"Chính là......" Kiều Ý buông chiếc đũa, sau đó thất thần đi lấy nước uống, cô không biết nên giải thích như thế nào mới ổn.

Dì Băng lo lắng, nhất là khi Kiều Ý không còn ở trong trạng thái tốt nhất, chẳng lẽ bà không biết vòng tròn này sâu đến mức nào sao? Lại còn không thương lượng với người nhà, "Dì hỏi con là công ty nào sẽ cho không con 300 vạn?!"

Lấy danh tiếng của Kiều Ý, công ty nào lại dám bỏ tiền ra đào một diễn viên nhỏ bé về nhà cơ chứ?

"Ai nói cho không, là phải trả lại..."

Điều này khiến dì Băng suy nghĩ nhiều hơn, Kiều Ý lấy gì trả? Hay là... "Tiểu Ý, vòng tròn này dù có hào nhoáng đến mấy cũng đừng ép buộc bản thân, nhất là đừng có tư tưởng đi đường ngang ngõ tắt."

Nghe giọng điệu này, cô không nói nên lời, không phải đi uống rượu ngủ với người ta, từ từ, uống rượu, ngủ cùng? Kiều Ý giật mình, cô và Thẩm Ngôn Khanh...

Không không không, hai người là bạn gái bình thường, gì mà cùng ngủ chứ!

"Không phải..."

Dì Băng muốn xem hợp đồng, Kiều Ý không cho, nếu bà nhìn thấy những điều khoản đó, cô quả thật không dám tưởng tượng tới hậu quả... Cuối cùng hai người bắt đầu cãi nhau, dì Băng luôn coi Kiều Ý là trẻ con, sợ cô bị lừa, đương nhiên cô không phục, cô cũng lớn rồi.

Dưới tình thế cấp bách.

"Dì Băng, chị ấy sẽ không lừa con."

"Hắn...... Là ai?"

Bị hỏi đến điểm mấu chốt, thật ra cũng không có gì phải giấu giếm, Kiều Ý ậm ừ nói: "...Thẩm Ngôn Khanh, dì đã gặp chị ấy rồi."

Thẩm Ngôn Khanh, dì Băng biết, trước đó cô ấy đưa Kiều Y về nhà, một cô gái có tu dưỡng. Ấn tượng của dì Băng với Thẩm Ngôn Khanh rất sâu, nhất là Kiều Ý từng ở nhà cô ấy... qua đêm.

"Là người bạn mà con nói trước đó?"

"Đúng đúng đúng, chính là chị ấy, chúng con cùng làm từ thiện ở trại trẻ mồ côi, có thể là sự tốt bụng của con đã làm cô ấy cảm động, cho nên cô ấy mới đồng ý giúp con." Kiều Ý liên tục gật đầu, cô nghiêm túc nói bừa, "Dì Băng, làm việc thiện nhiều sẽ có quả thơm, dì nói có đúng hay không?"

Kiều Ý nói sơ qua về đầu đuôi chuyện này một chút, dì Băng nghe là Thẩm Ngôn Khanh mới yên tâm hơn một chút, nhưng dì vẫn bán tín bán nghi, "Tiểu Ý, con nói cho dì biết, con với Tiểu Thẩm chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?"

"Chỉ là bạn bè bình thường... Cô ấy không chỉ là nữ cường nhân, cô ấy còn như là chị cả trong nhà." Kiều Ý tạm thời không muốn tiết lộ cho dì Băng, chờ khi cô hoàn toàn theo đuổi được Thẩm Ngôn Khanh lại nói cũng không muộn, cô cảm thấy bản thân và Thẩm Ngôn Khanh còn thiếu gì đó, nhưng nếu người ấy cho cô cơ hội, cô nhất định sẽ nắm chắc.

"Nếu người ta đã cho con cơ hội, con nhất định phải nắm chắc hiểu không?"

"Con nhất định sẽ làm tốt!"

***

Đậu Bích lại muốn nhận phim mới, nữ chính, phim điệp viên dân quốc.

Sau khi Phụng Sa đi theo Đậu Bích, thu hoạch duy nhất là áp lực công việc đã giúp cô dần quên đi đoạn tình cảm kia, hoặc nói cách khác là Đậu Bích "chữa lành" cho cô.

Tại sao lại nói như vậy? Bình tĩnh xem xét, Đậu Bích cũng rất đáng thương, Weibo cả ngàn vạn fan nhưng một nửa là anti, sau khi quay phim, thú vui lớn nhất của Đậu Bích là vừa ăn vừa đọc bình luận xấu, dùng cách này để nhai và tiêu hóa mấy bình luận body shaming...

Nghe có vẻ rất lạc quan nhỉ?

Phụng Sa cảm thấy cô ta rất lạc quan, còn lạc quan hơn cả chị Kiều, nhưng thực tế... khi Đậu Bích trên đường lên máy bay lại yếu đuối, sau đó trốn ở một góc trộm lau nước mắt khiến người ta rất đau lòng.

Một ngày 24 tiếng đồng hồ, Phụng Sa dành nửa thời gian đi theo Đậu Bịch, nói hai người như hình với bóng cũng không quá đáng, quan hệ của hai người cũng bắt đầu biến hóa.

Giống như Phụng Sa trở thành "ngự dụng đầu bếp" của Đậu Bích, nhưng cô lại vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, bởi vì Đậu Bích ăn no rất đáng yêu.

Không, đây nhất định là ảo giác...

Cũng không biết là khi nào, khi Phụng Sa nấu cơm cho Đậu Bích liền căn chỉnh lượng calorie, để cô ta ăn no mà không tăng mỡ, hoặc là để thịt tới nơi nó nên tới, cứ như vậy ngốc cảm thấy bản thân sắp thành chuyên gia dinh dưỡng.

Đậu Bích vẫn xấu miệng với Phụng Sa, nhưng có nhiều chuyện cũng bắt đầu thay đổi, tất cả bắt đầu từ một bộ truyện tranh khiêu dâm chết tiệt...

Buổi tối, Phụng Sa chuẩn bị bữa tối ít calo cho cô ta, Đậu Bích ngồi trên sô pha cầm kịch bản và nghiêm túc đọc.

Lần này đóng vai một nữ điệp viên hai mặt quả thực rất khó khăn, Phụng Sa cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Đậu Bích chắc chắn không thể đảm đương được, không ngờ trẻ nhỏ dễ dạy, lúc này Đậu Bích ngồi nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, chẳng lẽ thật sự đổi tính?

Đôi mắt Đậu Bích thẳng tắp nhìn kịch bản, máu nóng lên, mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn, thịch thịch thịch... Bộ truyện tranh nhỏ màu vàng kẹp trong kịch bản thực sự quá sức hấp dẫn.

Hai thân ngọc trần trụi quấn vào nhau, hình ảnh này rất đẹp, đúng là hai cô gái.

"A... Chúa ơi, còn có thể... chơi như thế này."

"!"

"...thật...đáng xấu hổ..."

Nội tâm Đậu Bích dao động rất lớn, một mặt thì xấu hổ, một mặt thì hai mắt gần như rơi ra ngoài, cô ta cảm thấy mình ăn chưa đủ thịt, sau đó...

"F*ck! Không mặc gì cả?!"

Không sao, đọc lại từ đầu có cảm giác hơn...

Đậu Bích lại lật về trang trước đó, khỏi phải nói, loli tóc đen trong truyện giống tên ngốc kia quá, cô ta cúi đầu nhìn truyện tranh lại ngẩng đầu nhìn Phụng Sa, động tác lặp lại vài lần.

Phụng Sa mới nấu cơm chiều xong vừa lúc ngó thấy Đậu Bích lấm lét nhìn mình, cô nghĩ thầm người này quá tham ăn rồi, nhưng trong tay vẫn cầm kịch bản, mặt lại còn hồng như vậy là sao?

Chị C đã nhắc Phụng Sa phải giám sát Đậu Bích nghiêm túc đọc kịch bản, không cần phải phấn đấu hoàn thiện, miễn là đừng đi quá xa trong việc định vị nhân vật.

"Chị Đậu..."

Một nhận thấy được có người đi tới, Đậu Bích liền có cảm giác có tật giật mình, cảm giác giống như khi cô ta bị bắt gặp đang xem phim khiêu dâm.

Đậu Bích lập tức đóng kịch bản lại, nhét truyện tranh vào trong, "Sao lại làm ầm lên thế? Không thấy tôi đang đọc kịch bản sao?"

Cô ta hiển nhiên không chịu thừa nhận, Phụng Sa cũng không muốn để ý, cô lấy kịch bản từ trong tay đối phương, nói: "Chị... cầm ngược rồi."

Phụng Sa không nói nên lời vì truyện tranh rơi ra khỏi kịch bản, trang tâm huyết nhất đã bị lộ ra trước mắt hai người.

Sau đó, một thứ gọi là ung thư xấu hổ đã diễn ra...

Đậu Bích một chân dẫm lên quyển truyện trên mặt đất, sau đó đá nó vào gầm ghế sô pha, lúc này giấu vật chứng cũng đã muộn rồi. Cô ta giật kịch bản trong tay Phụng Sa, "Tôi đi đọc kịch bản..."

Cạch!

Cô ta đóng sập cửa phòng ngủ lại.

"Đậu... Chị Đậu." Phụng Sa ngây ngốc tại chỗ, "Không ăn cơm chiều sao?"

"Không ăn!" Trong phòng truyền tới giọng nói rầu rĩ.

Cả cơm chiều cũng không ăn, xem ra chuyện nghiêm trọng quá rồi, Phụng Sa luôn cho rằng dù trời có sập xuống thì miệng cô ta cũng không dừng.

Sờ mặt mình, nóng bừng bừng, Đậu Bích vùi đầu vào gối, lại nghĩ đến cảnh tượng đó, da mặt cô ta trở nên mỏng manh như vậy từ bao giờ?

Chẳng phải chỉ đọc truyện tranh thôi sao, có gì to tát đâu chứ, đúng lúc này bụng đói lại kêu, đói quá!

Phụng Sa là người thành thật, cô nghe Đậu Bích nói không ăn dứt khoát ăn hết giúp cô ta, cho nên khi Đậu Bích đi ra "thưởng thức" bữa tối thì chỉ còn lại một chiếc đĩa trống.

"Cô..." Không biết phụ nữ là hay thay đổi sao, khó trách cô chỉ làm trợ lý sai vặt.

Đậu Bích nuốt nước bọt, ngoắc ngoắc ngón tay với ngốc: "Lại đây... tiếp tục đối diễn với tôi." Đây chính là cách thích hợp để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

Đây là trợ lý, cho dù lương tăng gấp ba lần cũng không phải cường điệu, đây không phải trợ lý, rõ ràng là một bà già, nhưng lương nội trợ hiện tại rất cao, Phụng Sa nhận lương ít ỏi nhưng lại có phải chịu đựng đủ thứ nhưng tâm trạng của cô có thể... Vui vẻ?

Dù đã tra tấn Đậu Bích cả nghìn lần trong lòng nhưng cô vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ chị C giao nên đành phải cầm kịch bản lật lại và nói: "Ồ, chị Đậu, đây là cảnh thứ bốn mươi ba rồi."

Đậu Bích đọc kịch bản, nhẩm lời thoại trong đầu và bắt đầu lấy lại tâm trạng.

Phụng Sa rất tò mò về việc ai sẽ đóng vai nữ hai trong bộ phim gián điệp này, nói chung, chỉ cần Đậu tiểu thư làm nữ chủ tất nhiên làm nữ thứ sẽ hot hơn nữ chính, đây là lý do rất nhiều nữ diễn viên hy vọng hợp tác cùng Đậu Bích.

Đậu Bích tiếp tục nói lời thoại một cách cường điệu, và đóng vai đối diện với cô ta, ngay cả những người không chuyên cũng sẽ cảm thấy rằng họ có thể có được sự nghiệp trong làng giải trí, chẳng hạn như Phụng Sa.

"Đồ ngốc này, kỹ năng diễn xuất của tôi tệ đến thế sao?" Cuối cảnh, Đậu Bích thấy Phụng Sa dán kịch bản lên trán mình.

"À... không." Phụng Sa nhanh chóng thu hồi những động tác nhỏ của mình, nếu nói cô ta lười biếng thì không phải, thật ra cô ta cũng rất cố gắng, có lẽ là vấn đề về chỉ số thông minh, chẳng lẽ ngực lớn ngốc nghếch là thật?

"Chị Đậu, em cảm thấy chúng ta có thể định vị lại nhân vật này một chút, không cần... bánh bèo quá."

Nói trắng ra là đừng có nói cái giọng nhão nhèo nhèo đó.

Tuy rằng Đậu Bích không hiểu bánh bèo nghĩa là gì, nhưng cô ta biết Phụng Sa đang khinh thường cô ta, khinh cô ta không hiểu kịch bản, khó chịu nói: "Tôi chỉ nhìn không kỹ thôi, quá nóng vội rồi, tiếp theo cô nghiêm túc lại cho tôi!"

Đôi mắt Đậu Bích nhanh chóng quét qua kịch bản: cô bị trói vào ghế, hai tay bị thắt lưng trói chặt, sắc mặt tái nhợt sắp chết, rồi... đây thực ra là một cảnh hôn, có chút thú vị.

Phụng Sa cũng đọc tới đoạn xấu hổ này, thế này thì đối diễn kiểu gì, "Chị Đậu... Đậu... Đoạn này... Bỏ qua sao?"

Nghe giọng nói lắp bắp của Phụng Sa, kết hợp với hình ảnh H+, Đậu Bích lại nhìn chữ trên giấy, từng chữ một trở nên sống động, những bức tranh đầy ý nghĩa, cô ta thực sự... muốn thử một chút. Chắc cô ta điên rồi...

"Sao phải bỏ qua chữ, tôi cho cô biết thế nào là diễn viên chuyên nghiệp."

Thế nào là một diễn viên chuyên nghiệp?

Phụng Sa vẫn hiểu nghĩa đen của câu này, nhưng rõ ràng nó có hàm ý, đặc biệt là khi Đậu Bịch lấy từ trong phòng ngủ ra một đôi tất đen, nó càng có vẻ... đen tối hơn.

"Đây có phải là..." Phụng Sa cầm lấy tấm lụa đen mà Đậu Bích đưa cho có chút sợ hãi, run rẩy hỏi.

"Trói tôi lại.: