Nghe Mị Nương nói, mặc dù tin viên đá được gọi là Long Xá Lợi, nhưng cái gọi là lời tiên tri Long Xá Lợi hiện thân, Thiên long trọng sinh thì hắn bán tín bán nghi.
Mị Nương là nữ nhân thông minh cỡ nào đây, thấy sắc mặt của hắn, lập tức véo bắp đùi hắn:
- Chàng không tin ta?
- Không phải. Chỉ là ta không hiểu lắm những lời Thú Bác Già nói. Mị Nương, lão nói có sáu viên Long Xá Lợi, có lẽ là thật, nhưng Phật Tông Thiên Long là cái gì? Vì sao Long Xá Lợi hiện thân, Thiên Long sẽ trọng sinh? Lão nói Thiên Long trọng sinh, Phật tông sẽ phát dương nhân gian, Thiên Long đó uy lực cỡ nào có thể lợi hại như vậy? Thiên Long....rốt cuộc là cái gì?
Dù sao Sở Hoan cũng không tin trên thế gian này có tồn tại Cửu Thiên Thần Long bay lượn thật, đó chỉ là truyền thuyết thần thoại, hắn nghĩ nếu quả thực có Thiên Long Phật Tông thì đó cũng chỉ là một cách nói ám chỉ.
Mị Nương lắc đầu:
- Người ta cũng không biết... Thú Bác Già kia là một hòa thượng chất phác, sau nđó ta có hỏi lão cái gì là Thiên Long, đánh chết lão cũng không nói... Cho nên, từ đó, ta vẫn rất ngạc nhiên.
- Hả?
- Tới khi Thanh Thiên Vương mang bản đồ ra, phái chúng ta đi tìm Long Xá Lợi, khi đó ta cũng rất thắc mắc, vì sao Thanh Thiên Vương lại muốn tìm Long Xá Lợi? Ta biết, trong tay chàng nhất định có một viên, chàng lại hết lần này đến lần khác không chịu cho người ta xem thử, người ta tò mò, nên mới vào thư phòng của chàng muốn tìm Long Xá Lợi, xem thử xem cuối cùng thì Long Xá Lợi kia có cái gì...
Sở Hoan ôm lấy vòng eo nõn nà của nàng, như cười như không hỏi:
- Thực đúng chỉ là muốn xem thử Long Xá Lợi?
- Người ta không lừa người đâu.
Nàng chớp chớp mi, nũng nịu:
- Ca ca tốt, chàng nói cho ta đi, có phải chàng có Long Xá Lợi không?
Sở Hoan thở dài:
- Ta cũng muốn có, tiếc là...thực sự không có.
- Thật không có?
Mị Nương nhìn thẳng vào mắt hắn, như cười như không hỏi lại.
- Thật không có.
Nàng cong đôi môi đỏ mọng lên:
- Hừ, không nói thì không nói, người ta cũng không thèm.
Nàng giãy khỏi ngực hắn, xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía hắn, hơi cúi xuống, cặp mông ngạo nghễ hơi vểnh lên.
Sở Hoan nghiêng người sang, từ đằng sau ôm lấy nàng, bụng dưới dán sát vào cặp mông đẫy đàng bóng loáng mượt như ngọc bích của nàng, khẽ nói vào tai nàng:
- Không có Long Xá Lợi, chỉ có một con Thần Long, nàng có muốn xem thử không?
- A?
Mị Nương hơi giật mình, nhưng lại lập tức hiểu ra, khẽ mắng:
- Đồ lưu manh...
Cảm giác ở mông nóng như lửa, vội vàng vặn eo:
- Không được...chàng đã muốn người ta hai lần, không cho chàng! Ối, bại hoại...!
Yêu kiều mắng hắn một tiếng, nàng lại chủ động cong mông lên đón hắn tiến vào, chốc lát, trong phòng chỉ nồng một mảnh xuân tình.
Cặp mông của Mị Nương đẫy đà như trăng tròn, co giãn như bông, lại bóng loáng như đồ sứ, mỗi lần va chạm, sóng mông lại cuộn lên mị hoặc.
Một đêm xuân phong vô độ, tới bình minh, Sở Hoan tỉnh lại, phát hiện nàng không ở bên cạnh nữa, bèn xoay người ngồi dậy, xung quanh vắng lặng không tiếng động, nhìn đầu giường, mảnh chăn dính hoa rơi cũng không thấy, vén chăn lên, thấy mình chẳng mảnh vải che thân mới xác định đêm qua không phải mơ.
Hắn đứng dậy, mặc xiêm y, bước tới bên cửa sổ, ngắm tuyết trắng bay bay, lại nhìn cây đại thụ trụi lủi trong nội viện, nhớ lại phong tình mị hoặc của Mị Nương tâm tình nhộn nhạo như sóng nước, chẳng thể bình tĩnh. Nghĩ tới nữ tử quyến rũ kia uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình, bộ dáng hấp dẫn mê lòng người, ngực hắn tựa như bị móc treo ngược lên, tim đập bình bịch, run rẩy.
Đương nhiên hắn biết nàng không ra khỏi phủ Tổng đốc, có lẽ sợ buổi sáng sẽ có người nhìn thấy nên nàng lén trốn đi rồi.
Đêm qua giằng co trên người nàng đến hơn nửa đêm, đến tận khi nàng mềm nhũn chẳng còn sức, hắn cũng cảm thấy mình hơi đuối, cũng muốn ăn chút gì đó, bèn mặc xiêm y, thu dọn một chút mới ra ngoài cửa chính thư phòng, chỉ thấy bên ngoài là một gã hộ vệ phủ Tổng đốc, vừa thấy hắn đã vội hỏi:
- Sở đốc, ngài có thể ra rồi.
Thấy trời trắng tuyết, hộ vệ này lại đứng đó, cả người cũng phủ trắng, Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Tuyết lớn thế này đứng đây làm gì?
- Sở đốc, là Kỳ Thống lĩnh bảo tiểu nhân chờ ở đây. Đêm qua Kỳ Thống lĩnh đã tìm Sở đốc khắp nơi trong phủ nhưng vẫn không thể tìm được, chỉ thấy trong thư phòng này còn leo lét ánh đèn dầu, cũng không chắc có phải Sở đốc ở trong không, nên có gọi một hồi, nhưng Sở đốc không trả lời, chỉ đoán hoặc là ngài đang ngủ hoặc không ở đó. Sở đốc có lệnh, chúng ta cũng không thể đi vào tìm, cho nên khi trời còn chưa sáng, Kỳ Thống lĩnh đã phái tiểu nhân chờ ở đây, nếu Sở đốc từ trong ra lập tức đi bẩm báo.
Sở Hoan lập tức nhớ lại, hôm qua khi cùng Mị Nương lên đỉnh Vu Sơn có nghe tiếng Kỳ Hồng gọi to, có điều lúc đó cũng chẳng kịp trả lời, chỉ hỏi:
- Sáng sớm chờ ở đây muốn bẩm báo chuyện gì?
- Sở đốc, nửa đêm hôm qua, có người đột nhiên đến phủ muốn gặp Sở đốc. Kỳ Thống lĩnh, hình như Kỳ Thống lĩnh cũng biết người kia, lập tức phái chúng ta đi tìm Sở đốc...!
- Hả?
Sở Hoan còn tưởng rằng có chuyện gì lớn bằng trời, hóa ra nguyên nhân chỉ là vì có người muốn tìm mình, bèn hỏi:
- Là ai?
- Tiểu nhân không biết, hình như...là một nữ nhân...!
- Nữ nhân?
Sở Hoan khẽ giật mình, hơi cau mày, nghĩ nghĩ nhưng cũng không ra rốt cuộc là nữ nhân nào muốn tìm mình:
- Người ở đâu?
- Vốn vẫn chờ ở đại sảnh, sau nửa đêm vẫn không tìm thấy Sở đốc, Kỳ Thống lĩnh thu xếp nàng ở Noãn thính phía tây, giờ chắc vẫn đang chờ ở đó.
- Đợi cả đêm?
Sở Hoan hơi kinh ngạc:
- Vậy đi, ngươi đi xuống trước, bảo phòng bếp chuẩn bị một chút, đưa đến Noãn thính, chuẩn bị thêm một chút, ta sẽ tới Noãn thính gặp người đó.
Noãn thính phía tây được đốt than, mặc dù bên ngoài rất lạnh nhưng trong sảnh lại vô cùng ấm áp.
Trong sảnh có một chiếc giường mềm, một cô nương mặc áo vải thô dựa nghiêng trên giường mềm, hình như đã ngủ, khi hắn vào trong cô nương vẫn đang ngủ say. Hắn chắp hai tay sau lưng ghé sát vào nhìn khuôn mặt kia mà không khỏi kinh ngạc, ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ, người ở đây chờ mình cả đêm lại chính là muội muội của Đại Tướng quân Tây Bắc Cam Hầu Cam Ngọc Kiều.
Hắn từ ba mươi sáu ổ bảo quay về cũng không được bao lâu, ấn tượng đối với Cam Ngọc Kiều vẫn rất sâu, chỉ là thực sự không nghĩ ra vì sao nàng lại tới đây.
Kỳ Hồng đi theo sau hạ giọng nói:
- Sở đốc, tối qua đột nhiên Ngọc Kiều cô nương tới, đơn thân độc mã, xem chừng đi rất gấp, đến trước cửa phủ đã muốn xông vào, bị các huynh đệ bên ngoài ngăn lại, ty chức nhận được báo vội vàng ra xem mới phát hiện ra là Ngọc Kiều cô nương, vội vàng đưa nàng vào trong phủ. Nàng chỉ nói muốn lập tức gặp ngươi, có việc gấp cần bàn, ty chức chỉ có thể tìm ở trong phủ, nhưng không thể tìm Sở dốc, Ngọc Kiều cô nương vẫn chờ ở đại sảnh, ty chức thấy nàng mệt mỏi, chắc hẳn còn chưa ăn gì, cho nên làm cho nàng chút thức ăn, nhưng nàng chỉ đợi ngài chẳng ăn miếng nào. Sau nửa đêm, thấy nàng vô cùng mệt mỏi, ty chức bèn dẫn nàng tới đây...
Sở Hoan gật gật đầu, khẽ nói:
- Nhìn nàng rất mệt mỏi, trước hết để cho nàng nghỉ ngơi một lát, ta đã cho người chuẩn bị trước, đợi nàng tỉnh lại thì ăn một chút.
- Sở đốc, ty chức chỉ thấy lạ, vì sao Ngọc Kiều cô nương lại đột nhiên tới Sóc Tuyền?
Kỳ Hồng cau mày:
- Xem chừng trên đường nàng rất căng thẳng, không biết chuyện gì khiến cho nàng vội vã như vậy?
- Ta cũng không biết.
Sở Hoan lắc đầu, sắc mặt ngưng lại:
- Có điều, chắc không phải đến đây tìm phiền toái, đơn thương độc mã, sao cảm thấy giống như đào phạm vậy...
- Đào phạm?
Kỳ Hồng khẽ giật mình, lập tức khẽ cười:
- Sở đốc, ca ca của nàng là Đại Tướng quân Tây Bắc, ngay cả Cam Hầu cũng e dè nàng vài phần, sao nàng lại đào phạm...!
- Ai là đào phạm?
Kỳ Hồng và Sở Hoan đang thầm thì bàn tán, đột nhiên sau lưng có tiếng hỏi:
- Các ngươi nói ai?
Hai người lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, thấy Cam Ngọc Kiều đã ngồi dậy, hai hàng lông mày cau lại chăm chú nhìn hai người. Sở Hoan và Kỳ Hồng liếc nhìn nhau, rất nhanh hắn đã chuyển sang khuôn mặt tươi cười, chắp tay cười nói:
- Ngọc Kiều cô nương, ngươi tỉnh lại rồi, là chúng ta đánh thức ngươi sao? Thật xin lỗi. Ha, không có gì, chỉ là gần đây chúng ta đang tìm một tên đào phạm, ta đang phân phó cho Kỳ Hồng phải bắt y để quy án với tốc độ nhanh nhất!
- Thì ra hộ vệ phủ Tổng đốc cũng phụ trách bắt đào phạm?
Cam Ngọc Kiều không cười, đứng dậy hoạt động tay chân một chút mới nhìn sang Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Sở...Sở đại nhân, tối qua ngươi không ở phủ Tổng đốc phải không?
- Hả? Là thế này, Ngọc Kiều cô nương không biết, gần đây ở khu vực biên giới giữa Tây quan và Bắc Sơn đã xảy ra chút hiểu lầm, cho nên ta vẫn đang xử lý chuyện đó, nên hơi bận rộn, đêm qua...đêm qua không ở trong phủ, cũng không biết cô nương sẽ tới, cũng không biết đã bỏ mất chuyện đại sự gì?
Sở Hoan cười thân thiện, cẩn thận nói chuyện:
- Ha, đúng rồi, Ngọc Kiều cô nương, ngươi còn chưa ăn gì phải không? Tới đây, mời ngồi, lập tức sẽ có người đưa đồ tới, một đường vất vả rồi, mặc kệ chuyện gì chúng ta cũng không cần gấp, ăn trước đã rồi từ từ nói.
- Sở đại nhân đúng là không cần vội.
Cam Ngọc Kiều tức giận nói:
- Đại quân áp cảnh, Sở đại nhân vẫn bình tĩnh thản nhiên, đây có phải là thấy Thái Sơn đổ không đổi sắc trong truyền thuyết không?
Sở Hoan cười ha ha, lúc này gia nhân đã đưa đồ lên, bày ra bàn. Hiện nay lương thực ở Tây Quan vẫn khó khăn, cho dù là phủ Tổng đốc cuộc sống hàng ngày vẫn vô cùng tiết kiệm, bữa sáng chỉ hai chén cháo loãng, mấy cái bánh bao chay, lại thêm hai đĩa dưa muối, bánh bao kia coi như đã là đồ ăn xa hoa.
Cam Ngọc Kiều cũng không khách khí, cầm bánh cắn một tiếng, Sở Hoan liếc Kỳ Hồng một cái, y bèn lui xuống, lúc này Sở Hoan mới mỉm cười:
- Ngọc Kiều cô nương, ngươi từ Nhạn Môn Quan đến, là Cam Tướng quân phái ngươi tới?
- Nếu là y phái người, hà tất phái ta tới đây?
Cam Ngọc Kiều cắn thêm một miếng bánh, cầm đũa gắp dưa, xem chừng cũng khá đói:
- Sở đại nhân, có phải quân đội của Tiếu Hoán Chương đã sắp đánh tới?
Sở Hoan mỉm cười:
- Ngọc Kiều cô nương biết rõ chuyện này như vậy sao?
- Cho dù là kẻ điếc cũng nghe được.
Nàng đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Sở Hoan:
- Sở đại nhân, ta tới chỉ muốn nói với ngươi một điều, có người muốn ta kết hôn!