- Chờ một chút!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên giơ tay lên, sắc mặt trở nên vô cùng ác liệt.
Lý Thu Vũ hoảng sợ, lời vừa đến miệng lại nuốt trở vào, đôi môi cong lại nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Thu Vũ, em nói Lý Minh Thành làm sao? Có chủ ý với nữ sinh nghèo khó à? Nói cụ thể một chút đi.
Lý Thu Vũ chần chừ, không có vội trả lời Phạm Hồng Vũ, mà xoay tròn con mắt vài vòng.
- Thu Vũ, nói thật đi, điểu này rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Anh đừng có nghiêm túc như vậy được không?
Lý Thu Vũ nói thầm một câu. Không biết tại sao Phạm Hồng Vũ lại trở nên nghiêm túc như vậy. Cô bé trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Có vẻ cảm giác này ở trên người bố cô Lý Thạch Viễn rất ít khi cảm nhận được. Chỉ có ở trên người bác cả Lý Thạch Thâm mới cảm nhận được thôi.
Phạm Hồng Vũ nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Lý Thu Vũ bĩu môi, lúc này mới hạ giọng nói:
- Tên Hứa Minh Thành này cũng là một trong những thành viên của đoàn nghĩa vụ tụi em, trợ giúp cho vay những sinh viên nghèo học tập. Cậu ta thậm chí còn đóng góp hai chục ngản vào quỹ hỗ trợ học tập. Tụi em ban đầu còn tưởng rằng cậu ta là người tốt. Ai biết cậu ta lại hư hỏng như vậy. Lợi dụng chuyện cho vay giúp đỡ học tập mà ức hiếp những nữ sinh viên đến từ những địa khu nghèo khó.
- Ức hiếp?
Phạm Hồng Vũ cau mày.
- Đúng!
Lý Thu Vũ gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên chút thẹn thùng, rồi lại cắn môi, hiển nhiên có mấy lời không thể nói ra.
Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi tiếp.
Là một cảnh sát kỳ cựu, hắn tất nhiên hiểu được lời của Lý Thu Vũ ức hiếp là như thế nào. Tình huống cụ thể thì hắn không tiện hỏi tiếp. Ở trong lòng của hắn, Lý Thu Vũ cũng vậy, mà Đông Nhan cũng thế, đều là những tiểu cô nương không rành thế sự. Chuyện như vậy, tất nhiên là không thể hỏi cặn kẽ.
- Nói một chút đi, tụi em như thế nào mà thu thập tên Hứa Minh Thành đó.
Trầm ngâm một lát, Phạm Hồng Vũ hỏi.
- Bọn em chỉ là dạy dỗ cậu ta một chút mà thôi.
- Được rồi, thế thì dạy dỗ như thế nào? Ở trong quán rượu rót rượu cho cậu ta, khiến cậu ta say mèm rồi rạch mặt, đốt xe?
- Đúng vậy, chính là như thế. Tối hôm qua, mấy người tụi em hẹn cậu ta tới quán rượu, chuốc cho cậu ta say, rồi dạy dỗ một chút. Khi đó thì cũng không có ý định đốt xe, chỉ là cào xước mà thôi. Sau trong lòng em càng nghĩ càng tức giận nên đốt luôn.
Lý Thu Vũ nói, hơi chột dạ quan sát nét mặt của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ vừa tức vừa buồn cười.
Cô bé thật là chuyện gì cũng có thể làm được. Mấy cô bé này không ngờ lại thi triển mỹ nhân kế, ở trong quán rượu chuốc rượu một người rồi rạch mặt, đốt xe của người ta.
Loại sự tình này không cần hỏi, nhất định là chủ ý của Lý Thu Vũ. Không có cô nàng dẫn đầu, Đông Nhan và hai nữ sinh khác tuyệt đối không dám làm như vậy.
- Đốt toàn bộ xe?
- Toàn bộ. Xe gì mà nói là nhập khẩu? Chỉ cần một chai rượu là đốt sạch.
Lý Thu Vũ bĩu môi, dường như còn có ý trách cứ ô tô là đồ dỏm. Chỉ cần một chai rượu, một mồi lửa là không chịu nổi.
Phạm Hồng Vũ dở khóc dở cười, thở dài nói:
- Đó là ô tô, không phải đá. Còn có tổn thất nào khác không? Hứa Minh Thành bị thương thế nào? Nếu đã nhập viện rồi, hẳn cũng không dễ dàng đi.
- Không có, chỉ đốt xe của cậu ta thôi. Cậu ta cũng không bị thương gì khác, chỉ bị trên mặt. Người này cứ tự cho mình là kim chi ngọc diệp, một vết thương nhỏ đã chạy đến bệnh viện, ở mãi không chịu ra.
Lý Thu Vũ hừ nói.
Điều này, Phạm Hồng Vũ thật ra lại tin. Lý Thu Vũ cho dù là tiểu ma nữ, nhưng nói trắng ra cũng vẫn là một cô bé. Bốn cô bé tuổi chưa đến hai mươi, còn có thể hạ độc thủ gì chứ?
Chỉ là chuyện đốt xe hơi có chút phiền toái.
Nếu đi sâu thì có thể quy thành tội “làm hại an toàn công cộng”. Đây là tội danh rất nặng.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Việc này có nói cho anh em biết chưa?
- Chưa, anh đừng nói với anh ấy.
Lý Thu Vũ lập tức kêu lên.
- Vì sao?
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi.
- Không có gì, em chỉ là..không muốn bị anh ấy chế giễu.
Cô bé rủ mắt xuống, nói thầm một câu.
Phạm Hồng Vũ phải cố hết sức mới không bật cười ra tiếng. Lúc này không thể cười, cười là toàn bộ bị hủy hết. Từ nay về sau đừng nghĩ đến việc thu phục tiểu ma nữ nữa.
Phạm Hồng Vũ thừa nhận, cô bé quả thật rất đáng yêu. Bộ dạng “hại nước hại dân” như vậy, đàn ông thật sự rất khó mà sinh ra tâm lý phản cảm với cô. Nhưng Phạm Hồng Vũ quả thật rất sợ tiểu ma nữ càn quấy. Bởi vậy cần phải có biện pháp trị mới được. Nhưng điều này cũng đả kích lòng tự tin của Phạm nhị ca.
- Thu Vũ, lúc này hơi quá rồi. Đốt xe của người ta, việc này nghiêm trọng đây. Nếu thật sự truy cứu, chính là tội gây trở ngại an toàn công cộng.
- Em không gây trở ngại an toàn công cộng, em chỉ đốt xe của Hứa Minh Thành. Cậu ta xứng đáng bị như vậy. Đồ lưu manh!
Lý Thu Vũ hầm hừ nói, vẻ mặt quật cường.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nghiêm túc nói:
- Nếu là cậu ta phạm tội, tự nhiên sẽ có pháp luật chế tài cậu ta. Em làm như vậy chính là lấy hung bạo thay hung bạo. Cậu ta có sai lầm không thì chưa biết, nhưng hành động của em là rõ ràng. Việc này động tĩnh quá lớn, không thể mơ hồ như vậy. Bằng không sẽ rất là phiền.
- Phạm Hồng Vũ, anh là Chủ tịch huyện, anh hiểu chính sách, cũng hiểu pháp luật. Tụi em cũng hiểu pháp luật vậy. Chuyện ở thủ đô, có những chuyện anh không rõ đâu. Không phải xử lý như anh đã nghĩ.
Lý Thu Vũ bỗng nhiên nhìn hắn, nói rất nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Cô bé này như thế nào lại dạy hắn việc xử lý chuyện trong Tứ cửu thành này.
- Thôi đi, đừng tranh luận nữa. Để anh gọi điện thoại cho anh của em, bảo anh ta đến đây một chút. Chuyện này, bắt đầu từ bây giờ là do anh xử lý. Em không được xen vào nữa, được không?
Phạm Hồng Vũ nói xong liền đứng dậy, hướng bàn làm việc bên kia đi đến.
- A, không được, anh không được nói với anh ấy.
Lý Thu Vũ lập tức nôn nóng, khẽ vươn tay kéo Phạm Hồng Vũ lại, mắt mở to.
Đông Nhan bỗng nhiên nói:
- Thu Vũ, tôi cảm thấy việc này hẳn là nên nghe theo lời của Chủ tịch huyện Phạm. Cứ để cho anh ấy xử lý. Chúng ta chẳng những không thể xử lý tốt mà còn làm hư chuyện đấy.
Thanh âm ôn nhu, nhưng lại rất kiên quyết.
Dường như Đông Nhan cũng hiểu được, không thể tiếp tục để cho Lý Thu Vũ càn quấy.
- Đúng vậy, Thu Vũ, việc này cũng đừng để lan đến trường học. Mất mặt lắm đấy.
Một nữ sinh khác cũng sốt ruột nói. Có vẻ như các cô ở trường cũng là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cả. Việc này nếu động tĩnh quá lớn, nhất định sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong toàn bộ trường đại học thủ đô, như vậy thì cũng không xong.
Như thế nào mà gặp người ta đây?
Các cô gái ở trong quán rượu, rót rượu cho công tử phong trần, sau đó thi triển “đại long trảo thủ”, làm cho người ta sẹo đầy mặt. Nếu truyền ra ngoài, thì không biết sẽ truyền bao nhiêu bản đây.
- Sợ cái gì? Có chuyện gì thì mình tôi chịu. Sớm đã nói không để liên lụy mọi người rồi mà.
Lý Thu Vũ hào khí ngất trời nói, còn thiếu vỗ ngực nữa thôi.
- Chuyện này em có thể gánh vác được sao? Nếu anh đã đến rồi, còn để cho em gánh vác à? Mau ngoan ngoãn ngồi xuống đi.
Phạm Hồng Vũ nghiêm mặt, quát lớn.
Lý Thu Vũ lập tức bị kềm hãm, không kìm nổi liền buông tay ra, bĩu môi ngồi xuống, hừ một tiếng, môi mấp máy, không biết nói gì nữa.
Trong mắt Đông Nhan hiện lên một tia khác thường.
Hai nữ sinh khác thì mở to mắt nhìn, ngơ ngác nhìn hết thảy.
Không phải chứ?
Lý Thu Vũ mà cũng bị người khác răn dạy?
Điểm chết người chính là, khi bị giáo huấn, rõ ràng còn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tình huống gì vậy?
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của bạn bè nhìn mình, Lý Thu Vũ trừng mắt, thầm nói:
- Nhìn cái gì? Người ta là chủ tịch huyện…
Chủ tịch huyện thì tính là chức quan gì?
Hai cô bạn học đều biết lai lịch của Lý Thu Vũ. Mọi người đều là bạn thân, Lý Thu Vũ tất nhiên là không giấu diếm thân phận. Cho dù là sinh viên không rành thế sự, nhưng cũng biết được uy danh hiển hách của Lý gia.
Thật sự là danh chấn thiên hạ.
Chủ tịch huyện, tuyệt đối không phải là lý do khiến Lý Thu Vũ ngoan ngoãn nhận giáo huấn.
Phương diện này khẳng định là còn có nguyên nhân khác.
“Nữ hán tử” chớp mắt, đứng dậy đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ, bám bờ vai cảu cô, hạ giọng nói:
- Thu Vũ, bạn hãy thành thật khai đi. Anh ấy có phải là người đó của bạn không?
Xem ra, cô gái bất kể là yểu điệu thục nữ hay là nữ hán tử, chỉ cần là con gái thì vẫn có tính cách “bát quái”. Chẳng sợ anh đang ở đồn công an, thế cục không xong, nhưng cũng không ngăn được tính tò mò đang thiêu đốt.
- Nói bậy bạ gì đó…
Lý Thu Vũ không kịp chuẩn bị, mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn bạn mình, rồi quay đầu sang chỗ khác, cắn môi, nhẹ nhàng cười, đôi giày cao gót vô ý chà qua chà lại trên sàn nhà.
- Hihi, còn giả bộ nữa à? Nét mặt của bạn đã bán đứng bạn rồi.
Nữ hán tử cười hì hì, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ đang gọi điện thoại, hạ giọng nói:
- Rất đẹp trai!
Lý Thu Vũ bĩu môi, nụ cười trên mặt lại càng ngày càng đậm.
Thật không nghĩ tới hắn lại ở thủ đô.
Thật sự bất ngờ!
Cô bé ở bên cạnh nói nhỏ, Chủ tịch huyện Phạm tất nhiên là không để ý, vẫn gọi điện thoại cho Lý Xuân Vũ, rất nhanh đã được điện thoại gọi lại.
- Ai đấy?
- Là tôi!
- Phạm nhị, cậu ở thủ đô à?
Lý Xuân Vũ cảm thấy kỳ quái.
- Vâng, tôi ở thủ đô. Anh đừng hỏi tại sao, bây giờ lập tức chạy tới đồn công an đường Thành Bình khu Chiêu Nghĩa. Đúng rồi, chính là đồn công an đường Thành Bình. Có nghiêm trọng không à? Hiện tại rất khó nói, phải xem tình huống như thế nào mới ứng đối được. Tình huống là như vầy…
Phạm Hồng Vũ trong điện thoại nói sơ qua tình huống một chút.
- Anh hãy tới đây đi rồi nói sau.
- Cái gì, đã xảy ra chuyện như vậy à? Được, tôi lập tức đi ngay.