Sau khi ăn xong, tôi dùng khăn lau miệng thật sạch sẽ. Có lẽ lát tôi sẽ kêu Julie mang cho mình một ly nước cam lên phòng để uống chứ uống ở đây chắc không sớm thì muộn tôi phun ra hết mất. Ăn hết bữa ăn này là may lắm rồi.

Tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn mà chẳng nói một lời nào khiến cha mình có vẻ rất kích động, ông ta lại bắt đầu la lối.

“Mày không biết chào ai trước khi đứng lên rời khỏi phòng ăn à?”

Tôi thở dài một hơi sau đó dừng chân lại, quay lưng lại nhìn ông ta, lạnh nhạt nói, “Cả hai ta đều không muốn nhìn thấy cái bản mặt của nhau thì việc gì phải làm khổ nhau như thế?”

Lời nói của tôi khiến Zelda và Ryder rất sốc, họ không tin được rằng tôi có thể phun ra mấy câu nói miệt thị đại loại kiểu như thế. Ngài bá tước đã tức giận thì sau khi nghe tôi nói, ông ta càng giận hơn nhưng tiếc rằng lại chẳng làm gì được tôi.

Tôi bỏ đi trong giây lát, lướt thật nhanh qua các dãy phòng để trở về căn phòng yêu dấu của mình.

Ta về rồi đây!

Mở toang cánh cửa phòng ra, tôi nhanh chóng chạy tới nằm lên chiếc giường thân yêu và không quên kêu Julie mang lên cho mình một ly nước cam.

“Tiểu thư, nước cam của người đây.”

Tôi nâng ly nước lên, uống một ngụm thật sâu. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng vị chua chua ngọt ngọt ấy đang từ từ chạy xuống cổ họng khô rang của mình.

“À tiểu thư ơi.”

Tôi liếc mắt nhìn Julie. Cô ấy thấy thế liền cúi đầu sát lại gần tôi, giọng nói cũng nhỏ đi đôi chút.

“Em nghe các người hầu của tiểu thư Zelda truyền tai nhau rằng thiếu gia Debrick sẽ ghé thăm dinh thự của chúng ta vào ngày mai.”

Tôi đặt ly nước xuống, suy nghĩ một hồi lâu. Cái tên Debrick rất quen thuộc với tôi. Raidan là thiếu gia của gia tộc Balterwin- một nhánh của đại gia tộc Tuzfotia. Tuy không phải là một trong tứ đại gia tộc nhưng sức ảnh hưởng và quyền lực của Balterwin hoàn toàn không hề thua kém bất kì gia tộc nào.

Debrick là một người khá hoàn hảo về tất cả mọi mặt. Tôi của kiếp trước đem lòng tương tư Debrick và tất cả mọi người trong giới quý tộc đều biết chuyện đó vì tôi thường hay làm ra những việc vô cùng lố bịch. Cho tới khi Zelda được chỉ định sẽ trở thành vị hôn thê tương lai của Debrick, tôi gần như sụp đổ hoàn toàn. Nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận chuyện đó vì tôi còn có thể làm gì ngoài khóc lóc kia chứ?

“Ngày mai sao? Lúc nào?”

Julie nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói, “Hình như là khoảng tám chín giờ sáng thưa tiểu thư.”

“Tám chín giờ sáng à…” Tôi lẩm bẩm, “Cảm ơn em.”

Julie cười tươi với tôi, công nhận việc không giết cô nhóc này lúc đó là một lựa chọn đúng đắn.

“Em ra ngoài được rồi. À mà từ giờ tới tám chín giờ sáng hôm sau, không được để bất kì ai làm phiền ta. Biết rõ chưa?”

“Vâng thưa tiểu thư.” Julie cúi người, “Em xin phép.”

Sau khi Julie rời đi, căn phòng trở nên im ắng. Tôi bước ra ngoài ban công, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đang ngả đen. Từ từ, một cơn gió bao trùm lấy cả người tôi và chính tôi cũng dần biến mất bên trong nó.

Im lặng và không để lại tiếng động nào, tôi biến mất khỏi dinh thự Leviaton ngay trong đêm.