Chưa đến 6h tối, sắc trời đã tối hẳn.

Ở con đê thôn Kiều Đầu sáng lên một chiếc đèn măng sông. Đây là một cây đèn được đốt bằng dầu, chói mắt dị thường. Trong trời mưa tầm tã, chỉ cần che một chút thì không ảnh hưởng đến sử dụng. Một chiếc đèn măng sông có thể chiếu sáng trong phạm vi mười thước.

Chu Tử Kỳ vẫn chưa đến đê, vẫn còn giúp cho thôn dân sơ tán. Phó bí thư Khang và Bành Na thì đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ. Phóng viên Nhan thì ra sức chạy chung quanh, chụp lại cảnh tượng của các đội viên công tác.

Hơn 7h, vốn mặt hồ đang đục ngầu nước bỗng nhiên trở nên an tĩnh. Từng con sóng ngừng lại. Phạm Hồng Vũ nhìn thấy, nước vốn đang xoáy dưới mặt hồ, lúc này chậm rãi lui ra đằng sau.

Bành Na cũng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi:

- Sao lại thế này?

Phạm Hồng Vũ vẻ mặt nghiêm túc:

- Lũ chuẩn bị tới. Na Na, em trở về thị trấn đi, nơi này có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.

Chủ tịch huyện Phạm đã trải qua hai cơn lũ, xem như cũng có kinh nghiệm nhất định.

Bành Na cắn môi nói:

- Em không đi đâu, em ở lại đây với anh.

Phạm Hồng Vũ quay đầu nhìn cô, ánh mắt của Bành Na rất kiên quyết. Bên cạnh cũng không có ai khác nên Bành Na chút cũng không che giấu tình yêu của mình.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay vỗ vỗ đầu của cô, không nói điều gì.

Bành Na lại đi bên cạnh hắn.

Sau một lát, một tiếng sấm rền gầm rú từ xa truyền đến. Lập tức mặt hồ đen tuyền xuất hiện một màu xám xịt.

Tiếng gầm rú càng ngày càng rõ.

Một tiếng kinh thiên động địa.

Những đội viên cứu hộ đang nắm chặt khung sắt thép không kìm nổi dừng lại tay, đứng dậy, đồng loạt nhìn mặt hồ vô cùng mênh mông.

Trong giây lát, màu xám càng thêm đậm đặc.

Một con sóng cao như ngọn núi, giống như đoàn tàu mãnh liệt lao đầu về phía trước.

Bành Na cái miệng khẽ kêu lên, không kìm nổi nắm tay Phạm Hồng Vũ thật chặt.

Rầm!

Một con sóng hung hăng đập vào con đê, bọt nước vung vẩy.

Bành Na thét lên một tiếng kinh hãi, đầu chui vào lòng Phạm Hồng Vũ. Bọt nước văng đầy đầu và cổ. Chưa kịp lấy lại tinh thần thì con sóng thứ hai đã ập đến.

Ầm!

Toàn bộ con đê đều mơ hồ run rẩy.

- Đây chính là đỉnh lũ sao?

Bành Na ngẩng đầu lên, vẫn chưa hoàn hồn, run giọng hỏi.

- Ừ, xem ra là còn lợi hại hơn hai lần trước. Không biết thôn dân Kiều Đầu kia đã dời đi hết chưa?

Thấy sắc mặt lo lắng của Phạm Hồng Vũ, Bành Na niềm tin ban đầu bỗng nhiên dao động. Đối mặt với thiên tai, Bành Na ý thức được, sức mạnh của con người thật là nghèo. Mấy trăm người ở đây, dưới đĩnh lũ, quả thật giống như con kiến yếu ớt. Lấy “máu thịt trường thành” chống lại hồng thủy, vĩnh viễn chỉ là khẩu hiệu tuyên truyền trên sân khấu.

Bành Na cảm thấy, sau này khi viết bản thảo, lại dùng đến cái từ ngữ “máu thịt trường thành” nhất định sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý.

Khi đỉnh lũ tấn công đê, các đội viên cứu hộ tỉnh táo lại, lớn tiếng thét lớn. Tầm mười người hợp lực đem khung sắt đẩy xuống dưới nước.

- Chờ cho một chút!

Phạm Hồng Vũ hét lớn một tiếng, bước nhanh tới.

các đội viên cứu hộ đều đồng loạt nhìn Chủ tịch huyện, chờ hắn chỉ thị.

- Xem tình hình, không được hành động mù quáng. Chúng ta tài nguyên có hạn.

Chủ tịch huyện chỉ huy, các đội viên lập tức an tâm hẳn.

Ước chừng mười phút sau, con sóng dần dần giảm bớt vài phần. Mực nước rất nhanh lại dâng lên.

Bành Na lúc này mới ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm vào vòng nước xoáy khổng lồ, hỏi:

- Đỉnh lũ đã trôi qua chưa?

Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:

- Bây giờ mới bắt đầu. Vừa rồi chỉ là khởi động, hiện tại thì chính là ra sân.

- Còn có lớn hơn nữa sao?

Bành Na giật mình nói.

Bành Na cảm giác, cơn hồng thủy dưới đê kia chỉ cách cô một bước chân. Chỉ cần một con sóng lớn đánh tới thì không chỉ là con đê sụp, mà ngay cả người cũng bị lao xuống.

- Thế có giữ được không?

Phạm Hồng Vũ không khỏi nhẹ nhàng cười:

- Nếu phát sinh việc vỡ đê, thì nhất định là bị đè sập đến. Đừng nhìn mặt hồ hùng hổ như vậy nhưng kỳ thật lại không có sức phá hoại rất lớn. Sức mạnh khổng lồ chân chính nằm ở dưới nước.

Bành Na thấp giọng kêu lên:

- Em hiểu rồi, đây giống như là nguyên lý núi lửa phun trào. Chỗ nào vỏ mỏng thì chỗ đó sẽ phun trào.

- Đúng, chính là như thế. Chu Tử Kỳ giờ này sao còn chưa trở lại. Quần chúng có sơ tán an toàn không?

Phạm Hồng Vũ trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng.

Bành Na liền an ủi:

- Anh cũng đừng quá lo lắng. Quần chúng sẽ đi hết mà. Bọn họ sống ở bên hồ, so với chúng ta càng thêm hiểu biết về uy lực của hồng thủy, sẽ không đem tính mạng của mình ra mà đùa giỡn.

- Chỉ hy vọng là như thế.

Phạm Hồng Vũ đi nhanh về phía trước, kiểm tra tình huống con đê. Chỗ thủng trên đê, đội viên cứu hộ đã đem khung sắt chặn nước. Mực nước vẫn còn đang dâng lên, càng lúc càng gần đến đỉnh đê.

Đến 10h tối, Phó bí thư Khang bỗng nhiên chạy tới, mặt đen như than chì, hạ giọng nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, bên kia khả năng không chống đỡ nổi rồi. Nước tràn ra bằng cái vạc lớn.

Phạm Hồng Vũ sắc mặt biến đổi, quay đầu nói với Bành Na:

- Na Na, em lập tức đi ngay. Lão Khang, chúng ta đi qua bên đó.

Rồi bước nhanh về phía trước.

Bành Na khẽ cắn môi chạy theo.

Mười mấy đội viên cứu hộ hai tay trống trơn, vừa nhìn con đê vừa ngẩn người. Tất cả những khung sắt đều được bỏ xuống nước, nhưng vẫn không ngăn được nước tràn, lại còn tràn mạnh hơn.

- Lão Khang, anh cảm thấy như thế nào?

Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu chặt, thấp giọng hỏi.

Lão Khang hít một hơi thật sâu nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tất cả đều đã được sắp xếp. Tôi đề nghị lập tức lui ngay.

- Được!

Phạm Hồng Vũ cũng không chút do dự, khẽ gật đầu rồi lập tức lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.

- Mọi người toàn bộ lui lại, một người cũng không được ở lại. Trật tự rút lui về lại thị trấn, không cần loạn, từng người tiếp nối nhau. Lão Khang, anh đi trước để duy trì trật tự.

- Vâng, Chủ tịch huyện Phạm, anh và phóng viên Bành cứ đi trước, tôi đi phía sau. Bí thư Lục đã nói, phải bảo đảm an toàn cho anh.

Phó bí thư Khang thành khẩn nói.

- Nói ít thôi, đi mau, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Phạm Hồng Vũ gầm nhẹ, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.

Trong lúc này, hắn không có thời gian mà khách khí.

Phó bí thư Khang sợ tới mức rụt cổ một cái, không nói thêm tiếng nào, bắt đầu gọi các đội viên cứu hộ lui lại. Một số người trẻ tuổi quật cường vẫn không chọi đi, hướng Phạm Hồng Vũ thỉnh cầu ở lại.

Đã rất nhiều ngày bọn họ ăn ở đều ở tại đê, không cần nói là có bao nhiêu cảm tình mà ít nhất là hao phí vô số tâm huyết. Hiện tại Phạm Hồng Vũ hạ lệnh lui, tất cả tâm huyết chỉ trong chốc lát đều bị hủy hết. Thật sự là có chút không cam lòng.

Phạm Hồng Vũ cũng không chút do dự phủ định, cưỡng chế ra lệnh cho bọn họ lập tức rời đi.

Bành Na theo sát bên cạnh hắn, vẫn không nhúc nhích.

Phạm Hồng Vũ cũng không tái thúc giục cô.

Bành Na tình ý đối với hắn, hắn như thế nào mà không cảm giác được. Thời khắc này, có nói điều gì với cô cũng vô dụng. Khi lâm vào tình yêu thì nói đạo lý với một cô gái là không có tác dụng.

Đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, đó là một thế giới hoàn toàn không hiểu nổi.

Vậy thì cùng nhau tiến thoái thôi.

Các đội viên cứu hộ đều lui lại. Phạm Hồng Vũ nhìn họ rời đi, thì âm thầm thở phào một cái. Vừa lúc đó, chỉ cảm thấy dưới chân run lên, Phạm Hồng Vũ lập tức cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt đường nứt ra một khe hở, dần dần lan xa. Phạm Hồng Vũ mặc dù không có kinh nghiệm công tác tại hồ khu nhưng cũng ý thức được đây là điềm báo vỡ đê.

- Na Na, chạy đi.

Phạm Hồng Vũ không do dự nữa, kéo cánh tay Bành Na, chạy nhanh đi.

Phía sau truyền đến tiếng rạn nứt.

- Chủ tịch huyện Phạm, chạy mau.

Các đội viên cứu hộ đã rời xa, khi nghe được thanh âm như thế cũng xoay người lại, lập tức nhìn thấy cảnh tượng khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Cả đoạn đê lớn bỗng nhiên giống như vỏ trứng gà, vỡ vụn ra. Nước từ bên ngoài xông ra, cuồn cuộn tuôn qua những lỗ hổng, mãnh liệt lao xuống.

Thanh âm ầm ầm vang lên phía sau mọi người.

Phạm Hồng Vũ cũng không quay đầu lại, kéo tay Bành Na chạy thật nhanh.

- Ui da!

Bành Na bỗng nhiên thét lên kinh hãi. Phạm Hồng Vũ chỉ cảm thấy cánh tay mình căng ra, lập tức cả người đều bị quăng sang một bên.

Trong lúc quan trọng, Bành Na bị trượt chân.

Hai người đồng thời té ngã trên mặt đất.

Nước lũ cuồn cuộn vọt tới phía trước, nhanh chóng cuốn lấy hai người bọn họ.

Phạm Hồng Vũ trong lúc cấp bách khẽ vươn tay, cầm lấy một khúc gỗ.

Lại một cơn sóng đánh tới, bàn tay Bành Na lại bị trượt ra. Bành Na thét lên một tiếng kinh hãi.

- Na Na…

Phạm Hồng Vũ chỉ cảm thấy trái tim nhói lên, đầu óc trồng rỗng, không hề nghĩ ngợi dưới chân đạp một cái, ra sức hướng về Bành Na.

Nước lũ trong phút chốc trùm lấy hai người.