Hạ Vân nhìn Lục Cửu.
Cô là từ cơ quan trung ương hàng không xuống, kinh nghiệm chống lũ cũng không có, tất nhiên là hy vọng Lục Cửu đối với hai ý kiến này của Phạm Hồng Vũ mà phát biểu cái nhìn một chút.
Dưới sự lãnh đạo cơ sở, có đôi khi nảy sinh tác dụng ủng hộ sĩ khí, không cần thiết bất cứ chuyện gì cũng tỏ ra mình là người cao minh.
Lục Cửu gật đầu nói:
- Hai ý kiến này của Chủ tịch huyện Phạm rất thích hợp. Tôi thấy nên chiếu theo an bài của Chủ tịch huyện Phạm mà làm.
Đây cũng không phải là phù hợp tình huống hay không, mà khi đối mặt với tình huống này, đổi lại là ai thì cũng an bài như vậy.
- Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm, tôi còn muốn đề nghị thêm. Đội viên cứu hộ cũng phải cần làm tốt công tác chuẩn bị lui lại. Nếu chẳng may thủ không được, không thể cứng rắn tiến lên mãi. Lúc quan trọng vẫn có thể lui. Tóm lại, sinh mạng của các đồng chí vẫn phải suy xét đầu tiên.
Dừng lại một chút, Lục Cửu còn nói thêm, thần sắc hết sức trịnh trọng.
Phạm Hồng Vũ cũng gật đầu, nói:
- Vâng, Bí thư Lục, tôi sẽ nhớ kỹ điều này.
Bất kể thế nào, Lục Cửu nói ra như vậy, làm cho quan cảm của Phạm Hồng Vũ đối với y cũng có sự thay đổi. Thập niên 90 là một sự chuyển đổi giai đoạn mạnh mẽ. Trước đó lúc nào cũng mạnh mẽ tuyên dương tinh thần “thứ nhất không sợ đắng, thứ hai không sợ chết”. Mỗi thành viên đều phải phục tùng tập thể. Nhưng phàm là cứu giúp tài sản nhà nước thì đều trả giá bằng sinh mạng. Sau khi cải cách mở ra, dần dần không còn đề xướng như thế nữa. Nhưng quan niệm “lấy nhập làm gốc” vẫn chưa từng bị mai một.
Đương nhiên, cho dù là ở hậu thế, cái gọi là “lấy nhập làm gốc” nhiều khi cũng chỉ dừng lại trên miệng, vẫn chưa chứng thực xuống dưới. Tuy nhiên, có thể đem khẩu hiện này mà đề xuất thì cũng là một sự tiến bộ rồi.
Lập tức dựa theo bố trí của Phạm Hồng Vũ, Chu Tử Kỳ tự mình đến thôn Kiều Đầu sơ tán người dân. Y là Bí thư Đảng ủy thị trấn, đối với tình huống vô cùng quen thuộc. Trong thôn dân cũng có được uy vọng nhất định. Do y hoàn thành nhiệm vụ này là khá thích hợp.
Nước có thể xông tới bất cứ lúc nào, mọi người còn có thể do dự gì được nữa. Mau khẩn trương vắt chân lên cổ mà chạy, bỏ lại đa số đồ đạc.
Tính mạng quan trọng hơn.
Đối với thôn dân Kiều Đầu mà nói, nhà không chỉ là một căn nhà bằng đất gạch, cũng không chỉ có một hai dụng cụ gia đình, mà đây là một loại ký thác tinh thần, vĩnh viễn không muốn rời xa. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai mà chịu dễ dàng rời khỏi. Hơn nữa lại không thể mang theo vật gì, công việc này càng không dễ dàng làm.
Cơn lũ thứ ba còn chưa tới. Có thể đứng vững trong hai cơn lũ trước thì lần này hẳn là cũng có thể đứng vững.
Từng người đều ôm tâm lý may mắn, nhất là người già và phụ nữ. Họ luyến tiếc những gì trong căn nhà của mình. Không cần nói là xoong chảo, chum vại, tất cả đều là tiền, đều ngưng tụ mồ hôi và tâm huyết của gia đình.
Lục Cửu lúc này hạ số chết cho Chu Tử Kỳ, trước khi cơn lũ thứ ba đến, tất cả thôn dân Kiều Đầu phải được an toàn rút lui, bất cứ một ai cũng không được lưu lại. Thanh niên trai tráng đang ở trên đê hiệp trợ tất cả đều theo Chu Tử Kỳ trở về nhà chuyển đồ. Nếu không có những người này tham dự thì tốc độ sơ tán sẽ rất chậm.
Hiện tại, cơn lũ còn cách hồ Thanh Sơn chưa được sáu giờ. Già trẻ lớn bé trong thôn Kiều Đầu cộng lại cũng được sáu bảy trăm người. Chỉ trong mấy giờ mà toàn bộ sơ tán hết thì có lẽ không được thoải mái cho lắm.
Lục Cửu biết rõ, nếu chẳng may phát sinh đê vỡ, tổn thất sinh mạng là số liệu rất quan trọng. Chỉ cần người chết không nhiều lắm thì trách nhiệm phải gánh sẽ không quá lớn. Thượng cấp bình thường cũng sẽ tha thứ. Trong cơn lũ lớn chưa từng có trong lịch sử ba mươi năm qua, ngẫu nhiên vỡ tung một hai con đê thì cũng được coi là hiện tượng bình thường.
Một huyện Vân Hồ to như vậy, bao gồm mấy khu trấn ven hồ, hơn một trăm km bờ sông, ai cũng không dám bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm.
Mấu chốt là ít người chết thôi hoặc không có ai chết cả.
Phó bí thư Khang đến thị trấn hướng Ngụy Thanh Bình báo cáo, truyền đạt chỉ thị của Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm, thu gom những vật liệu gỗ vả ống tuýp đã dùng. Đội viên cứu hộ tốc độ phải nhanh hơn nữa, ngay chỗ đê dùng gỗ và ống tuýp làm thành giá, cột lên bảy tám hòn đá và bao tải cát, làm thành một “thùng lặn” lớn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị từ dưới nước nhấc lên.
Hạ Vân ở con đê thôn Đầu Kiều chừng một giờ, triệu tập những cán bộ và đội viên cứu hộ, chuyển đạt sự quan tâm của Bí thư Thành ủy Đàm và Chủ tịch thành phố Quách đối với công tác phòng lụt của huyện Vân Hồ, động viên mọi người dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch huyện Phạm, phát huy tiềm lực, toàn lực chống lũ, bảo đảm an toàn cho mọi người.
Sau đó cùng với Lục Cửu rời khỏi thị trấn Lô Hoa. Khu trấn ven hồ của huyện Vân Hồ không chỉ có một thị trấn Lô Hoa. Trưởng ban Hạ còn phải đến những khu trấn khác, tiếp tục chuyển đạt sự quan tâm của Thành ủy và UBND thành phố đối với cán bộ quần chúng huyện Vân Hồ.
Mặc kệ Hạ Vân trong đầu có vui hay không, nhưng ở trong thể chế, kiểu cách này nhất định phải làm.
Bành Na cũng không đi theo.
Lẽ ra, cô đến đưa tin huyện Vân Hồ chống lũ, chỉ cần đi theo lãnh đạo thành phố và Bí thư Huyện ủy là được. Tòa soạn báo đưa tin, kỳ thật cũng không cần tường tận cho lắm. Chỉ cần một hai tin tức xem được là được rồi. Hơn nữa, với bài nói chuyện của lãnh đạo, dưới ngòi bút “thần kỳ” của phóng viên, nó sẽ biến hành một bài văn ca tụng.
Chỉ có điều Bành Na đã đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ, làm sao mà còn muốn đi chỗ khác?
Không cần nói Hạ Vân và Lục Cửu, cho dù là Đàm Khải Hoa tự mình tới, thậm chí lãnh đạo tỉnh đại giá quang lâm, phóng viên Bành cũng tuyệt không rời Phạm Hồng Vũ nửa bước.
Hạ Vân và Lục Cửu cũng không miễn cưỡng.
Phóng viên báo tỉnh muốn phỏng vấn đưa tin như thế nào, Trưởng ban Hạ và Bí thư Lục không xen vào.
Từ cái lần Bành Na đến phỏng vấn đưa tin về hoạt động chỉnh đốn của hệ thống công an huyện Vân Hồ được rất nhiều lời khen ngợi. Lục Cửu trong lòng liền hoài nghi, chỉ sợ quan hệ giữa cô phóng viên xinh đẹp và Chủ tịch huyện Phạm không tầm thường.
Chưa được một tháng, phóng viên Bành lại đến Vân Hồ lần nữa.
Một huyện Vân Hồ nho nhỏ, sao lại được báo tỉnh coi trọng như vậy?
Đương nhiên, bởi vì là Chủ tịch huyện Phạm.
Điều này cũng rất tốt. Báo tỉnh giúp Vân Hồ làm nhiều công tác tuyên truyền, nói tốt vài cậu, tổng cũng không phải là chuyện xấu. Lục Cửu là Bí thư Huyện ủy, Vân Hồ có được thành tích, nhất định cũng liên quan đến hắn một phần. Bất kể thế nào cũng không tránh được.
Đứng trên con đê, nhìn hồ Thanh Sơn mênh mông, Bành Na không khỏi rùng mình một cái, thấp giọng hỏi:
- Anh, sẽ qua được không?
- Không nhất định!
Phạm Hồng Vũ trên mặt hiện ra vẻ lo âu.
Qua nhiều năm như vậy, Phạm Hồng Vũ đối với công tác của mình vẫn tràn đầy tự tin. Chẳng sợ ở thế giới kia, đồng chí tiểu cảnh sát Phạm Hồng Vũ cũng tràn đầy tự tin như vậy. Hắn là Phạm thần thám, hợp tác với Diệp Hữu Đạo, rất nhiều vụ án khó đều được phá. Ở tỉnh cũng có chút danh tiếng.
Nhưng hiện tại, đối mặt với thiên tai, Phạm Hồng Vũ đối với đoạn đê vỡ nát dưới chân, thật sự là lòng tin không đủ.
Nhớ năm đó, ở thế giới kia, đã xảy ra một trận lụt khiến mọi người đều khiếp sợ. Gần như tất cả lãnh đạo trung ương đều tự mình nắm giữ tuyến đầu, nhưng vẫn có rất nhiều địa phương không thể qua được.
- Thế thì làm sao bây giờ?
Bành Na lo lắng hỏi.
- Có thể làm tới đâu thì làm tới đó. Toàn lực ứng phó. Nào, chúng ta cùng đến thôn Kiều Đầu xem tình huống quần chúng sơ tán như thế nào. Nhất định phải trước khi cơn lũ đến, đem quần chúng dời đi hết. cho dù là thủ không được, thì thương vong cũng được giảm thiểu tới mức thấp nhất.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay, bước xuống con đê.
Bành Na nhanh chóng đuổi theo.
Quần chúng sơ tán với quy mô lớn chính là một tư liệu sống chân chính, có thể hấp dẫn rất nhiều độc giả.
Thanh danh một phóng viên lớn, không chỉ dựa vào lãnh đạo nói chuyện và các hội nghị mà đạt được.
Hành văn tốt, tư liệu mới mẻ độc đáo, hấp dẫn ánh mắt người đọc đều là những điều kiện cần.
Thôn Kiều Đầu trên danh nghĩa là một làng chài truyền thống. Thôn trang gần sát với đê chống lũ. Phạm Hồng Vũ và Bành Na không cần lái xe, giẫm lên đất bùn lầy lội, hướng về trong thôn.
Phạm Hồng Vũ ở trong thôn tuần tra qua, nên đường sá vẫn rất quen thuộc.
Chưa đến nhà Bí thư chi bộ thôn thì đã nhìn thấy thôn dân tụm năm tụm ba đi sơ tán. Lưng mang bao lớn bao nhỏ dìu nhau mà đi. Một số thôn dân thì dùng xe kéo tay, bên trên đặt những vật dụng gia đình, rồi dùng vải bố để che lại.
Bành Na đúng lúc tiến lên, cùng với thôn dân chào hỏi.
Đại bộ phận thôn dân đều không nhận ra chàng thanh niên trước mắt là Chủ tịch huyện, cô gái trẻ là phóng viên báo tỉnh. Giờ phút này, tất cả mọi người tâm tư không đặt vào việc nói chuyện, thường chỉ trả lời qua loa rồi lách qua bên cạnh mà đi.
Như vậy đủ rồi. Bành Na ghi chép lời của thôn dân vào trong quyển sổ.
Những thứ này đều là tư liệu sống, đến lúc đó sẽ từ từ lấy hay bỏ.
Trong nhà Bí thư chi bộ thôn gặp được Chu Tử Kỳ đang cùng với với Bí thư chi bộ, Trưởng thôn thương lượng, nên làm công tác tư tưởng với những hộ không chịu đi như thế nào. Thấy Phạm Hồng Vũ và Bành Na bước vào thì lập tức tiến lên chào hỏi, rồi báo cáo:
- Chủ tịch huyện Phạm, đa số quần chúng trong thôn đều phục tùng an bài, bắt đầu dời đi. Nhưng còn một số người khá cố chấp, luyến tiếc dụng cụ gia định mà không chịu đi. Nói rằng sẽ không có việc gì, thôn Kiều Đầu chưa bao giờ vỡ đê.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Vậy thì không được. Bất kể là ai đều phải lập tức đi ngay. Nếu trong nhà không có trai tráng thì mọi người hãy an bài giúp họ chuyển nhà. Như vậy đi, Bí thư Chu, anh hãy gọi điện thoại đến thị trấn, bảo bọn họ phái một xe tải đến đây, hiệp trợ quần chúng chuyển nhà, càng nhanh càng tốt.
- Vâng, vâng!
Bí thư Chi bộ liền cao hứng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, nếu có ô tô giúp mang đồ đạc thì công việc này sẽ được làm tốt hơn rồi.