Lý Xuân Vũ còn chưa đến, lãnh đạo cục đã đến rồi.

Vẫn như cũ, chiếc BMS dẫn đầu, theo sát phía sau là chiếc xe cảnh sát hiệu Toyota. Hai năm trước, những đơn vị mua xe Santana để làm việc được xem là giàu có rồi, hai năm qua xã hội ngày càng tiến bộ, tiền lương cũng ngày càng cao, xe Santano không còn là chiếc xe xịn nhất, mà hầu hết xe ngoại nhập được tiêu thụ mạnh.

Vậy đã bị bại lộ.

Điều đặc biệt, các nhà lãnh đạo cấp cao không hề mang tấm biển đeo tên, mang chức vụ của họ viết cụ thể trên đó, nhưng dân chúng chỉ nhìn thấy đoàn xe liền biết họ là những người không tầm thường.

Xe BMW đỗ trước sân, Hổ Tử liền có hành động lén lút như kẻ trộm, xe vẫn chưa hoàn toàn dừng hẳn liền nhanh chóng bước xuống xe, chạy vòng qua bên kia kéo cửa xe ra, cười kiểu cười xu nịnh, luôn miệng nói:

- Tổng giám đốc, mời.....

Hứa Thiến trang điểm rất xinh đẹp, cô được Lý Thu Vũ cho một cái tát đỏ rực trên má đầy son phấn, vừa trắng vừa hồng rất xinh đẹp, từ từ bước từ trên xe xuống, đứng nhìn xung quanh.

Từ chiếc Toyota bước xuống một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, không mặc quân phục chỉ mặc thường phục, dáng cao ráo, vô cùng oai phong.

- Tiếu cục.

Hứa Thiến hướng người đàn ông khẽ gật đầu ra hiệu, có chút kiêu ngạo.

Tiếu Cục cũng hướng Hứa Thiến gật đầu mỉm cười, hai tay dắt sau lưng chậm rãi đi vào đồn công an.

Vừa mới đến hành lang, trong sở công an nhiều tiếng bước chân chạy ra, đi đầu là Bạch Chính Ủy, và có vài cảnh sát vội vã theo sau.

- Tiếu Cục, chào ngài.

Ủy viên Bạch cười tươi bước nhanh đến.

- Đồng chí Vệ Bình, xin chào.

Tuổi của Tiếu Cục so với Ủy viên Bạch có lẽ nhỏ hơn vài tuổi, ra dáng lãnh đạo nên kiêu ngạo đợi Ủy viên Bạch đến trước mặt mình mới vươn tay để y bắt, bên ngoài cười chào hỏi nhưng trong lòng lại không thế.

Nhìn vẻ mặt của Ủy viên Bạch dường như thật sự kính sợ vị Cục trưởng Tiếu này, cúi đầu chào.

- Đồng chí Vệ Bình, sao lại thế? Sao các anh lại để khu vực mình quản lý xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy? Mọi người lại không hành động gì, để người nhà đương sự làm đơn gửi đến phân cục?

Cục trưởng Tiếu cũng đến văn phòng cứ đứng như vậy trong hành lang, la lối quát tháo, hai chân mày chau lại khó chịu.

Ủy viên Bạch hướng Hứa Thiến bên cạnh Cục trưởng Tiếu giải thích:

- Tiếu cục, mọi chuyện vẫn chưa được rõ ràng hoàn toàn, chúng ta sẽ hiểu...hiểu rõ ràng hơn, sau đó nhất định sẽ xử lý.

- Ủy viên Bạch, lời nói này thật sự không được phù hợp lắm, tên hung thủ kia cũng đã đến đồn đầu thú rồi. còn có chuyện gì chưa rõ ràng? Bắt gã ta lại không phải giải quyết xong việc rồi sao? Hay Ủy viên Bạch có điều gì băn khoăn? Có một người đến tự xưng là Chủ tịch huyện gì đó, chỉ có thế mà công an sợ rồi sao? Chuyện này đúng là trò cười mà.

Không đợi Cục trưởng Tiếu mở miệng, Hứa Thiến liền nhanh chóng bước đến với thái độ khinh thường, nhìn vào mắt Ủy viên Bạch cũng có ý khinh miệt như muốn nói "xem anh ăn nói thế nào".

Tôi đã sớm cảnh báo cho anh rồi, để anh kịp thời thức tỉnh, anh nghĩ rằng tôi nói chỉ dọa anh thôi sao?

Ủy viên Bạch tránh nhìn vào ánh mắt của cô ta.

Y đúng là có điều không ngờ được, người phụ nữ này không ngờ có nặng lực mạnh đến thế, cô ta có thể đưa vị đứng đầu Phó cục trưởng đi nơi khác, hơn nữa lạ có thẻ trực tiếp đến đồn công an.

Thật sự lớn mạnh đấy!

- Lão Bạch, như vậy là có chuyện gì?

Vẻ mặt Cục trưởng Tiếu càng ngày càng không vui, hừ lạnh một tiếng hỏi.

Ủy viên Bạch cũng thật xấu hổ hạ giọng nói:

- Tiếu cục, chúng ta đến văn phòng đi, tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ cho anh.

- Ừ.

Cục trưởng Tiếu gật đầu chắp tay sau lưng hướng văn phòng mà đi.

- Hứa tổng...

Ủy viên Bạch lại hướng Hứa Thiến cười nhếch môi có chút ngượng ngùng.

- Hừ.

Hứa Thiến ngước mặt lên, không thèm để ý đến đi phía sau Cục trưởng Tiếu, bước vào văn phòng.

Quai hàm Ủy viên Bạch bạnh ra, ánh mắt hiện lên cực kỳ giận dữ, nếu thời gian quay ngược trở lại khi Bạch Vệ Binh còn là một cảnh sát ở vùng nhỏ hơn thì anh ta không để mình bị đẩy vào vòng như thế. Cô ta có tiền thì thế nào? Lão Bạch y không có tiền thì không là con người sao?

Nhưng hiện giờ không giống với lúc trước, y không phải là cảnh sát ở khu vực nhỏ, mà là một Ủy viên chính ủy công an của một đồn cảnh sát ở Thành Đường Bằng, phải e dè nhiều thứ. Hơn nữa, cái ghế trưởng công an ở Thành Đường Bằng còn trống, có thuận lợi hay không thì ý kiến của lãnh đạo vô cùng quan trọng, ở phân cục đứng đầu là Tiếu Đại Trung, là vị Phó cục trưởng trước mặt, Bạch Vệ Binh thật sự có chút khó khăn.

- À, vậy hung thủ đâu rồi? Phần tử tội phạm đâu? Ủy viên Bạch, không phải anh đã thả họ đi cả rồi sao?

Ngay sau đó liền nghe tiếng hét chói tai của Hứa Thiến.

Cục trưởng Tiếu hai mắt nhìn thẳng vào Ủy viên Bạch nhíu mi hỏi:

- Lão Bạch, sao lại có chuyện này?

Bạch Vệ Binh đưa tay lau mồ hôi lạnh toát ra, cười nói:

- Tiếu cục, khi họ còn ở sở liền có vị Chủ tịch huyện Phạm ở Thanh Sơn đến, anh ta biết họ, nên nói muốn đưa họ đi một chút....

- Chủ tịch huyện Phạm đó là cái gì?

Cục trưởng Tiếu càng thêm khó hiểu, tuy nhiên không cần quan tâm quá đến điều đó. Nếu anh ta là Chủ tịch huyện của thủ đô thì cục trưởng có thể xem trọng ba phần, dù gì cũng là người đứng đầu một địa phương nổi tiếng. Đằng này chỉ là một tên Chủ tịch huyện của tỉnh Thanh Sơn nào đó, thì thật sự gã ta không hiểu. Không cần nói thêm, một vị Cục trưởng tay cầm quyền cấp ở khu vực này, cho dù là Bí thư đi xe đạp đi làm như môt công dân bình thường thì cũng chỉ là "thằng nhà quê" làm đại sự.

- Là Chủ tịch huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn, nhìn qua khá còn trẻ tuổi, cũng chỉ hai mươi...

- Cái gì?

Hai hàng chân mày Cục trưởng Tiếu nhướng lên, nhìn Bạch Vệ Binh như nhìn người ngoài hành tinh, vẻ mặt có chút không tin tưởng.

Lão Bạch à, não lão là nước lã hả?

Chủ tịch huyện hai mươi tuổi, do hắn nói ra vậy sao?

Đúng lúc ấy, Phạm Hồng Vũ chậm rãi bước vào văn phòng.

Ánh mắt Bạch Vệ Binh sáng ngời, vội vàng nói:

- Tiếu cục, ngài xem, Chủ tịch huyện Phạm đã đến đấy....

Cục trưởng Tiếu nhanh chóng xoay người, ánh mắt dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, không hỏi gì chỉ ngẩn ngơ một lúc.

Quả thật vô cùng trẻ, nhìn bên ngoài không quá hai mươi.

Bạch Vệ Binh nhanh chóng bước đến nói với Phạm Hồng Vũ:

- Chủ tịch huyện Phạm, đến đây, tôi giới thiệu với cậu một người, vị này là Phó cục trưởng phân cục chúng tôi Tiếu Đại Trung Tiếu cục...Tiếu cục, vị này là Chủ tịch huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn, đồng chí Phạm Hồng Vũ.

Kỳ thật với chức danh Chủ tịch huyện thì Bạch Vệ Binh cũng không thật chú ý nhưng hiện tại cũng "long trọng" giới thiệu Phạm Hồng Vũ. Thật sự lúc này Ủy viên Bạch gã vô cùng xấu hổ, hy vọng Phạm Hồng Vũ có thể hỗ trợ một ít. Chính hắn đã đến cứu học sinh nữ kia, vậy thì hắn phải giải quyết đi.

- Xin chào, Cục trưởng Tiếu.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười bước lên hai bước, hướng Tiếu Đại Trung chào hỏi.

Tiếu Đại Trung có chút hồ nghi, không đưa tay bắt tay với Phạm Hồng Vũ, chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới thản nhiên hỏi:

- Chủ tịch huyện Phạm?

Phạm Hồng Vũ lại gật đầu, nói:

- Cục trưởng Tiếu.

Những cũng không hề bước đến, Chủ tịch huyện Phạm như đọc được sự hoài nghi và ngụ ý khinh thường của Cục trưởng Tiếu. Theo suy nghĩ của anh ta, quyền Chủ tịch huyện dù có "hàng thật giá thật" nhưng Cục trưởng Tiếu không hề xem ra gì, chỉ là quyền Chủ tịch huyện ở Thanh Sơn, thì chưa có tư cách khoa chân múa tay ở đây.

- Lão bạch, những người bị tình nghi này đâu rồi?

Ngay sau đó, Cục trưởng Tiếu liền bỏ Chủ tịch huyện Phạm sang một bên, xem hắn như không tồn tại hỏi thẳng Bạch Vệ Bình một cách lạnh lùng. Đầu thập niên 90, "người bị tình nghi tội phạm" xưng hô thế này, còn nếu chưa xuất hiện thì gọi là "người bị tình nghi"

- Này, Tiếu cục, các cô ấy đều ở phòng làm việc bên kia của tôi...

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Cục trưởng Tiếu ăn nói cẩn thận, những định ngữ như thế thật sự không tốt để sử dụng.

Cục trưởng Tiếu chính là viện binh mà Hứa Thiến đưa đến, y là người có cái nhìn nông cạn, lại kiêu căng, bảo thủ, Chủ tịch huyện Phạm nhìn y cũng không có chút tình cảm tốt đẹp gì.

- Cái gì?

Cục trưởng Tiếu bỗng nhiên xoay người gắt gao nhìn Phạm Hồng Vũ.

- Cậu vừa nói cái gì? Lặp lại một lần nữa xem nào?

Mọi người ở đồn công an đứng ngây ra nhìn Phạm Hồng Vũ, trên mặt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Vị này lại gây chuyện với nhân vật lớn ngay ở đồn công an Thành Đường Bằng, trước mặt Phó cục trưởng khoa chân múa tay.

Hắn chỉ là một tên Chủ tịch huyện nhỏ, còn ở Tứ Cửu Thành này, chỉ là một miếng hành tây thôi.

Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:

- Cục trưởng Tiếu, tôi đề nghị anh phải nghe rõ tình huống sau đó mới đưa ra kết luận. Nếu cứ thế kết luận qua loa chẳng may nếu lầm lẫn sẽ phiền phức lớn.

- Là vậy sao? Nói vậy, cậu định chỉ cách cho cảnh sát thủ đô chúng tôi phá án hả? Có phải không Chủ tịch huyện Phạm? Ha ha...

Cục trưởng Tiếu ngửa mặt lên trời cười ha hả, vẻ mặt hiện ý châm chọc và đầy khinh miệt.

- Cục trưởng Tiếu, thứ nhất tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, không có ý chỉ anh phá án, thứ hai, cá nhân anh không thể đại diện cho cảnh sát thủ đô vì tôi cho rằng, lãnh đạo cục công an thủ đô không phải ai cũng xử lý công việc qua loa cả.

Giọng nói Phạm Hồng Vũ và vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.

- Bạch Vệ Bình.

Cục trưởng Tiếu gắt gao nhìn Phạm Hồng Vũ, bỗng nhiên gầm lên giận dữ.

- Mau còng tay tên gây trở ngại cho việc chấp hành công vụ này lại cho tôi, tạm giam năm ngày. Mặt khác cũng còng những người bị tình nghi kia lại cho tôi, lập tức mang về phân cục.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Cục trưởng Tiếu, có chút thương hại.

Tên trẻ tuổi này đã làm được chức Phó cục trưởng phân cục có thể thấy được anh ta có người chóng đỡ. Mấy năm nay con đường làm quan thực hiện quá thuận lợi nên sớm tạo nên thói tự cao tự đại, không thể chấp nhận bất cứ mâu thuẫn cũng như sự chống đối nào.

- Tiếu cục...

Ủy viên Bạch trợn mắt há hốc mồm vội nói.

- Như thế nào? Không nghe rõ lệnh sao? Muốn tôi nhắc lại hả?

Cục trưởng Tiếu gầm lên giận dữ, ánh mắt anh ta như muốn phun ra lửa.

- Ơ, ai lại có uy phong lớn như vậy? Động một chút là đòi còng tay người, tạm giam năm mười ngày sao? Được rồi, chờ một chút, cũng còng luôn cả tôi nữa, cùng đến phòng tạm giam ngồi chơi cho vui.

Vừa lúc đó, có âm thanh ở ngoài cửa vang lên.

Lập tức có tiếng "phịch" vang lớn, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra hai người trẻ tuổi, vẻ mặt cũng lạnh đi đến.

Đi đầu là Phó chủ nhiệm Ủy ban quỹ cho vay giúp học tập của Công trình Hy vọng đồng chí Lý Xuân Vũ, còn một vị nữa, cũng là người trẻ tuổi, áo quần chỉnh chu, dường như lớn hơn Lý Xuân Vũ vài tuổi.

Vừa nhìn thấy người này, Cục trưởng Tiếu hai mắt mở lớn, sắc mặt biến đổi.