thêm bất luận lớp vỏ bọc nào, bọn chúng thỏa thích lộ ra hình dáng thật xấu xí cực độ, thân hình cao lớn, mắt lồi nanh nhọn, đồng tử đỏ rực như máu tươi tụ lại, bàn tay tùy tiện chùi ngang qua khóe miệng, móng vuốt bén nhọn rất nhanh cũng nhuốm đầy máu tươi.

Trong tay bọn chúng hoặc đang cầm một đoạn tay chân đứt lìa hoặc đang chơi đùa một cái sọ đầu, không ngừng ngấu nghiến cắn xé, đồng thời còn phát ra từng thanh âm ồn ào xôn xao, cười vang khoái trá, dùng loại ngôn ngữ nhóm Yannick nghe không hiểu giao tiếp với nhau.

Trên mặt đất lưu lại từng bãi máu lớn, có đỏ tươi, có đỏ sậm, loang lổ rừng rực, nhìn mà ghê người.

Loại bề ngoài của ma vật cao cấp tuyệt đối không phù hợp với thẩm mỹ của bất kỳ chủng tộc trí tuệ nào trên đại lục Olin, không cần kể đến loại chủng tộc phi thường xoi mói dung mạo như Vampire hoặc Tinh linh, ngay cả Long tộc vốn thô ráp hào sản đối với vẻ xấu xí của ma vật cũng phải nhíu mày chán ghét. Nếu như không phải sự gian trá giảo hoạt của bọn chúng không hề thua kém nhân loại, tất cả mọi người ai cũng không ngờ được đám ‘quái vật’ này có thể khiến cho tất cả chủng tộc trên đại lục đoàn kết lại, cùng nhau đối phó bọn chúng.

Nếu đã là chủng tộc bị thần linh vứt bỏ, vì sao bọn chúng còn được ban cho trí tuệ cao cấp như vậy? Đây chính là vấn đề Yannick nghĩ mãi không hiểu, y cũng không tin rằng trong Chúng thần có ai sở hữu thẩm mỹ lạ lùng như vậy, thế nhưng cái nghi vấn này cho dù trong bất kỳ truyền thuyết thần thoại nào cũng chưa từng được đề cập qua.

Giờ khắc này, hai ba con ma chu cự đại đang canh giữ bên cạnh ma vật, mà phía còn lại là một loạt lồng sắt giam cầm chừng trăm nhân loại còn sống, từ cách ăn mặc của bọn họ mà đoán, những người này đều là bình dân của Mecklen may mắn không bị biến thành xác sống, mà bất hạnh là bọn họ lại phải đối mặt với kiểu chết càng thêm bi thảm như vậy.

Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Yannick chợt phát hiện lần trước khi mình mình rơi vào tay hai ma vật trong rừng rậm Hắc Ám, bọn chúng đối với y quả thực đã ‘nương tay’ rất nhiều. Tuy rằng là vì bề ngoài xuất sắc nên bọn chúng quyết định tiền dâm hậu sát, nhưng cũng nhờ nguyên do đó y mới có cơ hội thở dốc chạy trốn, nếu không hiện tại y rất có thể đã sớm trở thành thức ăn trong bụng ma vật, càng không cần nói tới cái gì lên làm Giáo Hoàng, cứu vớt thế giới.

Nhóm bình dân bị giam trong lồng sắt tỏ vẻ sợ hãi cực độ, loại tâm tình nhìn thấy tử thần từng bước tiếp cận nhưng lại không biết khi nào sẽ đến lượt mình này quá mức khủng bố, thậm chí có người đã trực tiếp từ bỏ hy vọng, để lộ vẻ đờ đẫn chết lặng.

Có ma vật vừa nhai xong một đoạn bắp đùi, ánh mắt thị huyết lướt qua đám nhân loại đang gào khóc thảm thiết trong lồng vài lượt, đầu lưỡi thật dài thình lình vươn ra liếm đi một mẫu thịt vụn dính bên khóe mắt, sau đó gã vươn móng vuốt bén nhọn chỉ chỉ vào một cái lồng, nói một tràng ngôn ngữ không ai hiểu được.

Mà nhóm xác sống vẫn đứng ngơ ngác bên cạnh phảng phất bị nhấn chốt mở, cứng đờ bước về phía lồng sắt, cướp một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi từ tay mẹ của bé.

“Không! Không!” Người phụ nữ kia khóc lớn, nàng lập tức muốn nhào lên nhưng cửa lồng đã nặng nề đóng lại, nàng chỉ có thể cố len người qua những thanh sắc, mở to mắt nhìn con của mình bị kéo về phía ma vật. “Buông thằng bé ra! buông thằng bé ra! Các ngươi là một lũ ma quỷ! Các người đều là ma quỷ tà ác! Thần minh sẽ trừng phạt các ngươi! Ma quỷ!”

Nàng kêu thét khàn giọng nhưng lại không kéo lên được sự cộng minh của đồng bạn, đối mặt với loại hiện thực tàn khốc vô lực phản kháng này, mọi người tựa hồ đều đã tiếp nhận rồi, bọn họ thậm chí không phát ra được một tia đồng tình nào, dù sao tất cả sớm muộn cũng trở thành thức ăn của ma vật.

Nhóm người Yannick nhìn thấy hết tất cả, thế nhưng bọn họ cũng không làm ra bất kỳ phản ứng gì, bọn họ không phải đã sợ ngây người cũng không phải không muốn cứu giúp, chỉ là sau khi cứu người xong bọn họ làm sao có thể mang theo một đám đông người thường như vậy tiến vào rừng rậm Hắc Ám. Mà nếu sau khi cứu ra lại mặc kệ, những người đó cũng khó thoát khỏi kết quả bi thảm.

Hơn nữa, nơi này có nhiều ma vật như vậy, muốn giết hết cũng cần thời gian, đến khi đó nhất định sẽ kinh động những ma vật khác, hành tung của bọn sẽ vì thế triệt để bại lộ, toàn bộ sự nhẫn nại và che giấu trước giờ đều tan thành bọt nước, không còn tác dụng.

Cứu, hay là không cứu?

Đứng giữa sự lựa chọn khó khăn này, cho dù là Yannick cũng vô pháp đơn giản lựa chọn, y thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề vừa rồi Vatican Ridge vô tình lộ ra, nói rõ đối phương cũng đồng dạng đang bị vây trong sự giãy dụa nội tâm.

Ma vật sở hữu trí tuệ cao cấp, cho dù là trên phương diện ăn thịt người cũng đồng dạng biểu hiện trí tuệ tàn nhẫn. Bọn chúng hiểu được nếu như mình bạc đãi đám ‘thức ăn dự trữ’ này, khiến bọn họ gầy đến trơ xương thì khi ăn vào cũng không quá ngon miệng. Vậy nên sau khi chiếm lĩnh thành thị loài người, vì muốn lưu lại lượng thức ăn cung cấp lâu dài, bọn họ thậm chí tìm ra hai đầu bếp nhân loại đảm nhiệm chức trách ‘chăn nuôi’ đồng loại, khiến bọn họ ăn ngon uống tốt, mập mạp khỏe mạnh, từ đó thỏa mãn dục vọng ăn uống của bọn chúng.

Sau khi hiểu được điểm này, Yannick liền biết những người đang bị giam trong lồng sắt kia rất có khả năng cũng không phải những người sống sót cuối cùng. Tại những nơi khác trong thành thị này hẳn là còn rất nhiều người sống sót được ‘chăn nuôi’ như vậy, có thể tùy thời bị kéo ra làm thức ăn cho ma vật.

Từ nhận thức đó, cái cân tiểu ly trong lòng tựa hồ càng nghiêng về phía ‘không cứu’

Bởi vì cho dù bọn họ cứu được những người này cũng không có khả năng cứu hết người sống sót trong cả tòa thành, nói vậy phỏng chừng đội ngũ còn chưa tiến vào rừng rậm Hắc Ám cũng đã bị đám ma vật nghe tin ập đến giải quyết xong. Tuy rằng năng lực của mỗi người bọn họ đều vô cùng cường đại nhưng cũng không thể dùng lực lượng của vài người đối kháng với lượng ma vật cả cao cấp lẫn cấp thấp nhiều như cát biển đông thế này. Nếu quả thực có thể đối phó được, ma vật cũng sẽ không thể phát triển đến cục diện như ngày hôm nay.

Đứa bé kia sau khi bị kéo ra vẫn không ngừng giãy dụa kêu khóc, thế nhưng dùng sức lực yếu ớt của bé đương nhiên không thể kháng cự lại xác sống, ma vật giống như rất thích nhìn thấy nhân loại tỏ ra thống khổ và sợ hãi, hoàn toàn xem một màn này như biểu diễn phục vụ trước bữa ăn.

Cổ họng của gã ma vật vừa ra lệnh lúc nãy phát ra một tiếng gầm gừ, xác sống đang nắm lấy đứa trẻ lập tức buông tay ra, đứa trẻ lập tức theo phản xạ chạy về phía mẹ mình.

Ma vật cũng không ngăn đứa bé lại mà chờ bé nghiêng ngã chạy ra một đoạn khoảng cách mới thè cái lưỡi thật dài phân ra hai nhánh tựa như lưỡi rắn của mình cuốn lấy thằng bé, mục tiêu là chọc thủng phần thịt mềm sau gáy để hút lấy tuỷ não.

Yannick cúi đầu thở dài, nắm chặt pháp trượng trong tay, y khẽ rũ mắt nhìn xuống chân mình.

Ngay lúc đó, y phảng phất cảm thấy được một bóng đen cực đại lướt ngang qua người, sau đó lại nhanh chóng bao phủ khắp đỉnh đầu. Yannick ngước nhìn lên, một con Ngân long không biết đã giương cánh xông thẳng về phía ma vật từ lúc nào, cái miệng lớn mở ra, cột lửa cực đại phun thẳng về phía kẻ địch.

Da thịt của ma vật phi thường cứng rắn, hơn nữa còn có lực miễn dịch nhất định với công kích pháp thuật, ngọn lửa của Long tộc tuy rằng có uy lực cường đại nhưng lại không thể duy trì quá lâu vậy nên cũng không tạo được thương tổn gì lớn cho bọn chúng. Mà đám ma vật kia cũng phản ứng cực nhanh, cơ hồ ngay thời điểm đầu lưỡi bị ngọn lửa bao bọc gã đã nhanh chóng lui về phía sau, các ma vật còn lại thì lập tức dẫm mạnh chân xuống đất, thân thể linh hoạt bật lên, móng tay dài bén ngót chụp vào cơ thể ngân long.

Tất cả mọi người đều bị hành động thình lình không qua chào hỏi này của Léopold làm cho bối rối, thế nhưng bọn họ cũng không vì vậy quên đi phản ứng, Yannick và Vatican Ridge đã sớm nắm chặt pháp trượng trong tay, ngay lúc các ma vật lao về phía Ngân long liền đồng loạt ném ra vài cái Quang minh phổ chiếu trên phạm vi rộng, đem toàn bộ ma vật đều khóa lại trong phạm vi công kích.

Chuyện tới nước này, hành tung của bọn họ đã bại lộ, không muốn cứu cũng phải cứu.

Bên kia, Chris và Simon cũng nhanh chóng ra tay, một ‘Trời sụp đất nứt’ cộng thêm một ‘Sóng lớn ngập trời’ vừa vặn đánh về phía ranh giới giữa Ngân long và gã ma vật kia, đem toàn bộ pháp thuật công kích đều đẩy ngược về phía ma vật, giảm sự sát thương lên nhóm bình dân đến mức thấp nhất.

Mà nhóm người Augustine đã nhanh chóng chạy đến phá vỡ lồng sắt, trả tự do cho các bình dân.

Những bình dân thất kinh còn chưa nhìn rõ trạng huống, cũng có lẽ do bọn họ đã bị giam cầm quá lâu rồi, thần trí có chút không rõ, sau khi lấy được tự do cũng không lập tức chạy đi mà ngược lại còn co cụm trong lồng lạnh run, Augustine và Dulgin phải tận tay kéo từng người ra ngoài.

Dưới sự công kích ma pháp cường đại duy trì liên tục, đám ma vật muốn đột phá cái chắn kia chỉ có thể vững vàng bị ràng buộc, lửa lớn ngập trời và từng đợt đất đá rít gào giữa không trung, cũng giống như bộ dáng tàn nhẫn đùa bỡn nhân loại vừa rồi của bọn chúng.

Hiệu ứng đan xen của các hệ ma pháp tạo nên tình cảnh vô cùng rực rỡ, nhất là dưới tình huống vài vị cường giả đồng thời phát ra ma lực như thế này, từng đợt quang hoàn dung hợp lẫn nhau, phát ra ánh sáng đủ màu đẹp như pháo hoa, cũng khiến các bình dân ý thức được mình đã chân chính được cứu.

Thế nhưng tùy theo mà đến, cũng có thể là nguy hiểm lớn hơn nữa.

“Các đại nhân! Thành tây còn có người, còn có rất nhiều người! Bọn họ đều bị ma vật bắt đi rồi!” Người phụ nữ ôm chặt lấy đứa trẻ lớn tiếng nói, nàng kéo tay áo Augustine đau khổ cầu xin, “Chồng của tôi đã bị bọn chúng bắt đi, van cầu ngài, van cầu các ngài hãy cứu anh ấy!”

Cứu một nhóm người cũng không có nghĩa là kết thúc, đây chỉ là mới bắt đầu.

Yannick đã dự liệu được kết quả sẽ là như thế này.

Y thở dài, nói: “Chúng ta sẽ cố hết sức, trước hết phải đưa mọi người đến nơi an toàn đã!”

Dưới chân truyền đến cảm giác chấn động, rất hiển nhiên những ma vật khác đều đã bị kinh động, hướng thẳng về phía này.

Huyết tộc Wilson ngạo kiều sắp tức đến chết rồi, hắn đối với việc cứu vớt nhân loại không có hứng thú đặc biệt gì. “Léopold, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì! Ngươi có biết ngươi đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho chúng ta không?!”

“A,” Ngân long vừa nghe liền nghiêng đầu sang, lắc lắc đuôi, thanh âm vô cùng ngơ ngác, “Không phải các ngươi bảo ta công kích sao?”

“Ai bảo ngươi khởi xướng công kích!” Wilson thở hổn hển, sự ưu nhã của Huyết tộc không còn sót lại chút gì.

“Ta vừa nghe có người thở dài nha, không phải đã ước hẹn sao? Nếu như có người phát ra âm thanh chẳng khác nào dấu hiệu công kích, không có thanh âm thì không cần hành động.” Ngân long không chỉ cảm thấy vô tội còn rất oan ức, cái đầu to lớn thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.

Yannick: “… … …”

Mọi người: “… … …”

Vũ lực của Long tộc tuy rằng cường đại, phi hành cũng là ưu thế cực lớn, thế nhưng lần sau khi ra ngoài nhất định phải chọn một kẻ thông minh, bằng không ngay cả chết thế nào cũng không biết.

Dù sao không cứu cũng đã cứu, cứu người lại không phải chuyện xấu gì, hơn nữa đã cứu liền cứ đến cùng đi. Giáo Hoàng bệ hạ tự an ủi mình một chút, dùng hết tất cả sự bình tĩnh phân phó Ngân long: “Léopold, hiện tại ta có một nhiệm vụ rất trọng yếu yếu giao cho anh, anh hãy mang theo những người này trở về thành St Mery, nơi đó đã trở thành tiền tuyến của Đế quốc Garde, đến đó sẽ có người tiếp ứng anh

“Oh, được rồi,” Long tộc cơ bản không biết chuyện gì xảy ra, hắn đối với việc cứu vớt nhân loại cũng không có gì nhiệt tình, bất quá y cảm thấy bản thân chỉ là thuận theo mệnh lệnh hành sự, không hiểu vì sao mọi người lại trưng ra biểu tình xoắn xuýt như vậy. “Thế ta có cần trở về tìm mọi người không?”

“Không cần.” Ngươi lại bay trở về liền trở thành bia ngắm sống, chỉ thẳng cho ma vật hành tung của bọn ta, vậy nên chỗ nào mát mẻ thì qua đó chơi đi.

Một khắc này, Yannick quả thực có chút đồng tình Hồng y Gustav bị đối phương coi trọng. Dùng cái loại lòng dạ, cái loại tâm cơ, cái loại suy nghĩ của người nọ, phỏng chừng có thể bị Long tộc này làm cho tức chết đi, cố tình giá trị vũ lực lại không bằng đối phương. Oh, thực sự quá đáng thương!

“Được rồi, vậy ta cũng có thể đi tìm Gustav nữa!” Long tộc ngọt ngào nói, vỗ vỗ cánh nhìn về phía đám nhân loại đang ngơ ngác bên cạnh mình, “Các ngươi đi lên nhanh một chút, đừng làm lỡ thời gian của ta!”

Thân thể to lớn tràn ngập lực lượng của Long tộc khiến các bình dân chưa từng gặp qua rồng vô cùng sợ hãi, ngoại trừ vài người đặc biệt dũng cảm luống cuống tay chân bò lên lưng rồng, đám người còn lại đều là nơm nớp lo sợ. Augustine lười nhiều lời vô ích với bọn họ, trực tiếp xốc người ném lên lưng Léopold.

Đến lúc này nhóm người Yannick đã không quan tâm Ngân long bay đi từ khi nào, bởi vì rất nhiều ma vật đã vọt tới trước măt, mà bọn họ đã bại lộ hành tung cơ bản vô pháp lui lại, chỉ có thể lựa chọn trực tiếp giải quyết phiền toái trước mắt!

Vào thời điểm này, cho dù có tiếc rẻ ma lực hơn nữa cũng không thể không lựa chọn toàn lực ứng phó.

Lực lượng cường đại và thân hình mẫn tiệp của Huyết tộc trong lúc này phát huy công dụng cực đại, những người khác thậm chí còn không thấy ra động tác của bọn họ rất cuộc là thế nào, một con ma vượn đã bị Thân vương huyết tộc phá vỡ lồng ngực, móc ra trái tim khổng lồ còn đang đập thình thịch, sau đó thân thể như một tòa núi lớn kia ầm ầm ngã xuống.

Wilson và Anna lại lựa chọn một ma vật cao cấp hạ thủ, bất quá ma vật cao cấp cùng Huyết tộc có một chút độ tương tự, cơ năng thân thể của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ, người trước có thể nói là kim cương bất hoại, người sau chỉ cần không bị xúc phạm đến trái tim đều có thể cấp tốc khôi phục, hơn nữa hai bên đồng dạng mẫn tiệp, vậy nên đây nhất định là một hồi chiến đấu song song của lực lượng và trí tuệ.

Phía thần quan, Yannick và Vatican Ridge cũng không vội vàng sử dụng pháp thuật có tính công kích Quang minh phổ chiếu mà là lựa chọn không ngừng ném ra đủ loại chúc phúc gia trì và ma pháp trị liệu, bảo trì sức chiến đấu đoàn đội.

Ma vật càng lúcc nagf nhiều, nơi này không chỉ có số ít ma vật cao cấp mà còn rất nhiều ma vật cấp thấp, hơn nữa còn có đại quân xác sống như nước thùy triều không sao đếm xuể.

Phiền toái nhất chính là xác sống.

Cho dù xác sống không có vũ lực gì đáng nói, một chiêu có thể đánh ngã cả tảng lớn thế nhưng cũng sẽ lãng phí ma lực, huống chi trong đám xác sống này thậm chí có xen lẫn một ít khi còn sống từng là pháp sư hoặc kiếm sỹ, bọn chúng có thể bảo lưu lại một bộ phận năng lực, thỉnh thoảng còn có thể tung ra một hai pháp thuật phản kích hoặc là dựa vào bản năng thân thể vung kiếm chiến đấu. Tuy rằng những điểm này tạm thời không tạo thành uy hiếp gì với Chris và Simon, thế nhưng muốn giải quyết những xác sống này rõ ràng sẽ phí công hơn các xác sống bình thường khác.

Việc này giống như một chén nước, thể tích là cố định, bị uống đi một chút liền ít một chút, với điều kiện không có sự bổ sung từ bên ngoài, nước sớm muộn gì cũng sẽ bị uống đến cạn sạch.

Giữa các ma vật cao cấp tất nhiên có phương thức liên hệ nào đó, bởi vì theo quan sát của Yannick số ma vật cao cấp tập trung đến đây càng lúc càng nhiều, đối phương sớm muộn cũng sẽ phát hiện thân phận đặc thù của bọn họ. Dùng sự giảo hoạt của ma vật, đến khi đó bọn chúng không cần gấp gáp tiêu diệt cả đội ngũ mà chỉ cần bắt lấy một người trong nhóm, nói ví dụ như Pháp Thánh Simon hoặc là chính bản thân y, sau đó đem thi thể phô diễn trước trận địa liên quân đã có thể tạo ra sự dao động nhân tâm cực lớn.

Yannick tin rằng, những việc mình nghĩ ra được đám ma vật cao cấp cũng đồng dạng có thể nghĩ ra được, vậy nên thời gian kéo dài càng lâu tình cảnh của bọn họ sẽ càng không ổn.

Dưới tình huống như vậy, mọi người đã sớm bỏ qua việc cứu những bình dân khác, dưới sự chỉ huy của Yannick, mọi người vừa đánh vừa lui một mực lui về phía cửa thành.

Nhưng chuyện càng bết bát hơn cũng xảy đến, bên ngoài thành Tumaco chính là bình nguyên, phải băng qua khu bình nguyên này mới có thể đến được đoạn sơn cốc hiểm trở, đó cũng chính là nơi nhóm Yannick và Chris gặp phải Chim ưng mặt người.

Chỉ có vào sơn cốc bọn họ mới có cơ hội triệt để thoát thân, bằng không cho dù hiện tại dùng quyển trục ẩn thân cũng là vô ích, bởi vì một khi sử dụng quyển trục ẩn thân liền không thể sử dụng pháp thuật, vừa động pháp thuật hiệu quả ẩn thân liền biến mất. Hơn nữa ma vật hẳn đã bắt được khí tức của bọn họ, tại một nơi không có gì che đậy như bình nguyên, nếu thực sự cần chạy trốn, có ẩn thân hay không cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.

Chỉ vừa chạy ra vài trăm thước, Yannick liền ý thức được không thể cứ tiếp tục như vậy: “Ta có một biện pháp không hẳn là biện pháp, mọi người nguyện ý cùng ta mạo hiểm chứ?”

Simon: “Biện pháp gì?”

Yannick: “Ta có một quyển trục thuấn di, địa điểm ký hiệu tại trung tâm rừng rậm Hắc Ám, rất gần với Pháo đài ma vật. Bởi vì thứ này có tính nguy hiểm quá lớn nên trước giờ ta vẫn không nói ra, thế nhưng theo tình huống hiện tại, đó tựa hồ là hy vọng duy nhất.”

Vatican Ridge trầm giọng nói: “Đi thôi!”

Tinh linh nữ vương cũng nói: “Đi thôi!”

Những người khác không nói gì, cũng không đoái hoài tới việc phải nói, bọn họ còn đang chém giết với ma vật, nhưng chỉ bằng tư thế giao lại sau lưng cho Yannick không chút đề phòng đã trực tiếp biểu lộ lập trường của bọn họ.

Yannick không do dự nữa, y cầm quyển trục ra, đọc lên một câu chú ngữ ngắn gọn.

Lập tức, quang mang đại thịnh, dùng Giáo Hoàng tóc bạch kim làm tâm điểm, bao quát cả đám người Wilson vừa mới lui về, tất cả trong nháy mắt đã tiêu thất giữa luồng ánh sáng!