Ở trên giường nằm đến trưa, Khúc Đồng Thu tự rời giường. Trang Duy chuẩn bị đồ ăn trên bàn, anh cũng cố sức ăn một chén cơm.

Anh, một con người nhỏ bé, đã được cuộc sống tôi luyện ra sự hèn mọn, dẻo dai.

Rất nhiều chuyện anh không thể hiểu rõ, nhưng cho dù ngốc nghếch đến mức nào đi nữa, thì sống sót cũng là một loại bản năng.

Trang Duy chung quy cũng coi như đối xử với anh rất tốt, gọi một cuộc điện thoại rất dài thay anh từ chối Nhậm Ninh Viễn, rồi sau đó chờ anh mặc chỉnh tề, dẫn anh đi quán bar lễ mừng năm mới.

“Cậu nên giải cái vòng luẩn quẩn này đi.”

Quán bar trong đêm giao thừa đã rất nóng và náo nhiệt, nhiều khách ở nhà cùng người thân dùng qua cơm tất niên lại đến, các đồng đạo cùng nhau chào đón năm mới. Những cậu phục vụ anh tuấn hay nói giỡn, đòi tiền lì xì với khách quen. Có khách hào phóng cũng thật sự cho. Không khí bên trong thật ấm áp, cười vui ầm ĩ.

Anh không dám nhìn kỹ những trêu đùa vô cùng thân thiết trong lúc đó của người đồng tính, tại nơi xa lạ này ngay cả phải chạy đi đâu cũng không rõ ràng, chỉ có thể theo sát Trang Duy.

Trang Duy lấy tay dắt anh đi, dẫn anh qua đám người chật như nêm tìm được chỗ ngồi xuống, lúc ấy mới buông bàn tay đã muốn toát mồ hôi của anh ra.

“Muốn uống gì?”

Anh lất tay đặt trên đầu gối mình: “… Nước là được rồi.”

Trang Duy nhíu mày: “Không cần lo lắng. Tôi không phải muốn cậu quá chén.”

“...”

“Hừm, tôi cũng chẳng thích gian thi.”

Anh xấu hổ thấp đầu, rượu và nước khoáng rất nhanh đưa tới, anh cầm ly uống một ngụm, trong ồn ào cũng mơ hồ nghe thấy thanh âm vui cười.

“Ông chủ đến kìa, lễ mừng năm mới phải cho tiền lì xì nha.”

Anh run rẩy, trên mặt không còn giọt máu, vẻ mặt đều thay đổi, Trang Duy nhanh chóng đè lại tay anh trước khi anh có động tác gì: “Đừng sợ, không phải Ninh Viễn, đêm nay anh ta sẽ không tới.”

“...”

“Năm nay anh ta có người thân. Cậu biết đó.”

Anh mới từ trạng thái căng thẳng thả lỏng, vẫn còn chưa định thần thở hổn hển, một lát sau mới thì thào: “Đúng vậy…”

Những năm trước anh đều trăm nghìn cay đắng mà gọi điện thoại chúc tết Nhậm Ninh Viễn, trong điện thoại một mặt luôn rất im lặng, ngoài thanh ấm rất nhỏ của pháo bông thì chẳng còn âm thanh nào khác. Anh đã tưởng tượng thế giới ấy đến vô số lần, trong lòng khát khao đầy chờ mong. Chưa từng nghĩ tới đó là một nơi như thế này.

Mỗi một chi tiết hồi tưởng rõ lại đều thật kỳ lạ và hoang đường, khiến anh hoảng hốt, cảm thấy không biết có phải mình đang trong giấc mộng điên rồ hay không.

Người bị mọi người gọi là ông chủ dần đến gần. Đó là một người đàn ông đẹp trai với đôi mắt hoa đào, vừa cười nói: “Tiền thưởng không phải đã đưa trước rồi sao, còn dám đòi nữa.” vừa cười hì hì đưa bao đỏ cho những phục vụ dây dưa.

“Tu Thác.”

“Này, chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp qua?” Người đàn ông ấy lại đây nhiệt liệt ôm Trang Duy một chút, vỗ vai lẫn nhau, thấy Khúc Đồng Thu, cũng cười chào hỏi, “Tôi hình như đã gặp qua cậu.”

“Không…”

“Là khách thường đến sao, nhìn rất quen mà.”

Trang Duy nhìn người mới đến, nói: “Này, đây là cái cớ thối nát để bắt chuyện đó. Không biết chọn đến vậy à.”

“Oan uổng quá nha.” Người đó sờ sờ mũi, nói với Khúc Đồng Thu: “Xin chào, tôi là Diệp Tu Thác.” rồi sau đó kéo một người hiền lành, thanh tú, có vẻ ngốc nghếch một cách tự nhiên qua vào trong lòng ngực, xoa nhẹ một phen: “Đây là Lâm Hàn nhà tôi.”

Khúc Đồng Thu cuống quít đáp lời, có chút vụng về. Đang trò chuyện vài câu, bên kia đã có người ồn ào “Bà chủ, bà chủ”.

Lâm Hàn lập tức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ nói: “Tôi, tôi đi một chút.” liền hoang mang rối loạn chạy mất.

Khúc Đồng Thu còn chưa kịp hiểu, Diệp Tu Thác cười cho anh xem chiếc nhẫn trên tay mình, giải thích: “Bọn tôi kết hôn.”

Khúc Đồng Thu nghẹn họng nhìn trân trối, sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, vội liên tục nói: “Chúc mừng chúc mừng…”

Vẻ mặt bất ngờ của anh rất rõ ràng, Diệp Tu Thác vừa cười nói: “Tất nhiên trên pháp luật, kết hôn giữa nam và nam không giống giữa nam và nữ, nhưng cảm giác thì như nhau.”

Khúc Đồng Thu đã giật mình quá mức, chỉ biết nói: “Vâng, đúng vậy…”

“Thật ra cũng chẳng cần kinh ngạc thế đâu. Chỉ cần đừng câu nệ chi tiết hay truyền thống gia đình là được, đều có thể thực hiện giống nhau.”

Diệp Tu Thác cười, “Nếu thuận lợi, bọn tôi còn dự định nhận nuôi một đứa nhỏ.”

Khúc Đồng Thu sau khi bị khái niệm mới mẻ đánh sâu vào thì nói lắp bắp, xoay qua khom người nhìn: “A…”

Diệp Tu Thác cười nói: “Chẳng qua mới là kế hoạch mà thôi, nếu thật muốn làm thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Lâm Hàn nhà tôi cảm thấy con gái đáng yêu hơn, tôi thì chưa nghĩ ra.”

“Con gái… rất tốt…”

Diệp Tu Thác nghiêm túc: “Thật sao? Cậu cũng cảm thấy vậy sao?”

Khúc Đồng Thu có chút luống cuống, thấp đầu: “Phải… Chúc hai người… thuận lợi…”

Diệp Tu Thác tươi cười: “Cám ơn.”

Chờ Diệp Tu Thác cáo từ tránh ra, Trang Duy nhìn anh hãy còn sững sờ: “Cậu xem, cũng không phải mọi chuyện đều tệ hại như cậu nghĩ. Trong vòng tình ái này cũng có kẻ như thần tiên quyến lữ.”

“Ừ…”

“Nên đừng có mà ủ rũ như thế, thử cũng chẳng có gì. Đồng tính luyến ái thôi, có phải cậu đi phóng hỏa giết người đâu.”

Khúc Đồng Thu cúi đầu nhìn ly nước, không dám giương mắt nhìn Trang Duy.

Người như Trang Duy ngồi trong quán, tất nhiên có kẻ đến gần mời uống rượu, xin số điện thoại, nhưng Trang Duy vẫn bình tĩnh, nói: “Tôi đã có bạn, không thấy à?”

Đúng 0 giờ, sự huyên náo làm không khí đạt tới cao trào, màn biểu diễn nóng bỏng trên sân khấu khiến nhiệt huyết con người sôi trào, chỉ có bàn của hai kẻ này là lạnh tanh. Trang Duy vẫn chẳng quá vui mừng mà chống cằm, trái phải xoi mói tài nghệ những người đang múa. Còn người bên cạnh chỉ cúi đầu uống nước, có chút nao núng.

Nhịp điệu của phần nhảy khiến người ta không thể thở qua đi, âm nhạc lập tức dịu nhẹ, một đoạn nhạc khiêu vũ ngắn ngủi, một đám cuồng hoan trên sàn nhảy cũng thở hồng hộc.

Trang Duy đặt ly xuống: “Nào, nhảy thôi. Đến quán bar không phải để ngồi không. Muốn uống nước sao không về nhà mà uống?”

“Tôi, tôi không biết nhảy…”

Trang Duy cau mày: “Tôi không trông cậy vào cậu biết ‘nhảy’, ‘đi’ thì cậu biết chứ.”

Thật sự chỉ là bước đi mà thôi, bị Trang Duy kéo lại gần, cứng ngắc mà chậm rãi chuyển động, xung quanh đều là những tình nhân kề mặt âu yếm ôm và những người mới vừa tìm được bạn. Khúc Đồng Thu chỉ có thể khẩn trương mà đem tầm mắt cố định lên vai Trang Duy.

“Khúc Đồng Thu.” Cũng không cố ý hạ giọng, nhưng những kẻ tự trầm say bên ngoài nếu có nghe, thì chỉ là lời thì thầm mơ hồ.

“Ừ…”

“Tôi chẳng phải thần thánh.”

“Ừ…”

“Chúng ta đều trưởng thành, là đàn ông khỏe mạnh, cậu hiểu không?”

“Ừ…”

“Rốt cuộc là được hay không được, cậu phải cho tôi biết.”

“...”

“Cậu chán ghét tôi sao?”

“...”

“Này, nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện với họ là lịch sự cơ bản đấy.”

Anh lo sợ xoay mặt qua, nhưng chưa kịp nhìn thẳng thì môi đã bị dùng sức ngăn chặn.

Hôn môi có lẽ khoảng hai phút, Trang Duy dứt ra, nhìn người vẫn còn căng cứng, thấp giọng nói: “Xem đi, cậu không ghét.”

Về đến nhà, Trang Duy để anh đi tắm trước, rồi sau đó mới tới bản thân mình.

Trang Duy tắm chậm hơn bình thường, để cho anh bên ngoài có thời gian chuẩn bị.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, Trang Duy nhìn thoáng qua khuôn mặt trong gương. Trang Duy luôn biết rõ ưu thế bề ngoài tuyệt đối của mình, cũng biết cả sự yếu đuối của anh.

Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có Trang Duy mới đối tốt với anh.

Khúc Đồng Thu không ở trên giường, chỉ ngồi trên ghế, xem tạp chí trước mặt, nhưng hiển nhiên một chữ cũng không đi vào, trong áo là tấm lưng gầy yếu cứng ngắc.

Trang Duy cũng không lại gần quấy rầy anh, leo lên giường, dựa vào đầu giường. Nhìn bóng dáng, chỉ biết sự khẩn trương của anh đã đến giới hạn lớn nhất, Trang Duy hỏi: “Cậu không ngủ sao?”

“Tôi… chờ tóc khô…”

“Tóc cậu đã khô rồi.”

“...”

“Cậu không đến tôi cũng không ép cậu.”

Rốt cuộc anh đứng dậy đi tới, cố hết sức khắc chế những vẫn nhẹ run, xốc chăn nằm cạnh bên.