Mã Trọng Hành cau mày, ánh mắt lạnh lùng, dù có cười nhưng vẫn không bỏ tay khỏi cán đao, dần dần tiến gần xe ngựa.

Đi đến bên, Thự đầu đang muốn nói chuyện thì có tiếng nói như mới ngủ dậy cất lên:

- Chuyện gì? Đi đến đâu rồi? Sao lại dừng lại?

Y đáp:

- Đại nhân, chúng ta vẫn đang trên đường đến cổng thành, không biết từ đâu xông ra một đám lính tuần tra, chặn đường chúng ta, nói muốn lùng bắt đạo đồ Thiên Môn.

- Đạo đồ Thiên Môn?

Người trong xe nói:

- Đạo đồ ở đâu?

- Đại nhân, bọn họ hoài nghi trong xe có đạo đồ Thiên Môn!

Y vẫn cười nhạt.

Thự đầu liền cười nói:

- Không dám, không dám, chỉ là chức trách, tiểu nhân tham kiến Cố đại nhân!

Rèm che cửa sổ xe khẽ vén lên, một lệnh bài được đưa ra. Thự đầu nhìn kiểu dáng, đúng là quan lệnh. Nhưng y chỉ là một viên Thự đầu nhỏ bé, chưa từng thấy quan lệnh của quan cao, không dám nhận, vội nói:

- Đại nhân, ngài hiểu nhầm rồi...!

Đúng lúc này trong xe vang lên giọng nói non nớt, trong trẻo:

- Lão gia, đến đâu rồi, sao lại dừng xe?

Giọng nói đó rất nhẹ nhàng, rõ ràng là tiếng phụ nữ, như đang làm nũng.

Thự đầu cau mày, liền hiểu ngay, trong xe không chỉ có một người, ngoài Thị Lang đại nhân còn có nữ quyến.

Thật ra y cũng biết rất nhiều quan rời kinh đều mang theo nữ quyến để hầu hạ. Vị Thị lang đại nhân này rời kinh phá án, lại mang theo nữ nhân bên người không có gì là lạ.

Rút quan lệnh về, Cố thị lang thản nhiên nói:

- Đi thôi, chớ chậm trễ.

Phu xe lập tức vung dây cương, thúc ngựa đi, xe ngựa liền tiến về phía trước. Các binh sĩ đứng chặn trước xe nhìn Thự đầu. Thự đầu hất tay, binh lính liền tản ra, nhường đường cho xe ngựa.

Xe ngựa dần tăng tốc, nhanh chóng khuất tầm mắt lình vệ binh. Một binh sĩ không kìm được, nói:

- Vị Cố đại nhân này cũng chịu khó thật, mới nửa đêm đã lo rời kinh...!

- Ngươi biết cái gì.

Một binh sĩ đứng bên nói.

- Người Hình bộ gần đây rất oai phong. Những quan viên Hình bộ đi ra ngoài phá án này đều là đi bắt người. Bắt một người dù thế nào cũng có không ít lợi ích. Chuyện tốt như vậy chỉ tranh thủ sớm chứ không tranh thủ tối. Y vội đi ngay nếu không mẹ ai muốn rời kinh lúc này.

Mọi người đều gật đầu cho là đúng.

Tiếng xe cộc lộc, trong xe, mọi người đều nhìn Lăng Sương. Hai má nàng ửng hồng, rất ngượng ngùng. Khi nãy nàng nhanh trí, thấy Thự đầu nghi ngờ trong xe, không ngờ có thể hóa nguy thành an.

- Lăng Sương cô nương rất thông minh, lần này may có cô giải vây.

Lô Hạo Sinh cười nói.

- Không có, ta...

Nghĩ đến giọng ủy mị và dáng vẻ ỏn ẻn của mình khi nãy, nàng thấy thật đáng ghét, nhưng do tình thế ép buộc, bản thân muốn vượt qua cửa ải khó khăn, trong lòng rất ngượng.

Tề Vương chưa từng thấy nàng nói chuyện như vậy bao giờ. Lúc này nghĩ lại, vẫn cảm thấy mềm mại, thầm nghĩ nàng thật thuần khiết, nhưng một khi đã quyến rũ thì cũng làm người khác xiêu lòng. Chỉ giọng nói đó thôi đã đủ khiến người khác rung động.

Trên đường đi lại gặp hai đội tuần tra nữa, nhưng những đội sau không sáng suốt như đội đầu, không phát giác trong xe có gì lạ, Mã Trọng Hành nói vài câu liền có thể vượt qua.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ Mão, cách thành cũng đã hơn 1 canh giờ rồi, xe ngày càng gần với cổng thành phía Tây. Cừu Như Huyết biết sắp thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Vương Phủ, không biết y đã rời Tề Vương phủ chưa?

Vương Phủ lại không hề rời đi.

Theo suy tính của Vương Phủ, bản thân sớm nhất cũng chỉ có thể rời đi trước một canh giờ. Vì nếu rời khỏi sớm, một khi Vệ giáo tuần tra qua, phát hiện sơ hở sẽ lập tức hành động. Từ Vương phủ đến cổng thành phía Tây, nếu dùng ngựa tốt nhất, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ đuổi theo thì hơn một canh giờ là có thể đuổi đến.

Mình rời đi trước một canh giờ, đến khi đó, dù có phát hiện sơ hở cũng phải mất nửa canh giờ mới đến được phủ Thái tử để báo tin, khi đó điều động binh mã đuổi theo cũng không kịp. Đến khi binh mã đuổi đến cổng Tây thì cổng thành đã mở lâu rồi, nếu mọi người Tề vương thuận lợi thì đã sớm ra khỏi thành rồi.

Y biết rõ, bản thân lưu lại ở đây thêm lúc nào thì sẽ thêm phần bảo đảm cho Tề Vương bọn họ. Nhưng ở lại đến cuối cùng thì không cần, chỉ là đợi chết uổng phí. Nếu có cơ hội thoát thân thì càng tốt.

Y luôn xem giờ, trong Tề Vương phủ có hương chuyên dùng để tính giờ. Hương khói sẽ tiến lên theo hình chữ chiện trên hộp kim loại, có thể phán đoán thời gian. Y nhìn mấy lần, lần cuối cùng qua xem giờ, đã qua giờ thìn, đã cách thời gian rời phủ hơn 1 canh giờ, cũng đến lúc y nên đi rồi.

Sau nửa đêm, Vệ giáo sẽ không đến kiểm tra nữa, nhưng hộ vệ Tây Môn sở lại có chút khác lạ. Sao Vương Phủ lại bồn chồn không yên cả tối, lại liên tục nhìn giờ. Mọi người vẫn cho rằng y vào trong xem tiến độ trong phủ, y lại tìm hai hũ rượu trong đó ra, nói là Vương gia ban thưởng, chia cho mọi người. Trong đêm lạnh, rượu là thứ mọi người đều mong muốn, mọi người đương nhiên vô cùng vui mừng.

Thu dọn xong, y đi về phía cửa lớn, thầm nghĩ, còn chưa đến một khắc nữa là đến giờ Thìn. Sau khi ra ngoài cổng, bản thân chỉ cần đợi một khắc nữa là có thể thoát thân, thời gian còn lại cho mình không nhiều.

Giờ thìn chính là lúc giao ban, vệ binh kinh thành của Khánh Lang sở sẽ đến ngay. Đến khi đó, không thể giấu được mọi chuyện, do đó sau khi y rời đi, cách lúc bị phát hiện là 1 canh giờ, trong 1 canh giờ đó, bản thân y cần tìm được một nơi để ẩn nấp.

Dù kinh thành rất lớn, nhưng người mà y có thể tin cậy lại không nhiều. Những người y quen gần như đều là Vệ binh. Một khi phát hiện y giúp Tề vương chạy trốn, kinh thành lại nằm trong sự khống chế của Thái tử, bọn họ không thể giúp y ẩn nấp, hơn nữa y cũng không tin người khác có thể giúp y.

Y vừa đi vừa tính toán, tại khu Thành Tây đoạn đường cách vương phủ 1 canh giờ có một đạo quan, Hoàng đế sùng đạo, từ trước đến nay, đạo gia của Đế quốc luôn coi trọng chỗ này.

Thiên hạ hiện chia làm hai đạo, một là lấy Thiên Môn đạo làm chính, loại này có nguồn gốc từ Thái Bình đạo, gây loạn thiên hạ, đối đầu đế quốc, là đối thủ của đế quốc.

Nhưng lại có một đạo khác đối lập với Thiên Môn Đạo, lấy Trường Sinh đạo của Huyền Chân đạo làm đại biểu, giáo lý của đạo này là luyện đan trường sinh. Thực tế đây là một phân nhánh của Thiên Sư đạo, Trường Sinh đạo cũng chính là đại diện của Thiên Sư đạo. Loại này phân làm hai loại là Tiểu Thiên Sư đạo và Đại Thiên Sư đạo, nhưng xét về thế lực, không hơn Trường Sinh đạo.

Dù Thiên Môn đạo và Trường Sinh đạo đều là Đạo Tông, nhưng thái độ của Triều đình với hai loại này lại hoàn toàn đối lập. Hơn nữa, bản thân hai đạo này vốn cũng tương khắc, mỗi loại theo một đường. Thiên Môn đạo luôn muốn lật đổ triều đình, mà Trường Sinh đạo với Huyền Chân tông làm đại biểu lại dốc sức giúp hoàn thành tâm nguyện trường sinh của Hoàng đế.

Dưới thế lực hùng hậu của đế quốc, Trường Sinh đạo đã xây các đạo quan trên khắp Đại Tần, sùng đạp, bài trừ Phật giáo. Với sự giúp đỡ của các đệ tử đạo giáo trong triều đình, bọn chúng trắng trợn phá hủy các miếu thờ, cổ tháp, chiếm đất xây đạo quan. Mà tiền triều lại coi Phật giáo làm chính, tại kinh đô Lạc An có rất nhiều miếu thờ, nhưng sau này lại bị đạo tông chiếm hết, lấy đất xây đạo quan.

Tây thành là nơi tập trung đông nhất, lại có cả một đạo quan rất lớn, cách Tề Vương phủ cũng không xa, Vương Phủ dự tính đến sự sự việc bại lộ, Thái tử nhất định sẽ sai quân đi lùng bắt, nói không chừng sẽ tìm kiếm toàn thành. Dù bản thân trốn ở đâu cũng đều không an toàn, nhưng nếu đến đạo quan đó, nói không chừng còn có tia hy vọng.

Nghĩ vậ đến bên cửa lách, giơ tay kéo chốt cửa ra, vừa mở cửa, nhìn lên, y liền biến sắc, chỉ thấy một võ sĩ mặc áo giáp đứng bên ngoài.

Y lùi sau vài bước, nhanh chóng nhìn rõ người đến, chắp tay, lắp bắp nói:

- Ty chức tham kiến Đô Ty đại nhân!

Đứng trước cổng đó lại là Viên Đô ty.

Viên Đô ty là Trưởng quan cao nhất phụ trách trông coi vương phủ. Binh sĩ canh gác Tề Vương phủ đều do gã thống lĩnh. Ban ngày thỉnh thoàng gã cũng có đi quan sát, nhưng buổi tối lại không hề trực ở đây cả đêm.

Có một căn nhà cỏ cách Tề vương phủ có vài dặm đường, bộ chỉ huy của Viên Đô ty đặt tại đó. Thông thường, buổi tối gã đều về đó nghỉ ngơi, không khịn xuất đi ra, mà cử thuộc hạ đi giám sát.

Y hoàn toàn không ngờ, trong lúc then chốt này, gã lại đi đến đây.

Y liền có dự cảm không lành, nhưng cố giữ bình tĩnh. Lúc này vẫn cách giờ Thìn một khắc, trong lòng liền nghĩ, dù thế nào cũng phải gắng gượng, tranh thủ thời gian cho Tề vương bọn họ.

Trong số vài tên tùy tùng theo sau Viên Đô ty còn có cả một tên Vệ giáo.

- Vương Phủ, người của ngươi vẫn ở trong?

Y gật đầu nói:

- Đô ti đại nhân, ty chức mới xem qua, cũng khá ổn rồi, còn gần nửa canh giờ nữa là có thể ra ngoài.

Viên Đô ty lạnh lùng nói:

- Bổn đô ty bị nhiễm phong hàn, không ra ngoài, nhưng sao tình hình như này lại không thông báo cho bổn Đô ti?

Tên Vệ giáo đứng sau nói nhỏ:

- Đô ty đại nhân, là thiếu sót của ty chức. Ty chức thấy đại nhân không khỏe, cho là chuyện nhỏ không cần kinh động đại nhân...!

- Chuyện nhỏ?

Gã cười nhạt:

- Khi nào đến phiên ngươi định đoạt đâu là chuyện lớn nhỏ? Nếu không phải bổn đô ty đến đổi gió, thấy ngươi uống rượu, đến giờ vẫn không biết có chuyện này. Gọi thị vệ vào trong Vương phủ, phạt cả đêm. Chuyện này lẽ nào không kỳ quái?

Rồi nhìn y chằm chằm, trầm giọng nói:

- Bổn Đô ty để các ngươi đến đây canh gác nơi này, Vương phủ điều người sao không báo cho ta trước? Vương Phủ, bây giờ ngươi gọi người của ngươi lại đây.

Y sợ hãi, nhưng y chỉ là một viên Thự đầu nho nhỏ, biết rằng lúc này càng nói nhiều càng khiến gã nghi ngờ. Gã cũng là một người từng trải qua chiến trận, đương nhiên cũng không ngu dốt. Y liền cung kính nói:

- Ty chức tuân lệnh, đi gọi bọn họ lại ngay.

Trong lòng thầm nghĩ, có thể trì hoãn phút nào hay phút đấy, lúc này cũng không còn ý nghĩ thoát thân nữa.

Y liền quay người rời đi, Viên Đô ty cũng nói:

- Chờ chút, ngươi gọi người hầu của Tề Vương về, không tiện giải thích, ta sẽ đi cùng ngươi. Hiện tại bọn chúng đang ở đâu, ngươi đi trước dẫn đường.