Chức thống lĩnh cao nhất Võ kinh vệ, đã từng một thời do con trai trưởng của An quốc công Hoàng Củ là Hoàng Thiên đảm nhiệm, nhưng sau khi xảy ra sự việc Thiên Điện, Võ kinh vệ đã phải thanh trừ một loạt, vô số kẻ đầu rơi máu chảy.
Thống lĩnh cấp trung và cao của Võ kinh vệ, hơn phân nửa là được thay mới hoàn toàn.
Viên Đô Ti do Thái tử cất nhắc, chắc chắn nằm trong Thái tử đảng. Võ kinh vệ của phủ Tây Môn Thự nghe theo điều động của Tề Vương, đây cũng chẳng phải loại chuyện to tát gì, nhưng Viên Đô Ti lại là người vô cùng nhạy cảm.
Y là người trong Thái tử đảng, tất nhiên hoàn toàn theo phe Thái tử. Chỉ là việc điều động Võ kinh vệ của Tề Vương, nếu đến tai Thái tử chỉ e lại thành chuyện không hay.
Với tư cách thành viên quan trọng trong Thái tử đảng, Viên Đô Ti biết rõ mồn một ân oán giữa Thái tử và Tề Vương. Võ kinh vệ dưới tay mình lại nghe theo điều động của Tề Vương, dù chỉ là chuyển dịch vài thứ, Viên Đô Ti cũng cảm thấy không ổn. Y phải đảm bảo bản thân tuyệt đối trung thành với Thái tử, không được có chút liên hệ nào với Tề Vương.
Đối với y mà nói, đắc tội với Tề Vương cũng chẳng sao, nhưng nhất định không thể để Thái tử có một chút không vừa lòng.
Binh sĩ của Tây Môn Thự vào phủ làm việc, Viên Đô Ti cực kỳ cảm thấy phản cảm, nhưng trong lòng nghĩ tới dù đắc tội với Tề Vương, cũng phải điều đám người này ra ngoài, tránh sau này Thái tử hỏi thăm đến, bản thân cũng dễ ăn nói.
Vương Phủ đi trước dẫn đường, Viên Đô Ti cùng Vệ Giáo đi theo phía sau, men theo đường đá xanh nhỏ, chỉ cảm giác bên trong vương phủ là một mảng tĩnh mịch, không có lấy một bóng người, lập loè vài chỗ có ảnh đèn, nhuốm lên một vẻ tiêu điều, cô liêu.
- Họ ở đâu?
Viên Đô Ti nhíu mày. Vương phủ quá mức yên tĩnh, điều này đem đến cho y một dự cảm không bình thường.
Vương Phủ chỉ tay về phía Đông nói:
- Đô Ti đại nhân, ở trong vườn phía Đông kia, cũng sắp tới rồi.
Tề Vương vương phủ này quả thực không hề nhỏ. Công trình này được thi công lúc Tề Vương được sủng ái nhất, quy mô khổng lồ, không những vật phẩm sử dụng để kiến tạo là hàng thượng đẳng, đình đài lầu các cũng vô cùng tỉ mỉ.
Đi vòng nửa ngày, Viên Đô Ti nhận ra có chút kỳ quái, chợt nghe tiếng “ôi trời”, Vương Phủ dẫn đường phía trước lại không hề có dấu hiệu nào bỗng dưng ngã trên mặt đất.
- Soạt soạt!
Viên Đô Ti cùng Vệ Giáo đồng thời rút đao ra, thần sắc nghiêm nghị, quan sát xung quanh, chỉ nghĩ rằng Vương Phủ bị đánh lén, tâm trạng cảnh giác vô cùng.
Viên Đô Ti cầm đao quan sát bốn phía, trầm giọng hỏi:
- Vương Phủ, ngươi có sao không?
Vương Phủ nằm lăn trên mặt đất, ôm chặt lấy bụng, vẻ mặt thống khổ:
- Đô Ti... Đô Ti đại nhân, ty chức đau bụng quá... không biết làm sao nữa...!
Viên Đô Ti nhíu mày, Vệ Giáo đã tới gần gã, duỗi chân ra đá đá mắng:
- Dậy, nhịn một chút đi.
- Đại nhân, ty chức nhịn không nổi...!
Vương Phủ ôm chặt bụng dưới, đau đớn nói:
- Trong bụng giống như đao cắt... A....ôi....!
Gã nằm co ro trên mặt đất, dường như vô cùng đau đớn.
Viên Đô Ti cau mày, nhìn về phía Đông, thấy bên kia có ánh đèn, đi về phía đó vài bước, Vệ Giáo nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Vương Phủ, ngồi xổm xuống thò tay muốn đẩy Vương Phủ ra.
Viên Đô Ti nhìn về phía Đông, yên ắng không một tiếng động, đột nhiên quay đầu lại, nói thất thanh:
- Không ổn...
Dường như cùng lúc này, Vương Phủ đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt hiện ra vẻ ác lạnh, Vệ Giáo thấy Vương Phủ bỗng thay đổi sắc mặt, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bụng dưới đau đớn một trận, liều sức chân khí ngửa về sau một cái, run run nói:
- Đại nhân, Vương Phủ là phản đồ...
Y bị Vương Phủ lợi dụng lúc không đề phòng đâm cho một đao.
Viên Đô Ti không nói hai lời, vung đao chém Vương Phủ. Vương Phủ lăn một cái, xoay người lên, cũng không tham chiến, xoay người bỏ chạy.
Viên Đô Ti hét lớn một tiếng, dưới chân nhanh chóng, vài bước đã đuổi theo Vương Phủ, đại đao trong tay chém thẳng xuống. Vương Phủ nghe thấy kình phong phía sau lưng, biết Viên Đô Ti chém xuống một đao, chỉ có thể giơ đao ra ngăn lại.
- Soạt!
Hai đao đụng vào nhau, tia lửa bắn tung toé. Vương Phủ chống chọi ác liệt, Viên Đô Ti không đợi Vương Phủ kịp thở, liên tiếp chém xuống, vừa nhanh vừa dứt khoát. Vương Phủ lùi lại mấy bước, đã thấy thanh đao trên tay Viên Đô Ti bỗng biến đổi. Vương Phủ đang muốn đổi chiêu, lại thấy hoa mắt, trên cổ dâng lên một đợt lạnh buốt, Viên Đô Ti đã kịp gác đao trên cổ y.
- Chỉ cần khẽ cử động, ta cắt đứt cổ họng của ngươi.
Viên Đô Ti lạnh lùng nói, túm lấy thanh đao trong tay Vương Phủ, nghiêm nghị hỏi:
- Vương Phủ, ngươi thật to gan...!
Lúc này, mấy tên Võ kinh vệ bên ngoài đã xông vào. Trong lúc Viên Đô Ti cùng Vương Phủ chém chém giết giết, Vệ Giáo đã hợp lực lớn tiếng gọi người bên ngoài. Bên ngoài có người nghe được động tĩnh chạy tới, chẳng những binh sĩ của Tây Môn Thự, còn có đám thủ vệ cổng chính, cả một đám binh sĩ nhanh chóng xông tới. Binh sĩ của Tây Môn Thự nhìn thấy Viên Đô Ti đặt đại đao trên cổ Vương Phủ, đều kinh ngạc, nhìn thấy Vệ Giáo nằm dưới đất, phần bụng chảy máu, còn kinh ngạc hơn, nhất thời không hiểu xảy ra chuyện gì.
- Cầm máu cho gã.
Viên Đô Ti nhìn Vệ Giáo, phân phó nói.
Lập tức có hai võ kinh vệ nhanh chóng tiến lên, giúp Vệ Giáo xử lý miệng vết thương. Dù Vệ Giáo bị thương ở ổ bụng, nhưng cũng không đánh vào chỗ hiểm, nhất thời cũng giữ được tính mạng.
- Người đâu, truyền lệnh xuống, tất cả các cửa đều cử người canh gác, những người khác đi vào tìm kiếm.
Viên Đô Ti biết rõ trong phủ xảy ra chuyện lớn.
- Phái người mau đi bẩm báo Tổng Kỳ đại nhân.
Võ kinh vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, tất cả người thì nhận lệnh đi điều người, nhóm khác lập tức đi bẩm báo Tây thành Tổng Kỳ, nhóm còn lại tìm kiếm quanh Vương phủ.
- Vương Phủ xem ra không muốn sống rồi, ngày tốt không muốn sống, lại tự tìm đường chết.
Viên Đô Ti lạnh lùng nhìn Vương Phủ chằm chằm.
- Nói mau, Tề Vương đang ở đâu.
- Muốn biết Vương gia ở nơi nào, cứ việc tới phủ Thái tử tìm.
Vương Phủ biết rõ không có đường lui, giờ phút này không còn muốn để ý điều gì, cũng không tỏ ra sợ hãi:
- Tề Vương đi tìm Thái tử rồi.
- Tìm Thái tử?
Viên Đô Ti cười lạnh:
- Ngươi cho rằng chúng ta là trẻ con ba tuổi sao?
Ngẩng đầu nhìn sắc trời:
- Giờ là giờ gì?
- Bẩm đại nhân, đã đến giờ Mẹo một khắc.
- Giờ Mẹo?
Viên Đô Ti hơi trầm ngâm, thần sắc đột biến thất thanh:
- Không ổn, cổng thành giờ Thìn hai khắc mở cổng... Bọn chúng không phải đi gặp Thái tử, mà là muốn chạy trốn!
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
- Không kịp bẩm báo lên trên rồi.
Viên Đô Ti rốt cuộc tỉnh táo lại, trên trán mô hôi lạnh ứa ra. Thái tử đem trách nhiệm trông coi Tề Vương giao cho y, là tín nhiệm biết rõ, không có chuyện gì còn đỡ, nếu như Tề Vương thực sự thoát thân khỏi phủ Tề Vương, trốn khỏi Kinh thành, tội nợ này làm sao y có thể gánh vác.
Thái tử là kẻ tâm ngoan thủ lạt, đối với tội tày đình như này tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
- Người đâu, đem Vương Phủ trói lại, nghiêm ngặt trông coi.
Viên Đô Ti đẩy Vương Phủ về phía sau, ngay lập tức có hai võ kinh vệ tướng vừa đè người, tìm dây thừng trói chặt Vương Phủ.
Mấy tên binh sĩ Tây Môn Thự lúc này kinh hồn bạt vía.
Mọi người ở đây đều không ngốc, nghe Viên Đô Ti nói Tề Vương rất có thể trốn khỏi Vương phủ, lại trói chặt Vương Phủ, tất cả đều biết việc Tề Vương đào thoát không khỏi liên can đến Vương Phủ.
Mấy người lúc này nghĩ lại những chuyện xảy ra đêm qua, nếu không có sự tình hiện giờ, mọi người đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng giờ phút này lại ngẫm ra có vấn đề rất lớn, đó là Vương Phủ lúc giờ Tý, lấy cớ phía Nam xuất hiện vệt kỳ lạ, đám người đều đổ dài xuống đường Nam Khẩu, giờ nghĩ lại đây rõ ràng là kế Điệu hổ ly sơn, cho Tề Vương cơ hội thoát thân.
Binh sĩ Tây Môn Thự tâm trạng ảo não, sống chết của Vương Phủ bọn họ không buồn quan tâm. Lòng dạ bọn chúng lo lắng, Vương Phủ là thủ hạ đứng đầu của Tây Môn Thự, chuyện Tề Vương đào thoát có liên quan đến Vương Phủ, như vậy việc này sẽ không liên luỵ trên dưới Tây Môn Thự chứ?
- Nghe kỹ cho ta, chúng ta phụ trách ở đây trông coi Tề Vương, nhưng Tề Vương đã chạy mất.
Thần sắc Vương Đô Ti vô cùng nghiêm trọng.
- Thật ra, Tề Vương muốn chạy khỏi kinh thành, chúng ta ở đây cũng không thể chạy tới ngay được, đầu của bổn Đô Ti không giữ được thì đầu các ngươi cũng đừng hòng được giữ...!
Mọi người thần sắc đều hết sức khẩn trương.
- Hiện tại chỉ có tìm Tề Vương trở về, chúng ta mới có thể lấy công chuộc tội.
- Đô Ti đại nhân, Tề Vương hiện giờ đang ở đâu?
Có người lập tức hỏi:
- Chúng ta đuổi theo bằng cách nào?
- Bản Đô Ti đã phái người đi bẩm báo Tổng Kỳ đại nhân, chúng ta không thể trì hoãn ở chỗ này.
Viên Đô Ti nghiêm nghị nói:
- Tất cả các cửa của kinh thành, bọn họ đều có thể đào thoát, chúng ta phải phong tỏa cửa thành trước khi bọn họ rời đi.
- Đô Ti đại nhân, kinh thành có 10 cửa, đi phía Tây là Tây Môn, Tây Bắc Môn và Tây Nam Môn đều giờ Thìn hai khắc mở cổng... Hiện giờ chúng ta xuất phát, chưa chắc có thể tới ba cổng thành đó đúng giờ, càng không nói đến tất cả các cổng.
Có người nhắc nhở.
- Đô Ti đại nhân, giờ Tý đêm qua có một sự kiện lạ.
Một tên binh sĩ Tây Môn Thự tiến lên phía trước nói:
- Giờ Tý, Vương Thự... Vương Phủ bỗng nhiên điều chúng ta đến đường dài Nam Khẩu, lúc ấy phố dài Cửa Bắc không có người, đây có phải là điểm nghi vấn?
Lông mày Viên Đô Ti chau lại:
- Vì sao không báo sớm?
- Ta... Vương Phủ là quản lý của chúng ta, y... y sắp xếp ra sao chúng ta cũng không dám nhiều lời...!
Người kia cúi đầu, trong lời nói có chút hoảng sợ.
Viên Đô Ti cười lạnh nói:
- Vậy thì thế này, Vương Phủ sắp xếp như vậy, Tề Vương rất có thể giờ Tý mới rời khỏi Vương Phủ...!
Giơ tay lên bấm ngón tay một cái:
- Giờ Tý đến giờ Thìn hai khắc, không đến năm canh giờ, từ Tề Vương phủ tới các cổng cơ bản không có khả năng, bọn họ chỉ có thể đi phía Tây, tiến vào kinh thành Tây Bắc, đến Tây Bắc Môn cùng cửa thành phía Tây có khoảng cách tương đương, còn Tây Nam Môn xa hơn rất nhiều. Như vậy bọn họ muốn ra khỏi thành chỉ có khả năng theo cửa thành phía Tây hoặc Tây Bắc Môn ra khỏi thành...!
Thu đao về, trầm giọng nói:
- Chia binh đi hai đường, bằng tốc độ nhanh nhất, đuổi theo tới cửa thành phía Tây và Tây Bắc Môn, trước khi đóng cửa thành, quyết không để bọn họ chạy thoát.
- Đô Ti đại nhân, chúng ta ở đây chỉ có 3 con ngựa, cho dù dùng roi thúc, đuổi tới cửa thành phía Tây hay Tây Bắc môn, cũng mất hơn một canh giờ...!
- Chuồng ngựa Vương Phủ tất nhiên có ngựa. Tề Vương phủ ở phía Tây, phủ đệ của thái bộc Tự Khanh ở bên đó, y quản lũ ngựa. Trong phủ ắt có ngựa tốt, việc cấp thiết cần xử trí, đành mượn tạm mấy con ngựa của họ.
Viên Đô Ti thấp giọng phân phó:
- Đừng trì hoãn nữa, chia hai đường, lập tức đuổi theo. Dù có ra sao cũng phải ngăn bọn họ đào thoát.