- Tướng quân!

Một tiếng cười sảng khoái vang lên trong sân đình. Tiếu Hoán Chương vuốt râu, nhìn Tiếu Hằng ngồi đối diện:

- Hằng nhi, xem ra bàn cờ của cháu không tiến triển gì mấy!

Tiếu Hằng chắp tay nói:

- Tài đánh cờ của thúc phụ cao siêu, cháu hổ thẹn không bằng. Nói thật ra, không phải tài đánh cờ của Hằng Nhi không giỏi, mà là thúc phụ quá cao minh. Cháu nghiên cứu thế nào cũng không thể sánh bằng thúc phụ.

Tiếu Hoán Chương cười ha hả:

- Cháu học được cách nói chuyện như vậy từ khi nào? Hằng Nhi, cách đây không lâu thím cháu đi bái phật cầu bình an, sau khi trở về tâm trạng rất tốt, khen cháu sắp xếp thỏa đáng, hầu hạ chu đáo. Ta đang muốn thưởng cháu gì đó. Cháu nói xem, muốn gì?

Tiếu Hằng vội nói:

- Thím cầu bình an cho gia tộc. Do đó mới không ngại đường xa bái Phật. Cháu đương nhiên là phải tận tâm hầu hạ, không dám chậm trễ.

Trong lòng buồn khổ, khi trẻ chú ham mê tửu sắc quá độ. Dù có thím vô cùng hiền dịu bên mình, không biết tận hưởng. Đến khi bà dữ dằn thì đã quá muộn. Ta đã giúp chú thỏa mãn dục vọng của nàng rồi.

Vừa nghĩ đến thân hình mềm mại, đầy đặn của Tiếu phu nhân cùng với cuộc mây mưa trên giường tre, trong lòng Tiếu Hằng lại như có một làn nước nóng trào lên. Sau khi trở về, chưa có cơ hội ở riêng với Tiếu phu nhân. Điều này khiến Tiếu Hằng, người đã được lĩnh giáo công phu trên giường của nàng ngứa ngáy đêm ngày, luôn nhớ lại đêm đó trên đường về.

Y rất rõ, nếu muốn độc chiếm mỹ phụ đầy đặn đó cho riêng mình, nhất định phải diệt trừ triệt để cha con họ Tiếu, tự mình thay thế.

Lúc đó mới có thể tận hưởng thân thể đầy đặn đó.

- Hằng nhi, cháu là nhân tài hiếm có trong các cháu hậu bối.

Tiếu Hoán Chương khẽ thở dài:

- Cháu có trách thúc phụ không trọng dụng cháu không?

Tiếu Hằng vội đứng dậy, cung kính nói:

- Lời này của thúc phụ, cháu không dám nhận. Cháu có được ngày hôm nay đều nhờ thúc phụ nâng đỡ. Cháu không phải là người không biết tốt xấu. Ân huệ của thúc phụ, cháu khắc ghi trong lòng. Thúc phụ là tổng đốc đạo Bắc Sơn, mưu đồ cả vùng Bắc Sơn, tất cả sắp xếp đương nhiên là có đạo lý của người.

Tiếu Hoán Chương ra hiệu cho y ngồi xuống, xúc động nói:

- Dù cháu còn trẻ, nhưng kiến thức sâu rộng, thúc phụ rất vui! Cháu yên tâm, kim tử nhất định sẽ phát sáng. Thúc phụ cũng tuyệt đối không bạc đãi cháu. Chỉ cần cháu làm tốt, vinh hoa phú quý không lo thiếu phần.

- Hằng Nhi nguyện nghe theo lời dặn của thúc phụ, dù có phải xông vào biển lửa cũng không từ.

Tiếu Hằng cung kính nói.

Đúng lúc này lại có một tiếng trong trẻo vang lên:

- Hai chú cháu đang nói gì thế?

Tiếu Hằng nghe thấy tiếng, mắt liền sáng lên. Tiếu Hoán Chương đã quay người đi, thấy Tiếu phu nhân đang yểu điệu bước lại.

Đang giữa trưa, hôm nay thời tiết cũng không tốt, có chút âm trầm, nhưng cảm giác trong sân đình vẫn rất tốt. Sân đình này rất lớn, trong đó thậm chí còn có cả một hồ nước trong veo. Giữa hồ lại xây một cái đình bát giác. Hai chú cháu Tiếu Hoán Chương lúc này đang thưởng thức, đánh cờ tại đó, xung quanh không một bóng người, rất tĩnh mịch.

Bên cạnh hồ Bát giác có một cây cầu gỗ. Lúc này, Tiếu phu nhân đang cầm cái hộp, một tay nhấc váểu điệu đi về phía này.

Nhiều ngày không gặp, Tiếu Hằng thấy vị mỹ phụ này kiều diễm thêm nhiều. Bên trong vị phu nhân cao quý, thành thục đó có cả sự thùy mị, mê lòng người.

Tiếu phu nhân mặc váy màu vàng, thắt đai lưng màu xanh, khiến eo nàng bó lại thon gọn. Khi di chuyển, vòng eo đó nhẹ nhàng uốn éo, kèm theo sự uyển chuyển của phần mông đầy đặn.

Da nàng trắng như tuyết, búi tóc đen thẳng phía sau, để lộ vầng trán sung mãn, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dù có tỳ vết cũng tạo nên sự kết hợp khéo léo.

Khuôn mặt Tiếu phu nhân rất đẹp. Búi tóc như vậy chẳng những toát lên toàn bộ vẻ đẹp đó, mà càng làm tăng thêm khí chất cao quý, trang nhã.

Tiếu Hằng thấy khuôn mặt phong tình của nàng, trong lòng rạo rực, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài chút gì khác lạ. Tiếu Phu nhân đã vào đến đình, Tiếu Hoán Chương cười ha hả:

- Sao phu nhân lại tới?

- Còn tưởng hai chú cháu ở đây bàn bạc chính sự, thì ra là đánh cờ.

Tiếu phu nhân liếc nhìn Tiếu Hằng, phong thái phong tình đó khiến lòng y nổi sóng. Cái nhìn đó của nàng đương nhiên rất đẹp:

- Đánh cờ đến cơm trưa cũng không cần ăn sao?

Tiếu Hoán Chương cười lớn nói:

- Phu nhân dạy phải, đã đến giờ cơm rồi... phu nhân mang món ngon gì đến vậy?

Tiếu phu nhân đến một góc đình. Chỗ đó có hoa mộc lan, đặt cả hộp lên:

- Thiếp đích thân xuống bếp nấu vài món cho hai chú cháu, mau ăn đi...!

Tiếu Hằng đã đứng lên, nói:

- Đa tạ thím, để cháu...!

Đi đến, muốn giúp nàng mở hộp.

Tiếu Hoán Chương đã dọn bàn cờ, Tiếu Hằng đến bên Tiếu phu nhân. Thấy nàng quay lưng lại với mình, rất muốn nhìn về phía nàng, liền thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm. Tâm trạng y càng dào dạt, đứng lại gần, nhìn xung quanh, nhất thời to gan, véo vào cái mông căng tròn của nàng, tuyệt không thể tả. Tiếu phu nhân giật mình, lập tức trừng mắt với y, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự mê hoặc. Nếu không phải có Tiếu Hoán Chương ở đâ hận không thể lập tức đẩy nàng xuống đất, thác loạn một phen.

Tiếu phu nhân mở nắp hộp, y đưa ta qua, nắm lấy bàn tay trắng của nàng. Tiếu phu nhân lại trừng mắt, liền rút tay về. Đưa mắt nhìn xuống thấy bộ hạ của y lộ ra một khối. Dù mặc cẩm báo rất dày, cũng không che giấu được, đôi mắt nàng lộ ý xuân, cười mà như không nhìn. Y cũng đưa mắt nhìn, không hề giấu giếm lại còn cố ý rướn mày lên, anh mắt đầy dục vọng. Giữa đôi long mày nàng tràn đầy xuân ý, lại khẽ lè lưỡi liếm một bên. Hành động này khiến y ngây ngất. Y thấy nàng nhìn về phía Tiếu Hoán Chương chép miệng, y tỉnh ra, biết đây không phải chỗ. Dù sao Tiếu Hoán Chương cũng là cáo già, nếu để ông ta phát hiện ra sơ hở, nhất định chết không có chỗ chôn thân.

Y đè nén dục hỏa trong người, sửa lại xiêm y, che đi đũng quần bất nhã, rồi lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của Tiếu phu nhân.

Lúc này y mới cầm hộp thức ăn đến. Tiếu Hoán Chương đã đặt bàn cờ sang một bên, đâu biết chuyện đôi gian phu dâm phụ làm sau lưng mình, cười nói:

- Phu nhân lâu rồi không xuống bếp, hiếm có buổi hôm nay, chúng ta phải nếm thử tài nghệ nấu ăn của phu nhân!

Tiếu Hằng cười nói:

- Thím khéo tay, món ăn làm ra nhất định không giống người thường. Hôm nay cháu có lộc ăn uống rồi.

Y vừa nói vừa lấy thức ăn ra.

Thức ăn không nhiều nhưng rất tinh xảo. Tiếu Hằng nhìn về phía Tiếu phu nhân hỏi:

- Thím đã dùng cơm chưa?

Tiếu phu nhân cười nói:

- Ta ăn rồi, hai người ăn đi, ăn xong ta dọn.

- Phu nhân, cùng đến uống vài ly.

Tiếu Hoán Chương cầm bình rượu nói.

- Hôm nay trời bắt đầu lạnh rồi, uống ly rượu cho ấm người.

- Đúng đó, thím, cùng uống vài ly.

Tiếu Hằng vội nói.

Y chỉ lo Tiếu phu nhân sẽ đi ngay. Vị mỹ phụ này khiến y thần hồn điên đảo, ngày nhớ, đêm mong. Dù chỗ này không thể làm gì được, nhưng có thể thấy nàng cũng là chuyện tốt.

Tiếu phu nhân sao không biết tâm tư của y, quay người lại, khẽ nói:

- Cũng được, uống cùng hai người vài ly.

Rồi nàng ngồi xuống.

Sau khi 3 người ngồi xuống, Tiếu Hằng rót 3 ly, lại cố ý nhìn xuống bàn, xác định vị trí chân của Tiếu phu nhân. Nàng đi đôi giày thêu màu hồng phấn. Một chân y không kìm nổi, đã lại gần thích thú chạm vào chân nàng. Nàng cũng không tránh. Hai cái chân cọ vào nhau dưới bàn.

Đúng lúc đó, y đột nhiên thu chân về, nhìn về nơi xa. Nàng biết có nguyên nhân, nhìn sang theo ánh mắt y, thấy một gã mặc áo giáp đang đi đến.

Người đàn ông đó to lớn, bước đi mạnh mẽ. Tiếu Hoán Chương và Tiếu phu nhân đương nhiên nhận ra đó là La Định Tây, thống lĩnh cấm vệ quân Bắc Sơn.

La Định Tây xem ra rất lo lắng, chạy như bay, trong nháy mắt đã lên đến cầu gỗ. Tiếu Hoán Chương thấy động tĩnh, quay đầu lại, thấy La Định Tây vội vàng đi tới. Ông cũng nhìn ra, nhất định là có chuyện, liền nhăn mày.

La Định Tây vào trong đình, vội nói:

- Đại nhân, đại sự không tốt rồi!

- Chuyện gì?

Tiếu Hoán Chương thấy thần sắc La Định Tây không ổn, lại đích thân đến báo tin, liền biết sự việc rất quan trọng. Ông đứng dậy, Tiếu Phu nhân và Tiếu Hằng cũng đã đứng lên, mỗi người một bên nhìn sau ông.

La Định Tây thấy Tiếu phu nhân và Tiếu Hằng, do dự một chút, mãi mới nói:

- Vừa nhận được tin, nhị công tử bị hại!

Tiếu Hoán Chương nhất thời hoảng hốt, hỏi:

- Ngươi nói gì?

- Nhị công tử...!

La Định Tây cúi đầu:

- Đại nhân, nhị công tử bị hại rồi!

Hai người sau lưng Tiếu Hoán Chương liếc nhìn nhau, ánh mắt khác lạ, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng tiêu tan. Tiếu Hoán Chương quay lưng lại với hai người, La Định Tây lại cúi đầu, đều không nhìn thấy thần thái đó của hai người.

Tiếu Hoán Chương lần này đã nghe rõ ràng, mở to mắt, há hốc miệng, nhưng không nói gì. Thân hình ông bắt đầu run lên, mặt nhăn lại, nhắm mắt lại, trong phút chốc thân thể như mềm ra. Mắt ông tối sầm, ngã khụy xuống, Tiếu Hằng vội đưa tay ra đỡ:

- Thúc phụ...!

La Định Tây cũng lắp bắp kinh hãi, nói:

- Đại nhân, ngài nhất định phải bảo trọng!

Tiếu Hoán Chương thở hổn hển, từ từ mở mắt. Tiếu phu nhân nắm lấy tay ông. Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ bi thương, giọng run run:

- Lão gia... ngài nhất định phải bảo trọng...!

- Tĩnh Khiêm...!

Tiếu Hoán Chương giơ cánh tay lên, mới đưa lên một nửa liền rũ xuống, toàn thân run lên:

- Tĩnh Khiêm chết rồi? Chuyện này... sao có thể... La Định Tây, rốt cuộc... rốt cuộc là chuyện gì? Trong tay nó có nhiều binh mã. Bản thân nó... nó cũng biết võ công. Ta luôn sắp xếp nhiều thị vệ bên cạnh bảo vệ nó... sao có thể. Chuyện này... đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Đại nhân, Nhị công tử không phải bị hại tại Ngọc Điền.

Giọng La Định Tây trầm xuông:

- Cậu bị hại tại nơi giao nhau giữa huyện Lan Kế và núi phụ cận... Có người phát hiện ra hiện trường, báo cho quan địa phương. Tri huyện Lan Kế biết tin, đích thân đến, nhận ra Nhị công tử, lập tức phái người đến báo tin...!

- La thống chế, bọn họ khẳng định là Tĩnh Khiêm?

Tiếu phu nhân đau lòng hỏi:

- Có nhận nhầm người không? Tĩnh Khiêm trấn thủ Ngọc Điền, sao lại bị hại tại huyện Lan Kế?

- Hồi phu nhân, chuyện cụ thể như nào, ti chức cũng chưa rõ. Nhưng tri huyện Kế Lan xác định là Nhị công tử. Y đã gặp Nhị công tử vài lần nên có biết. Hơn nữa nhìn áo giáp cũng có thể nhận ra được là di thể của Nhị công tử.

La Định Tây nghiêm nghị nói:

- Ti chức đã nhanh chóng phái người tiếp ứng. Huyện Kế Lan cũng đã thu nhận di thể Nhị công tử, đang đưa về phủ. Hiện trường vụ án đã được quan địa phương phong tỏa. Ti chức đã thông báo cho bộ phận nha môn huyện, bọn họ cũng đã cử người đến.

Người Tiếu Hoán Chương run lên liên tục, nước mắt đầm đìa:

- Nhanh, chuẩn bị ngựa, ta phải đi gặp Tĩnh Khiêm. Ta phải đi đón nó về...!

Tiếu Hằng vội nói:

- Thúc phụ, người bây giờ không thể cưỡi ngựa. Cháu lập tức đi bảo người chuẩn bị xe...!

Rồi nói với Tiếu phu nhân:

- Thím chăm sóc thúc phụ, cháu đi chuẩn bị xe ngựa, đón Nhị huynh!