g qua đời. Theo như Nguyên Khánh nói, tình trạng Tiếu Hoán Chương hiện tại rất nguy kịch, có thể chết bất cứ lúc nào.

Lúc này chỉ có Tiếu Tĩnh Sanh túc trực bên Tiếu Hoán Chương. Nếu ông ta chết, Tiếu Tĩnh Sanh có thể làm điều khuất tất, ít nhất về việc thừa kế, Tiếu Tĩnh Sanh chiếm thế thượng phong.

Dù y nắm giữ trọng binh, nhưng y biết, đây không phải là con át chủ bài.

Bắc Sơn đạo không phải chỉ có y có binh mã. Sau khi mở rộng, La Định Tây cũng có hàng vạn cấm vệ quân. Dù quân của La Định Tây ít hơn quân của y hơn một nửa, nhưng xét về sức chiến đấu, cấm vệ quân tuyệt đối mạnh hơn đám tạp quân trong tay y.

Sức chiến đấu của cấm vệ quân trong tay La Định Tây rất mạnh. Mà binh lính của y tập hợp từ các châu. Sau khi đánh trận, dù binh lực không yếu, nhưng đa số lại là tân binh mới chiêu mộ. Dù một số tân binh trong đạo Bắc Sơn coi giặc cướp trong vùng làm đối tượng tập luyện, nhưng đa số chiến sĩ lại không có kinh nghiệm chiến đấu.

Đến lúc đó, La Định Tây đứng về phe nào, trong lòng y vẫn chưa rõ.

Không thể phủ nhận, Tiếu Hoán Chương giao quyền chỉ huy cấm vệ quân cho Định Tây là tín nhiệm y. Hơn nữa, y cũng rất trung thành và tận tâm với ông ta.

La Định Tây luôn làm theo lời ông ta. Nếu sau khi ông ta chết, Tiếu Tĩnh Sanh thực sự đưa ra được di chúc Tiếu Hoán Chương muốn thay người kế vị, La Định Tây nhất định sẽ tuân theo, phục tùng Tiếu Tịnh Sanh.

Hơn nữa, quan hệ cá nhân giữa Tiếu Tĩnh Khiêm và La Định Tây cũng không tốt lắm, thậm chí có chút mâu thuẫn. Cùng với sự mở rộng quân đội, rất nhiều quân nhu tăng cường Bắc Sơn từng thuộc về vật dụng, trang thiết bị quân đội của cấm vệ quân đã bị Tiếu Tĩnh Sanh đưa vào túi quân đội Bắc Sơn. La Định Tây là thống lĩnh cấm vệ quân, trong lòng đương nhiên không thoải mái.

Chính vì nghĩ đến La Định Tây, Tiếu Tĩnh Khiêm mới không tin chắc mình có thể lấy được vị trí gia chủ. Do đó, chuyện quan trọng nhất trước mắt là nhanh chóng trở về thành phủ, túc trực bên Tiếu Hoán Chương. Chỉ có như vậy, âm mưu của Tiếu Hoán Sanh mới không thể thực hiện được.

Theo lời khuyên của Ngưu Khánh, Tiếu Tĩnh Khiêm giữ kín chuyện này, hơn nữa còn đi trong đêm, bí mật quay về thành phủ. Để không kinh động đến nhiều người, Tiếu Tĩnh Khiêm chỉ mang theo vài tên thị vệ, tùy tùng, nhanh chóng trở về.

Ngọc Điền cách Du Xương không hơn 100 dặm, y thúc ngựa, xem chừng có thể về đến trước khi trời sáng.

Mấy kỵ binh chạy như bay trong đêm như ánh sao vụt bay trong đêm tối.

Tiếu Tĩnh Khiêm lo lắng, ra sức thúc ngựa, chỉ mong có thể mọc ra đôi cánh, trong nháy mắt về đến thành phủ. Y chỉ mong Tiếu Hoán Chương đừng chết trước khi y về.

Bốn bề tối đen, không một tiếng động, chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập.

Để nhanh chóng về đến, y đã chọn con đường nhỏ ngắn hơn. Dù đường đi không tốt như quan đạo nhưng cũng đủ để ngựa phi nước đại.

Ngồi trên lưng ngựa, y chỉ nghĩ sau khi về nên hành động thế nào.

Đột nhiên nghe tiếng ngựa hí, thân mình lại lao về phía trước, y giật mình. Theo quán tính, toàn thân lao từ trên ngựa xuống, ngã trên mặt đất, lăm mấy vòng. Trong lúc sợ hãi, y thấy con ngựa của y chúi một đầu xuống đất.

Y phản ứng cũng không chậm, nhanh chóng rút đao bên hông, đứng dậy. Lúc này y mới nhận ra, có vài dây thép ở giữa đường chặn ngựa.

Y nhìn xung quanh, hai bên đường đóng rất nhiều cọc gỗ, những dây này là buộc ở đó.

Y giỏi cưỡi ngựa nhất, do đó một mình lên trước, mấy cái dây này khiến ngựa của y trượt chân.

Trong đầu y đang nghĩ chuyện khác, trời lại tối, nhìn không rõ, không phát hiện ra những sợi dây này. Lúc này y có cảm giác không lành, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Vài tên phía sau đã thúc ngựa theo kịp, thấy y ngã dưới đất, liền xuống ngưa, vội vàng đến, gọi:

- Nhị công tử, người không sao chứ...!

Xoạt xoạt xoạt!

Trong đêm tối, một trận gió lớn thổi tới, theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Mấy tên thị vệ chạy về phía Tiếu Tĩnh Khiêm liên tục ngã xuống.

Trong nháy mắt chỉ còn lại vài tên. Những tên này đều rút đao ra, hoảng hốt nhìn từ phía.

Tiếu Tĩnh Khiêm nghiến răng, nắm chặt thanh đao trong tay, cũng nhìn xung quanh. Chỉ có bóng đêm vô cùng yên tĩnh, một loại tĩnh mịch chết chóc, lạnh lẽo, không khí chết chóc bao trùm khắp nơi. Dù Tiếu Tĩnh Khiêm dũng mãnh gan dị, nhưng lúc này cũng thấy toàn thân lạnh toát, tập trung tinh thần, lúc này y đã nhận ra mình đã gặp phục kích.

- Ngưu Khánh...!

Y đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêm nghi hỏi:

- Ngưu Khánh ở đâu?

Sau khi y từ Ngọc Điền xuất phát, Ngưu Khánh cũng cưỡi ngựa đi theo, chỉ là y một mình lên trước, nóng lòng muốn sớm về thành phủ, không để ý gì khác.

Hộ vệ lại ở phía sau, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng tên đưa tin bí mật Ngưu Khánh đâu.

Hai tên hộ vệ toát hết mồ hôi, liếc nhìn mấy xác chết ngổn ngang trên đất, trả lời:

- Nhị công tử, là tên Ngưu Khánh,... không thấy y đâu rồi!

Lạnh buốt đến tận xương như bị giội nước lạnh từ đầu đến chân trong mùa đông.

Trong khi hoảng sợ, lòng y càng tức giận. Y dường như hiểu được điều gì, tức giận nói:

- Lão tử biết rồi, Ngưu Khánh, y là nội gián...!

Y đột nhiên nắm chặt đao trong tay, quát lớn:

- Cút hết mẹ chúng mày đi. Lão tử biết các ngươi là người của ai. Là Tiếu Tĩnh Sanh muốn giết chết lão Tử? Tiếu Tĩnh Sanh ngươi cút ra đây cho lão tử, có bản lĩnh ra đây đường đường chính chính đánh một trận với lão tử, dùng cách này thật hèn hạ, vô sỉ...!

- A...!

Y vừa dứt lời, một trong 2 tên hầu còn sót lại bị tên bắn giữa tim, liền ngã ngay xuống.

Tên thị về còn lại, sắc mặt tái nhợt.

Y không sợ bị đao thương giết, nhưng lúc này đến bóng dáng kẻ địch cũng không nhìn thấy. Người bên cạnh gần như đã bị diệt hết. Nhìn các thi thể ngổn ngang trên đất, tên thị vệ kia toàn thân run lên. Thích khách núp trong bóng tối lại không ra tay với tên đó, để y cưỡi ngựa chạy mất.

Thấy tên thị vệ còn sống cuối cùng bỏ chạy, Tiếu Tĩnh Khiêm tức giận vô cùng. Y đi lòng vòng, muốn tìm được tên thích khách ẩn nấp. Chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi tới trong bóng đêm.

Tiếu Tĩnh Khiêm đứng yên, tay nắm chặt đao, mở to mắt, nhìn chằm chằm cái bóng đang đi tới. Tên đó đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều mang lại cảm giác vững chắc cho người khác.

Vành mũ phía trước rủ xuống, che mặt y, Tiếu Tĩnh Khiêm căn bản nhìn không rõ bộ dạng y.

Tên kia còn chưa đến gần, y đã thấy một luồng sát khí truyền đến. Y xuất thân đại gia tộc, sống an nhàn sung sướng, luyện võ từ nhỏ, chưa từng biết sợ hãi là gì. Y đã từng tự tay giết người, cũng không phải 1, 2 người. Cảm giác lấy đi tính mạng của kẻ khác, khiến y hưng phấn.

Nhưng bây giờ, khi luồng sát khí kia phả vào mặt, khiến y sợ hãi đến tận xương tủy.

Cách khoảng 5 bước, tên kia đứng lại.

Y hỏi:

- Các ngươi muốn giết ta?

Y biết đối thủ tuyệt đối không phải chỉ có 1 tên trước mắt, khi nãy hộ vệ liên tiếp ngã xuống, đương nhiên đối phương còn có tiễn thủ mai phục tại đây.

Tên kia chỉ gật đầu, không nói gì.

- Vì sao?

Y trầm giọng hỏi:

- Vì sao muốn giết ta?

Tên kia lắc đầu, không biết là không rõ nguyên nhân không nói hay dù có biết cũng không muốn nói.

Y cười nhạt, nói:

- Các ngươi là người Tiếu Tĩnh Sanh sai tới? Tiếu Tĩnh Sanh muốn có vị trí gia chủ, nhưng lại lo ta tranh với y nên đã đặt cái bẫy này?

Lần này tên kia không gật đầu, cũng không lắc đầu.

- Ngưu Khánh không phải do Lưu quản gia phái đến mà là Tiếu Tĩnh Sanh.

Khi cận kề đại họa, y thấy mình vô cùng tỉnh táo, sáng suốt.

- Tiếu Tĩnh Sanh biết Lưu quản gia là người của ta, do đó lấy chuỗi phật trong tay Lưu quản gia. Ngưu Khánh cầm chuỗi hạt đó đến tìm ta, liền khiến ta tin y là người của Lưu quản gia.

Tên kia vẫn không nói gì, chỉ yên lặng đứng tại chỗ đó.

- Nếu Tiếu Tĩnh Sanh muốn giết ta, nhưng bên cạnh ta lại có rất nhiều thị vệ, lại có một đám binh sĩ. Y không thể giết được ta tại thành Ngọc Điền.

Y nghiến răng:

- Cho nên y mới sắp đặt cái bẫy này, để Ngưu Khánh nói lão tử đi về thành trong đêm, còn nói không nên kinh động nhiều người, khuyên lão tử chỉ mang theo vài tùy tùng thân cận...!

Đấu lạp nhân cuối cùng cũng than một tiếng, rồi lại không nói gì.

- Y biết rõ ta vội vã về thành phủ, cũng biết ta sẽ đi đường này, nên mai phục người tại đây.

Y hoàn toàn tỉnh ngộ:

- Chỉ là lão tử lại không ngờ, y không chỉ muốn đoạt vị trí gia chủ, thậm chí còn muốn lấy mạng ta... y còn nhẫn tâm hơn cả lão tử. Dù ta luôn xem thường y, nhưng dù gì cũng là huynh đệ. Ta chưa từng nghĩ sẽ giết y. Sớm biết có ngày này, ta nên giết sớm rồi.

Đấu lạp nhân hất tay một cái, vỏ đao rời da, đường đao lạnh lùng.

- Y trả các ngươi bao nhiêu bạc?

Hy vọng cuối cùng của y:

- Chỉ cần các người tha cho ta, ta có thể trả các ngươi gấp mười lần, hơn nữa sẽ không bạc đãi các ngươi!

- Bao nhiêu bạc cũng không mua được mạng của ngươi!

Đấu lạp nhân cuối cùng cũng nói chuyện:

- Tối nay, ngươi chết chắc rồi!