Cô chỉ cười gật đầu một cái rồi lui xuống chỗ đúng của mình không để sỹ đến vẻ mặt của bốn người đàn ông lúc này.

Lê An Khánh chỉ làng lặng mà nhìn cô nhìn khuôn mặt xinh xắn này. Lục Bàm Đàm cũng nhìn chăm chú khuôn mặt trước mắt anh đã nhớ lại là cô gái quát anh rồi nhất xỉu ở trường học có vẻ sự trường thành của cô đã làm cho dáng người càng thêm yểu điệu, khuôn mặt đầy sức sống doi mắt như mang theo ý cười cực kì xinh đẹp.

Bốn người không nói gì mỗi người một suy nghĩ của riêng mình.

Có tiếng bước chân dần dần rõ ràng một người đàn ông tuấn tú lich lãm mặc một trang phục thể thao đen làm cho anh ta cực kì ma mị.

“ Hey các bạn của tôi “ nụ cười như tỏa nắng của người đàn ông trước mắt mái tóc màu rượu vang được cắt gọn gàng hai tay đút túi quần. Tai bên trái còn đeo một khiếc khuyên tai có đá quý màu xanh đen là đá Ngọc Long Serendibite*( loại 0,56 cara) ánh sáng phát ra từ chiếc khuyên tai cực kì huyền ảo và ma mị tạo cảm giác như đang lạc vò một thế giới khác.

*Viên ngọc có công thức hóa học phức tạp khác thường gồm canxi, magiê, nhôm, silicon, boron và oxy này là loại khoáng vật màu xanh (cyan), có nguồn gốc từ Sri Lanka. Cho đến nay, trên thế giới chỉ mới có 3 viên Serendibite cắt giác được tìm thấy, với khối lượng lần lượt là 0,35 cara, 0,55 cara và 0,56 cara. Hai viên đầu tiên được phát hiện bởi chuyên gia đá hiếm D. P. Gunasekera, sau đó được giáo sư người Thụy Sĩ E. J. Gübelin mua lại. Trong đó, viên nhỏ nhất được tính với giá 1,43 triệu đôla Mỹ/1Cara.

“ Tên này, cậu lại dám đến muộn cậu muốn chết đúng không? “ Nam Hà Việt trách móc nhưng hành động lại đứng lên giang 2 tay ra như muốn ôm.

Người đàn ông có mái tóc màu đỏ rượu cười khẩy rồi đi đến lướt qua Nam Hà Việt ngồi xuống ghế.

Nam Hà Việt. “....”

“ Cậu được lắm Sở Hàn Dương cậu với tên bạc bẽo kia chả khác gì nhau “ nói xong Nam Hà Việt liếc xéo Lục Bạc Đàm một cái.

“ Được rồi tôi với Bạc Đàm mới về các cậu lại đón tiếp như này sao “ Sở Hàn Dương vẫn giữ nụ cười như ban đầu.

Sở Hàn Dương vừa đáp máy bay vào hôm qua đến trước Lục Bạc Đàm 1 ngày hôm nay anh chạy bộ quên mất hôm nay còn có hẹn.

Mọi người bắt đầu ăn vui vẻ nói đúng ra cũng chỉ có Nam Hà Việt luôn miệng nói đôi khi mọi người mới nói được một vài câu.

Bữa ăn kết thúc mọi người đều đi ra ngoài để đến Purlt chỉ có Lê An Khánh vẫn ngồi đấy đôi mắt vẫn để trên người của Phí Phương Đan.

“ Đan Đan rốt cuộc sau lần đó em đi đâu trong 5 năm qua anh chỉ tìm kiếm em nhưng lại không tìm được rốt cuộc em đi đâu “

Phí Phương Đan cười “ Em không muốn nhắc đến nó nữa em chả phải đã về rồi sao “

“ Hồi nhỏ em cũng không nói một lời mà đi. Năm năm trước cũng vậy liệu còn có lần sau không. Anh thực rất lo lắng cho em “

“ Không có chuyện đó nữa em hứa lần sau có đi cũng sẽ liên lạc với anh có được không “.

Cô lấy một tờ giấy ghi số điện thoại của mình rồi đưa cho Lê An Khánh.

“ Được rồi đây là số điện thoại của em bữa cơm 5 năm trước em chưa mời anh được muốn ăn gọi cho em em sẽ tiếp anh cẩn thận. Chắc bọn họ đang chờ anh đấy mau đi đi em cũng phải làm việc nữa” cô lại cười nụ cười của cô làm anh cũng dịu đi chút lo lắng.

Lê An Khánh gật đầu rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.