Quẹo Vào

Chương 33: Khôi phục tự do

Thụy Đạt, kết thúc hợp đồng.

Kiều Ý đột nhiên được đưa trở lại thực tế, điều cô quan tâm không phải là Thẩm Ngôn Khanh muốn chấm dứt hợp đồng với cô mà là...

Khi Thẩm Ngôn Khanh nói có thể thử, vậy bây giờ thân phận của cô ấy vẫn là... vị hôn thê của Diệp Vũ sao? Nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ khi nãy của Kiều Ý cũng nhạt đi, "Chị nói chúng ta có thể thử, vậy..."

"Hôn lễ của tôi và Diệp Vũ đã hủy rồi."

Chị, sao lại biết em đang nghĩ gì thế chứ!

Kiều Ý không thể tưởng tượng mà nhìn Thẩm Ngôn Khanh, cô cười, sau lại thở phào nhẹ nhõm: "Thật... Thật à?"

Nhìn vẻ mặt của cô, Thẩm Ngôn Khanh biết ngay cô đang nghĩ gì: "Ừm."

"Là vì ​​em sao?" Kiều Ý mở to mắt, chỉ vào đầu mình, không chút khiêm tốn hỏi, mong đợi một câu trả lời khẳng định.

Nếu cho cô một câu trả lời khẳng định, đuôi của ai đó sẽ dựng lên trời, Thẩm Ngôn Khanh nói: "Không phải..."

Kiều Ý khóc không ra nước mắt, lông mày và ánh mắt sắp xoắn vào nhau, cô hỏi như vậy rồi mà Ngôn Khanh không cho cô chút mặt mũi nào.

"Không khác nhau là mấy..." Hồi sau, Thẩm Ngôn Khanh chậm rãi nói thêm, cô ấy một mình đi về bãi đỗ xe, "Được rồi, tôi đưa em về nhà."

Hoá ra là chị ấy trêu mình, giờ mới biết Thẩm tổng cũng hài hước như vậy.

Kiều Ý vẫn buồn cười đến mức nhảy lên và đuổi theo Thẩm Ngôn Khanh, sau đó ôm chặt cánh tay cô ấy hỏi:

"Thẩm đúng là... Chị cực kì vô tình, chị đang trêu em đấy à?"

***

"Thật vui khi có bạn gái đưa mình về nhà!" Kiều Ý chủ động ngồi vào ghế phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn và vui vẻ nói.

Tính ra em ấy đã 24 tuổi rồi, sao còn trẻ con như vậy?

Thẩm Ngôn Khan không nói chuyện với cô, lên xe chưa đầy mười phút, Kiều Ý đã ngủ mất.

Đỗ xe xong, Thẩm Ngôn Khanh mới phát hiện Kiều Ý ngủ quên, khi ngủ nhìn cô rất ngoan ngoãn, chỉ lặng lẽ nép mình trong một góc, bất động. Thẩm Ngôn Khanh chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động làm quen với Kiều Ý, nhưng mỗi ấn tượng mà Kiều Ý để lại cho cô ấy đều rất sâu sắc, vui, buồn, nghiêm túc, tức giận, im lặng, cảm động...

Đây là lần đầu tiên cô ấy biết một người đa cảm như vậy,hóa ra muốn gần gũi một người bằng cả trái tim cũng không khó đến thế.

Kiều Ý đưa tay gãi má, cô lẩm bẩm, "Mẹ, con muốn ăn kẹo..."

Cô luôn mơ thấy ăn đồ ngọt, điều này cũng có thể giải thích tại sao cô luôn thích lấy kẹo của mấy đứa nhỏ, Thẩm Ngôn Khanh đánh thức cô dậy: "Kiều Ý, chúng ta tới rồi."

Vừa nghe thấy giọng nói của Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý lập tức tỉnh dậy, hiệu quả còn hơn mười chiếc đồng hồ báo thức.

"Ừm..."

Hai ngày hôm nay dì Băng đi công tác không có ở nhà, cũng không thể cùng đón sinh nhật với Kiều Ý, cũng may Kiều Ý tới chơi với mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện.

Kiều Ý ngồi không xuống xe, chờ Thẩm Ngôn Khanh nói cái gì đó.

Sau đó, trong xe trở nên im lặng.

"Ngày mai tôi phải đến công ty, em đi ngủ sớm đi."

Thẩm Ngôn Khanh nói, nhưng Kiều Ý không muốn nghe cái này, cô lúng túng hỏi: "Không muốn lên nhà em uống cà phê sao?"

"Không cần."

Kiều Ý cũng cảm thấy uống cà phê không tốt lắm, vì thế lại hỏi: "Uống ly rượu vang đỏ?"

"Uống nước trái cây?"

"Uống sữa bò?"

"Nước sôi để nguội!"

Kiều Ý muốn liệt kê tất cả những thứ có thể uống.

Trên trán Thẩm tổng toát mồ hôi lạnh: "Tôi... không muốn uống rượu, xuống xe đi."

Ai nói chỉ là uống rượu thôi, chị có thể làm việc khác... à.

Kiều Ý rất không vui khi nghe thấy từ "xuống xe", cô lề mề tháo đai an toàn, toàn bộ quá trình mất năm phút nhưng không xong, Thẩm Ngôn Khanh nhìn thấu tâm tư của cô, cô muốn cô ấy giúp, Kiều Ý nhân cơ hội nắm tay cô ấy sau đó ngại ngùng nói: "Khanh Khanh, hôm nay dì em không ở nhà..."

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngôn Khanh nhanh chóng giúp cô tháo đai an toàn, sau đó rút ra tay, không để ý đến giọng điệu nham hiểm của cô, "Được rồi, xuống xe đi."

hư một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Kiều tiểu thư trong lòng lạnh buốt, bất mãn nói: "Ồ, chị cũng nên đi ngủ sớm đi."

Kiều Ý mở cửa xe, duỗi chân gần chạm đất, đúng lúc này Thẩm Ngôn Khanh gọi cô:

"Kiều Ý!"

Kiều Ý lập tức thu chân lại, đóng cửa xe, một loạt động tác quá nhanh, "Sao ạ?"

Thế này có lộ liễu quá không...

"Tôi không cảm thấy chúng ta thích hợp ở bên nhau, hiện tại tôi không thể cho em bất kì hứa hẹn gì, hảo cảm và tình yêu khác nhau rất lớn, em đã nghĩ tới chưa? Hơn nữa ở bên cạnh tôi có lẽ sẽ không như em tưởng tượng."

"Vẫn nên để thời gian chứng minh đi." Đây là gáo nước lạnh thứ hai, nhưng Kiều Ý lại thở phào nhẹ nhõm, cô có thể chấp nhận lời nói của Thẩm Ngôn Khanh, quá bốc đồng sẽ làm tổn thương cả hai bên, "Hãy để thời gian chứng minh xem chúng ta có phù hợp với nhau hay không. Em không cần chị phải hứa hẹn gì với em, chỉ cần chị đừng cố tình xa lánh em..."

"Ừ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

***

Cứ như vậy, Kiều Ý và người mình thích yêu đương, hơn nữa là một đoạn tình cảm tràn đầy lý trí, khuyết thiếu tình thú.

Kiều Ý lại bị Thẩm Ngôn Khanh mê hoặc, chính là ngày cô tới Thuỵ Đạt cùng cô ấy, Thẩm Ngôn Khanh tự mình thay cô ấy đàm phán kết thúc hợp đồng, khi đó người phụ trách công ty đã đổi thành Diệp Tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Kiều Ý thấy dáng vẻ của Thẩm Ngôn Khanh khi làm việc, kỹ năng đàm phán xuất sắc, bình tĩnh, chỗ nào cũng chặt chẽ.

Có lẽ vì kinh nghiệm cá nhân nên Kiều Ý cực kỳ ghét thương nhân, Thẩm Ngôn Khanh cũng là người làm ăn, cô ấy cũng thường treo lợi ích bên miệng nhưng Kiều Ý không nghĩ cô ấy có mùi thương nhân...

Ngược lại, cô ngưỡng mộ cô ấy, sự ngưỡng mộ biến thành một loại ám ảnh.

Một tấm séc 300 vạn giúp cô thoát khỏi nhà giam Thụy Đạt, đi ra khỏi tòa nhà của giải trí Thụy Đạt, cô khôi phục tự do, nhưng cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.

"Tự do rồi em không vui sao?"

Kiều Ý cười không nổi, 300 vạn đối với Thẩm Ngôn Khanh mà nói không là gì cả, nhưng với cô thì đó là con số không nhỏ, cô không muốn mối quan hệ của mình và Thẩm Ngôn Khanh trở nên phức tạp, đặc biệt là còn về vấn đề tiền bạc.

"Em... Thật ra chị không cần..." Kiều Ý không biết nói thế nào.

Sau này em nhất định trả lại 300 vạn này cho chị.

Ở bên Thẩm Ngôn Khanh mang lại cho Kiều Ý cảm giác bị bao nuôi...

"Lên xe đi, tôi có thứ này cho em."

Thẩm Ngôn Khanh đưa cho cô một bản hợp đồng, Kiều Ý lật vài trang, nhìn thấy bản hợp đồng của Sâm Văn: "Thẩm tổng, chị muốn ký với em hả?"

Lần nào Kiều Ý cũng phải đắn đo rất lâu không biết nên gọi Thẩm Ngôn Khanh là gì, ở nơi làm việc cô phải gọi cô ấy là Thẩm tổng, nhưng bình thường cô có thể gọi cô ấy là "chị gái", nếu chỉ có hai người Kiều Ý mới tự do phát huy... gọi Thẩm Ngôn Khanh là Ngôn Khanh, Khanh Khanh, thân ái đều được, dù sao người ấy cũng mặc kệ cô.

Đôi khi Kiều Ý cảm thấy đây là sở thích kì lạ của Thẩm Ngôn Khanh.

Khi nhận được hợp đồng, Kiều Ý liền coi đây là phạm vi công việc, cô nghĩ gọi "Thẩm tổng" khá thích hợp. Nhưng hiện tại chỉ có hai người, gọi như vậy sẽ cảm thấy khó xử.

Từ góc độ của Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy sẽ cảm thấy bớt phiền toái hơn, vì lúc nào cô ấy cũng gọi cô là Kiều Ý.

"Tôi không ký hợp đồng với em thì em làm sao đi làm trả nợ? Em nghĩ rằng 300 vạn kia là tôi cho em à, tôi chưa bao giờ đầu tư lỗ, em tự xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký."

Thẩm Ngôn Khanh, chị thật là rất công tư phân minh đấy!

Kiều Ý gật đầu: "Ký, em ký!" Sau đó cô tìm bút, nhanh chóng ký tên.

"Em không xem sao?" Thẩm Ngôn Khanh thân thiện nhắc nhở.

Kiều Ý tự tin nói: "Chẳng lẽ bạn gái em còn muốn mang em đi bán sao?"

"Không đến mức bán, chỉ là lợi nhuận năm đầu tiên của em đều thuộc về công ty."

Toàn bộ thu nhập năm đầu tiên và 50% thu nhập năm thứ hai.

Kiều Ý lật qua lật lại, đây là điều khoản bá vương hả!

Chỉ là một năm làm việc vô công, tổng số tiền này còn không đủ cho 300 vạn kia, Kiều Ý cảm thấy lần này Thẩm Ngôn Khanh nhất định đã phạm sai lầm.

Thẩm Ngôn Khanh nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô khi đọc hợp đồng, hỏi: "Hối hận à?"

Kiều Ý lắc đầu, kiên quyết nói với Thẩm Ngôn Khanh: "Không, em sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền và không để chị lỗ! Nhưng Thẩm tổng vẫn nên... chuẩn bị tâm lý mất tiền trước đi nhé."

"Em tin tưởng bản thân vậy à?"

Đúng vậy, tại sao lại không tin chứ? Bây giờ không bị trói buộc, cũng không biết sẽ phát triển như thế nào, có lẽ mình sẽ có thể làm ảnh hậu nhỉ?

"Em tin tưởng bản thân, cảm ơn chị!"

Kiều Ý đột nhiên nghiêm túc hỏi Thẩm Ngôn Khanh, "Chị có muốn lợi tức không?"

"Lợi tức?"

Chỉ sau ba giây nghiêm túc, Kiều Ý cúi đầu ngượng ngùng nói: "Vì để bày tỏ sự cảm ơn, ngoại trừ nghiêm túc làm việc bên ngoài, mỗi đêm em còn có thể... cung cấp dịch vụ làm ấm giường miễn phí."

Kết quả, Kiều Ý bị đuổi xuống xe...

Thẩm Ngôn Khanh là bạn gái của mình, mà bạn gái lại là sếp của mình, Kiều Ý bắt đầu tin rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Kiều Ý nóng lòng muốn bay về và báo cho dì Băng tin vui về việc cô và Thụy Đạt đã chấm dứt hợp đồng.

Trong lúc ăn cơm chiều.

Dì Băng thực sự ngạc nhiên khi biết tin: "Đã chấm dứt hợp đồng rồi sao?" Tuy nhiên, theo suy nghĩ của người bình thường, họ sẽ nghĩ ngay đến việc bồi thường thiệt hại. Rõ ràng đây cũng là tâm điểm chú ý của dì Băng, "Còn tiền bồi thường thì sao?"

"Con... đã ký với công ty mới, bọn họ thay con xử lý vấn đề với Thụy Đạt." Kiều Ý gắp đồ ăn, cô thoải mái nói.

Chẳng phải nói sẽ ngoan ngoãn làm diễn viên kịch nói sau khi kết thúc hợp đồng sao, sao lại ký hợp đồng với công ty mới, dì Băng lo cô bị rơi vào cái hố khác. "Chuyện lớn như vậy sao con không thương lượng với dì, mà công ty nào lại dám ký với con?"

Dì nói vậy là sao, con tệ lắm hả?

Kiều Ý chu môi không vui, cô oán giận nói: "Con có tiềm lực, tất nhiên có công ty muốn ký với con..."

"Con đừng có giả vờ để lừa dì, con hiểu ý dì nói là gì, người có thể đào con từ nhà họ Diệp, còn thay con trả 300 vạn tiền vi phạm hợp đồng là công ty nào?"