Tôi đặt chân xuống trước một cửa hàng bán trang sức ở trong con ngõ hẹp. Cửa hàng này kiếp trước tôi từng ghé qua trong một lần đi mua sắm với Ryder và Zelda. Nó có treo biển rằng nó mở cửa mọi lúc và phục vụ cho mọi khách hàng kể cả là thường dân hay quý tộc. Mặt hàng ở đây nhìn rất sang trọng và đẹp mắt nhưng giá cả lại vô cùng bình dân. Với một người nghèo như tôi thì có một cửa hàng như này tồn tại là ân phúc to lớn mà ông trời ban tặng.

Tôi mở cửa bước vào, cái chuông mạ vàng được treo trên đó phát ra tiếng leng keng làm người thanh niên đang gục mặt ở quầy tiếp tân lơ mơ ngẩng đầu dậy.

Người đó là một chàng thanh niên trông hình như vẫn còn trẻ nhưng đầu tóc rối như tơ vò, quần áo xộc xệch cũ kĩ. Râu ria cũng chẳng được cạo hẳn hoi. Cả cửa hàng bề bộn, bảo sao lại vắng khách như thế.

“Tôi muốn mua một món quà lưu niệm cho nam.” Để lấy lòng anh ta thì tôi cần phải chuẩn bị chút quà vặt mới được. Tôi không thích vị thiếu gia này, tôi chỉ hứng thú với vẻ mặt tức điên lên của Zelda thôi.

Chủ tiệm nhìn tôi một lúc rồi mới trả lời, “Cô muốn mua loại nào?”

Tôi liếc nhìn một lượt mấy món được bày ra ở quầy, chẳng có món nào khiến tôi vừa mắt. Chúng quá tầm thường so với một thiếu gia quyền lực như Debrick.

“Anh còn gì khác ngoài những thứ này? Tôi cần một cái huy hiệu.” Với một người thường xuyên di chuyển khắp nơi như Debrick thì huy hiệu là món quà không tồi chút nào.

Anh ta nghe xong câu hỏi của tôi thì nghĩ ngợi một lúc sau đó đi vào bên trong, bỏ lại tôi đứng một mình giữa cửa tiệm trong đêm vắng. Nhưng thật may mắn rằng rất nhanh, anh ta đã quay trở lại trước khi tôi phát cáu trước thái độ phục vụ lầm lì của anh ta.

Anh ta không nói lời nào mà chỉ chìa ra trước mặt tôi một cái huy hiệu hình vuông đính viên đá quý màu thạch anh xanh dương nhạt. Tuy thiết kế nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất hút mắt, đặc biệt hơn nhiều so với những cái huy hiệu tôi đã từng thấy qua.

Tôi cầm lấy chiếc huy hiệu ngắm thật kĩ một lần nữa rồi mới nói tiếp, “Tôi lấy cái này. Gói lại cho tôi.”

Anh ta nghe xong thì đem cái huy hiệu đi gói lại cho tôi. Trông có vẻ khó gần nên tôi cứ nghĩ chắc anh ta gói cẩu thả lắm, sau khi trở về chắc tôi phải nhờ Julie gói lại cho giống với một hộp quà nhỏ. Nhưng không ngờ anh ta gói rất chỉn chu, trông rất đẹp mắt. Anh ta còn đặc biệt để trong một cái hộp nơ nhỏ màu xanh dương nhạt cùng màu với viên đá ngọc bích đính trên chiếc huy hiệu.

Xong xuôi mọi thứ, anh ta đưa cho tôi. Tôi nhận lấy và không quên hỏi giá tính tiền.

“Bao nhiêu tiền thế?”

“Bảy mươi đồng Pencoin” (1)

Tôi lấy làm ngạc nhiên trước giá của cái huy hiệu này, đẹp như vậy mà chỉ bảy mươi đồng Pencoin thôi sao? Anh ta buôn bán kiểu gì lạ vậy? Nhưng rẻ như thế thì tôi càng có lợi, mặt thì biểu cảm như thế chứ tay tôi vẫn lấy mấy đồng tiền xu trong túi ra thanh toán.

“À của anh đây.”

Tôi đưa cho anh ta đủ bảy mươi đồng rồi bỏ đi, anh ta còn chẳng thèm nói câu “Cảm ơn và hẹn gặp lại quý khách.” như bao cửa tiệm khác. Đúng là một người đàn ông thô lỗ, anh ta làm ăn như vậy thì sớm muộn rồi cũng dẹp tiệm mà thôi. Tôi thầm trù ẻo trong lòng.

Tôi lang thang trên con đường chẳng lấy một bóng người. Hoàn toàn chẳng chú ý đằng trước, cứ cúi mặt xuống đất, từng bước đi của tôi thật chậm, tôi đang bận suy nghĩ ngày mai nên làm như thế nào? Liệu một chiếc huy hiệu đã đủ hay chưa? Nên mua thêm thứ gì khác không?

Bỗng nhiên một người mặc áo choàng đen kín mít va trúng cánh tay trái làm tôi ngã ra đất.

“A! Anh có sao không thế? Ơ này khoan đã…!”

Chú thích (1): Pencoin là đồng tiền không có thật và mang tính hư cấu.