Sờ sờ lên mặt mình, Sở Hoan hỏi:
- Ta rất xấu sao? Ta vẫn cho rằng mình ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, nếu không, đại mỹ nhân Kiều Tích Tích nàng cũng sẽ không thèm để mắt đến ta... Ta vẫn cho rằng, nàng là ham sắc của ta nên mới tìm mọi cách câu dẫn ta.
- Phi!
Mị Nương gắt lên:
- Không biết xấu hổ. Không phải trong phủ Tổng đốc của ngươi có rất nhiều gương sao? Hay là ngươi không soi gương.
- Mới đầu, ngày nào ta cũng soi.
Sở Hoan thở dài:
- Giờ cũng rất ít.
Mị Nương cười khanh khách, bộ ngực sữa rung rinh gợn sóng mãnh liệt trắng bóng lóa cả mắt:
- Có phải vì biết mình lớn lên rất xấu nên không dám soi nữa không?
- Không phải. Trước kia, ngày nào cũng soi gương, đều bị tướng mạo của mình làm cho kinh ngạc đến ngây người, anh tuấn biết bao, tiêu sái biết bao...
Mị Nương cười ha ha, vỗ vỗ vào ngực hắn, sẳng giọng:
- Chưa thấy ai không biết xấu hổ như chàng đấy...
Sở Hoan nắm lấy bàn tay như bạch ngọc của nàng:
- Mị Nương, bây giờ nàng là người của ta, từ nay về sau, cứ thành thành thật thật ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt... Sau này quay về nàng chọn lấy một tiểu viện trong phủ, ta sẽ để cho nàng chuẩn bị chu đáo, cần gì, chúng ta chọn mua...
- Để cho ta chọn một tiểu viện?
Đôi mắt Mị Nương sóng sánh, ghé sát vào tai hắn:
- Vậy Đông viện của chàng có thể nhường cho ta không?
Sở Hoan khẽ giật mình. Đông viện là chủ viện, hào môn đại hộ luôn là chính thê ở tại đông viện. Mị Nương nói vậy khiến cho hắn hơi giật mình. Nàng khẽ cắn vành tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Làm sao thế? Sợ rồi hả? Hi hi, trêu chàng thôi, không cần sợ, bổn cô nương...
Đột nhiên nhớ lại mình đã bị Sở Hoan phá thân, không còn là hoàng hoa khuê nữ, cách xưng hô “bổn cô nương” không thích hợp nữa, nàng sửa lại:
- Người ta chẳng thèm quan tâm đông viện tây viện gì hết. Chỉ cần chàng đối xử tốt với ta, sau này ta gọi là đến, nếu không, đừng trách ta không khách khí...
Sở Hoan thở dài:
- Nàng gọi là đến? Nếu cứ suốt ngày ở cùng với nàng, chỉ sợ không được mấy ngày đã mất luôn cái mạng.
- Vì sao?
Ghé sát vào tai nàng, hắn thì thầm hai ba câu khiến cho hai má nàng đỏ bừng, cắn môi mọng, nàng hờn dỗi:
- Tên hỗn đản này. Có bản lĩnh...có bản lĩnh thì từ nay về sau đừng có đụng tới ta. Ta mới không thèm ngươi...
Sở Hoan ôm nàng vào lòng, Mị Nương dán cái má của mình lên lồng ngực của hắn, cả hai im lặng. Một lúc sau, đột nhiên nàng lên tiếng:
- Thực ra đêm nay ta đến thư phòng của ngươi đúng là muốn tìm khối đá kia...
Nghe nàng nói vậy, hắn cười nhạt một tiếng:
- Nàng thực sự cho rằng ta giữ khối đá đó?
- Ngươi đừng có gạt ta. Ta biết rõ, nhất định ngươi có khối đá. Chỉ là, ta tìm khối đá cũng không phải vì Thanh Thiên Vương. Ta cũng không muốn quay lại bên cạnh Thanh Thiên Vương nữa.
- Hả?
- Ta nói chàng nghe, Thanh Thiên Vương đổi tính rồi. Ông ta đã từng vô cùng tin tưởng chúng ta, bàn bạc mọi thứ với chúng ta.
Bàn tay ngọc của nàng nhẹ nhàng ve vuốt lồng ngực hắn, tay nàng mềm mại ấm áp, hắn cũng cảm thấy bàn tay nhỏ bé chạy trên cơ thể mình rất thoải mái:
- Nhưng hiện giờ Thanh Thiên Vương duy ngã độc tôn, khoảng cách với chúng ta càng ngày càng xa...
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, thần sắc khá buồn bã:
- Trước kia ông ta thích uống rượu với chúng ta, còn thường xuyên đấu rượu cùng Bạch Tượng, nhưng...Nhưng bây giờ thì không còn nữa...
Sở Hoan như nghĩ gì đó, không nói gì nữa.
- Trước kia ta theo Thanh Thiên Vương, thứ nhất là ta theo đại ca, thứ hai là Bạch Tượng rất quan tâm tới ta, vẫn coi ta là muội muội mà đối đãi... Hơn nữa, Thanh Thiên Vương hiệp can nghĩa đảm, rất giảng nghĩa khí, cho nên ta vẫn đi theo huynh ấy.
Mị Nương cười khổ:
- Khi ngươi ở Tây Lương đã nói với ta, cho dù đánh sập nước Tần lập một quốc gia mới cũng sẽ vẫn có tham quan ô lại, cũng sẽ vẫn có dân chúng cùng khổ. Chỉ là trên Kim Loan điện thay đổi một nhóm người khác mà thôi...
- Quốc gia muốn hưng thịnh, dân chúng muốn an cư lạc nghiệp, thiên hạ muốn thái bình không phải chỉ cần thay đổi một nhóm người là có thể giải quyết, mà phải tiến hành cải cách chế độ từ bên trên... Mị Nương, đi theo Thanh Thiên Vương khởi binh phần lớn là dân chúng cùng khổ, ngay từ đầu, mục đích bọn họ tạo phản chỉ là vì không muốn lại ăn đói mặc rách, chỉ là vì nhu cầu đơn giản nhất. Bản thân bọn họ lại không có tài năng để thống trị đất nước, tới khi đạp đổ triều Tần, thành lập một quốc gia mới, nàng cảm thấy bọn họ có thể làm tốt hơn quan viên nước Tần hiện tại không? Ta nghĩ chưa chắc!
- Đối với việc quốc gia đại sự ta không có hứng thú. Đại ca đã mất, Bạch Tượng cũng đã đi, Thanh Thiên Vương cũng đã không còn là Thanh Thiên Vương trước kia nữa. Hà Bắc cũng không còn là nơi ta lưu luyến nữa. Chàng cho rằng ta sẽ ngu trung, trà trộn vào bên cạnh chàng tìm khối đá kia cho Thanh Thiên Vương sao?
Sở Hoan cau mày:
- Nàng đã không muốn quay về Hà Bắc nữa, thì khối đá kia có ích lợi gì với nàng?
Trầm ngâm một lát nàng mới đáp:
- Thực ra nó không có tên là khối đá, tên của nó thực ra là Long Xá Lợi.
Sở Hoan khẽ giật mình thất thanh hỏi:
- Long Xá Lợi?
- Không sai. Lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên Long Xá Lợi là từ miệng của Thú Bác Già.
Đột nhiên Sở Hoan ngồi dậy:
- Mị Nương, nàng nói Thú Bác Già đại sư nói với nàng, khối đá kia tên là Long Xá Lợi?
Mị Nương kiều mị cười cười:
- Ta khẳng định nhất định chàng biết rõ khối đá kia, nếu không tuyệt đối sẽ không để ý như vậy.
- Không nói chuyện khác, sao nàng biết tên chính xác của nó?
Mị Nương hơi nhíu mày, kéo chăn sang che bộ ngực trắng như tuyết của mình:
- Khi ta dưỡng thương ở chỗ Thú Bác Già đại sư, ngày nào Thú Bác Già đại sư cũng giảng giải một chút chuyện Phật Tông cho ta, nói nhiều lắm, ta cũng không nhớ hết. Ta chỉ nhớ, theo như ông ta nói, thì Phật Tông rộng lớn, Phật pháp vô biên, thần thông quảng đại, khi đó ta đã hỏi ông ta nếu Phật Tông lợi hại như vậy thì vì sao ở Trung Nguyên Phật Tông lại biến mất không còn như vậy? Toàn bộ Đại Tần, lại là Đạo Tông hưng thịnh, Phật Tông đã suy yếu đến mức không còn sức ảnh hưởng nữa...
- Thú Bác Già đại sư nói thế nào?
- Ông ta nói vì ma pháp hung hăng ngang ngược, bản thân đệ tử Phật Tông cũng có phạm sai lầm, vậy mới đưa đến hạo kiếp trăm năm khó gặp của Phật Tông. Phật pháp chưa từng có hạo kiếp, cho tới hôm nay cũng đã đại thương nguyên khí... Khi đó ta đã hỏi, nếu Phật pháp dễ dàng bị ma pháp đoạt mất như vậy, phải chăng cũng nói rõ bản thân Phật pháp cũng không lợi hại?
- Nàng hỏi như vậy, chắc Thú Bác Già rất tức giận?
- Không có. Ngược lại, Thú Bác Già lại vừa cười vừa trả lời, mọi sự vạn pháp vốn có thịnh suy, rất nhiều chuyện vì suy mà chết, nhưng cũng có những thứ tuy suy mà không diệt, Phật pháp cũng vậy. Ông ta nói một tràng, ta cũng không hiểu lắm, cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ cuối cùng ông ta nói, trước tới nay Phật pháp không bị diệt, khi tà ma bị phá, Phật Tông sẽ lại hưng thịnh. Hiện nay Phật pháp vẫn còn suy yếu, là vì Phật Tông Thiên Long còn chưa xuất hiện, tới khi Thiên Long xuất hiện, tà ma sẽ tan thành mây khói...
- Thiên Long?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì Thiên Long?
- Ta cũng không biết. Không phải chàng không biết, trước nay hòa thượng nói chuyện vẫn là có đầu không có đuôi, một câu có một câu mất, ra vẻ cao thâm. Nói rõ được bao nhiêu thì nên nói rõ bấy nhiêu, không nên cố lộng huyền hư, khiến cho người ta nghe không rõ. Nói chuyện với ông ta ta phải luôn cố gắng để hiểu mà chẳng hiểu được mấy câu... Có điều, ta đã hỏi, khi nào thì Thiên Long có thể xuất hiện, ông ta nói phải chờ khi nào Long Xá Lợi xuất hiện. Khi Long Xá Lợi xuất hiện cũng là khi Thiên Long trọng sinh.
Sở Hoan đã xác định được lời này của Mị Nương cũng không phải nói dối, hắn có thể nhìn ra được từ ánh mắt của nàng. Hơn nữa, mình vừa hoan ái với nàng, vào lúc này, cho dù nàng có giảo hoạt nữa cũng sẽ không nói dối không chớp mắt với ái lang mà mình vừa dâng hiến trinh tiết như vậy. Cho nên chín phần hắn đã xác định khối đá kia tên là Long Xá Lợi.
Hắn đã tiếp xúc với khối đá đó từ lâu, mấy năm trước nhận được khối đầu tiên từ Đại Nhi, sau đó lại được khối màu trắng của Hiên Viên Thiệu, khối màu lục mà Tề Vương đưa cho Lăng Sương, cùng với khối màu xanh thiên thanh của Tướng quốc áo đen của Tây Xương Tân Quy Nguyên.
Hiện giờ hắn có bốn khối đá, nghe nói chỉ còn lại hai khối, một khối có thể nằm trong tay Phong Hàn Tiếu đã chết, còn khối còn lại chắc nằm trong tay Hoàng đế Bệ hạ.
Tân Quy Nguyên đã từng thề, tổng cộng có sáu khối đá, gọi là Phật ngọc, là lễ vật Đại Tâm Tông Tây Phương trao cho Tây Xương Vương.
Tây Xương Vương quy y Đại Tâm Tông, mà đối với tín đồ Đại Tâm Tông, nguyện vọng lớn nhất của bọn họ là có thể được an táng thân thể tại một nơi được gọi là Phật Quật. Sáu khối Phật ngọc kia chính là chìa khóa để vào được Phật Quật.
Phật quật mà Tân Quy Nguyên nhắc đến lần trước Mị Nương cũng có đề cập tới, Thú Bác Già đã nói với nàng, muốn đưa di thể Quỷ Đại sư đến Phật quật, như vậy có thể kết luận cái gọi là Phật quật là có tồn tại.
Nhưng nếu Long Xá Lợi mà nàng nói chính là Phật ngọc mà Hắc y thần tướng Tân Quy Nguyên thì hoàn toàn khác, một người gọi là Phật ngọc, một người gọi là Long Xá Lợi. Hơn nữa tác dụng của Phật ngọc là chìa khóa để tiến vào Phật quật, Long Xá Lợi là để cho Thiên Long trọng sinh, tác dụng hoàn toàn không giống nhau. Sở Hoan có nghi ngờ, chẳng lẽ viên đá mà Tân Quy Nguyên nói và khối đá mà Mị Nương nói không phải là một?
- Mị Nương, Long Xá Lợi mà Thú Bác Già nói ấy, nàng đã nhìn thấy chưa?
Sở Hoan hơi cau mày hỏi:
- Sao ngươi biết khối đá mà Thanh Thiên Vương muốn ngươi tìm chính là Long Xá Lợi mà Thú Bác Già nói?
Mị Nương hơi chớp chớp mắt, đột nhiên duỗi cánh tay nõn nà kéo áo bông lại, tìm kiếm một chút, lấy ra một cái túi gấm rất khéo léo đưa cho hắn. Mở túi gấm ra, hắn chỉ thấy bên trong là một miếng lụa trắng, rút ra, nương theo ngọn đèn dầu thấy trên đó có vẽ một vật, vừa nhìn qua hình vẽ hắn không khỏi hít vào một hơi.
Thiên chân vạn xác, chính là khối đá màu đỏ mà Sở Hoan lấy được từ tay Đại Nhi, hình vẽ trên tấm lụa chẳng những hình dáng giống với khối đá màu đỏ kia, ngay cả màu sắc cũng giống hệt, hơn nữa trên đó còn có đường vân dày đặc như dây nhỏ. Sở Hoan còn nhớ rõ trên mấy khối đá không chỗ nào không có những đường viền kỳ quái như kinh mạch.
Có thể xác định được, hình vẽ ở đây tuyệt đối chính là khối đá màu đỏ mà mình dang cất giữ.
- Đây là một trong số những Long Xá Lợi đó. Khi Thanh Thiên Vương phái chúng ta tới Tây Bắc nhìn viên Long Xá Lợi này đã nói với chúng ta đây là khối đá có ảnh hưởng tới vận số và sự tồn tại của nước Tần, vốn nằm trong tay Tây Đường Thiên Bảo Đại Tướng quân Lâm Khánh Nguyên, sau khi Lâm Khánh Nguyên chết, ông ta nghi ngờ khối đá đó nằm trong tay Lâm Đại Nhi, mà không biết từ đâu mà ông ta biết được Lâm Đại Nhi ở bên cạnh ngươi, cho nên mới phái ta đến Tây Bắc, nghĩ cách lấy khối Long Xá Lợi màu đỏ này... Khi ông ta đưa ra tấm hình này ta cũng lắp bắp kinh hãi, vì trước đó ta đã nhìn thấy hình vẽ Long Xá Lợi này, chỉ là ông ta cũng không biết ta đã biết đây chính là Long Xá Lợi, ông ta muốn dùng chúng ta với tư cách là công cụ đi tìm Long Xá Lợi này cho mình, còn lừa gạt chúng ra rằng đây chỉ là một khối đá. Chỉ là ta cũng không rõ vì sao Thanh Thiên Vương lại có hứng thú với Long Xá Lợi lại có hứng thú với Long Xá Lợi như vậy. Thú Bác Già đã từng nói có Long Xá Lợi, Thiên Long trọng sinh. Chẳng lẽ Thanh Thiên Vương cũng biết Thiên Long của Phật Tông?
- Thiên Long Phật Tông? Thanh Thiên Vương... Tân Quy nguyên...!
Sở Hoan nhíu mày như đang nghĩ gì đó, trong đầu hắn các ý nghĩ liên tục lóe lên rất nhanh, vội hỏi Mị Nương:
- Khi ở bên cạnh Thú Bác Già ngươi đã thấy Long Xá Lợi?
Nàng gật đầu:
- Thú Bác Già nhắc đến Long Xá Lợi, ta kỳ kèo tiếp tục truy vấn ông ta đến cùng cái gì là Long Xá Lợi, nhưng ông ta vẫn một mực không nói, ngày nào cũng vận công chữa thương cho ta, thanh trừ độc tố trong cơ thể. Khi đó độc tố trong cơ thể ta còn chưa thanh trừ xong, cho nên, ta đã nói, nếu ông ta không chịu nói cho ta đến cùng Long Xá Lợi là gì ta sẽ không cho ông ta chữa thương nữa!
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười khổ:
- Đồ ngốc này, nóng tính quá đấy, dám dùng tính mạng của mình để uy hiếp ông ta...
Mị Nương cười vũ mị:
- Thú Bác Già kia tâm địa rất tốt, cũng xem như là người xuất gia chân chính, bị ta quấn quá cũng đành dùng viên đá vẽ xuống dưới đất và nói với ta đó chính là Long Xá Lợi. Ông ta còn nói Long Xá Lợi có sáu khối, tới khi Long Xá Lợi xuất hiện, Phật tông Thiên Long trọng sinh, chính là khi Phật pháp quang diệu nhân gian.