Trang Duy cõng Khúc Đồng Thu trở về. Biết rõ chính mình tửu lượng kém vẫn uống rất nhiều rượu, hiển nhiên là anh hoàn toàn buông tay. Vì nhìn không thấy hy vọng nên không hề tính toán giãy giụa, dường như nhận mệnh, cứ như đối xử với anh thế nào cũng tốt.

Một đường anh đều hồ đồ nằm sấp trên lưng Trang Duy, vì khó chịu bất an mà cựa quậy, dần dần cảm thấy thoải mái khi vùi mặt vào nơi chiếc cổ kia, thế là cứ dụi vào, dụi qua dụi lại.

Trang Duy đứng trước cửa lấy một tay tìm chìa khóa, vài lần vẫn không mở được, cảnh cáo “Xuỵt” một tiếng, mà anh vẫn cứ mơ hồ dụi tới dụi lui.

“Cậu thật là một phiền toái.”

Cuối cùng vào cửa, Trang Duy để anh xuống khỏi lưng mình, kéo giày anh ra, dìu anh đi vào phòng tắm, lấy khăn lông ướt lau mặt và tay cho anh. Động tác không thể gọi là dịu dàng, tương tự như khi chà lau thủy tinh.

“Miệng thối chết được, há ra.” Trang Duy cho anh súc miệng, rồi sau đó vội vàng nắm lấy cằm anh: “Này, ai bảo cậu uống, không được nuốt!”

Khúc Đồng Thu cũng nghe lời, có lẽ do biết trên đời này chỉ còn Trang Duy có thể cho anh gần gũi và tin cậy, liền hết sức hèn mọn thuận theo.

“Súc miệng thêm lần nữa, nhanh lên.”

Mùi nước súc miệng hiển nhiên khiến anh không thoải mái, súc lần thứ hai nhổ ra không chỉ là nước. Ói một trận sông cuộn biển gầm xong, khụ nửa ngày, dường như anh ý thức được điều gì, mơ hồ giãy giụa nói: “Đừng làm… dơ quần áo…” rồi sau đó sờ soạng cởi nút, cởi bộ đồ mới sang trọng quý phái đó đi mới thoải mái mà quỳ gối bên cạnh bồn cầu nôn mửa.

Trang Duy nhìn anh đáng thương lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, chờ anh nôn xong rồi thì lấy áo ngủ khoác cho anh, rửa mặt sạch sẽ qua loa giúp anh, sau đó ôm anh trở về phòng ngủ.

Trang Duy cũng không tính toán lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng có đôi lúc thương cảm ngược lại là một thứ thuốc thúc giục, con người đáng thương nằm ở nơi đó có vẻ rất ngon miệng.

Mà anh cho dù trong men say dường như cũng hiểu được mình vô cùng cô độc, bị nhiệt độ cơ thể và hơi thở người bên cạnh hấp dẫn, không tự chủ được liền nhích lại gần.

Trang Duy nhìn anh chậm rãi tiến vào lòng ngực của mình: “Cậu như thế là quấy rối tôi sao?”

Nhưng anh tìm một tư thế thoải mái an ổn thì không cử động nữa. Trang Duy trừng mắt nhìn anh: “Không phải ý kia thì cũng đừng gây sức ép cho người khác.”

Anh ngốc nghếch, bởi vì khó chịu mà muốn tìm nơi ấm áp, thế là vùi đầu vào ngực Trang Duy.

Trang Duy có chút bực bội, đẩy anh ra: “Cậu đang mơ mộng hão huyền là tôi sẽ cho cậu ôm mà ngủ một giấc đó hả? Tưởng tôi không phải đàn ông sao? Không có đạo lý tôi phải chịu khổ cực đâu.”

Bị thô lỗ đẩy khỏi, anh cũng không dám dựa vào nữa, có phần nao núng, mơ hồ tìm một góc cuộn người lại.

Trong im lặng, con tim Trang Duy lại đập không ổn định, quay đầu nhìn gương mặt mang theo vẻ say và có chút yếu đuối của Khúc Đồng Thu, nhịn không được lấy tay chạm vào mặt anh. Vì cảm thấy thoải mái mà anh lại gần cọ xát, khi bàn tay ấy rời đi thì có chút ngỡ ngàng. Đùa vui như con chó nhỏ.

Trang Duy lặp lại vui đùa với anh vài lần, rốt cuộc vẫn ôm anh vào ngực: “Thích đến vậy sao.”

“...”

“Muốn tôi an ủi cậu thì phải trả giá.”

Trang Duy lấy thuốc bôi trơn từ trong ngăn kéo đầu giường, anh vẫn còn vùi mình trong ngực người nọ, nửa ngủ nửa tỉnh, hoàn toàn không biết nguy hiểm.

“Cậu không ghét tôi chứ.”

“...”

Trang Duy đỡ lấy ót anh, ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo, hôn môi với anh. Khúc Đồng Thu cũng không chống cự, đã lâu lắm mới cảm thấy thoải mái đến thế, chỉ có chút ngây thơ đợi chờ, thuận theo mà chẳng hiểu gì.

Trang Duy khẽ hôn anh, chầm chậm đưa tay vào trong áo ngủ, vuốt ve lồng ngực anh, ve vuốt mông anh. Hôn cho đến khi anh không thở được mà bất an cựa quậy, mới xoay anh lại, từ phía sau ôm lấy lưng anh. Vừa hôn môi hôn cổ, vừa lấy tay âm yếm hai chân anh. Lúc anh kích động thở dốc thì chơi đùa với anh, chờ sau khi đủ ướt át thì chậm rãi sáp nhập từ bên cạnh.

Anh cảm giác được đau đớn mà nhẹ giãy giụa, Trang Duy bị kẹp quá chặt, khắc chế không được, nắm lấy thắt lưng anh, âu yếm để anh thả lỏng.

“Khúc Đồng Thu… Ngoan một chút nào…”

Anh vì bị xâm nhập và vẫn còn chống cự.

“Từ từ sẽ tốt thôi… Không có gì đâu… Tôi sẽ cho cậu thể nghiệm tốt.”

Lời dụ dỗ như thế vào lúc đau đớn mới bắt đầu thì chẳng có sức thuyết phục, anh vẫn còn vặn vẹo, khiến hơi thở Trang Duy rối loạn, chỉ có thể ôm sát anh, không nhịn được cắn cổ anh.

“Tôi muốn cậu…”

Cuối cùng anh cũng an tĩnh lại, trong mơ hồ nhẫn nại vùi đầu vào gối, thanh âm cũng cố gắng nhịn xuống.

Có người cần đến tốt hơn nhiều so với cái gì cũng chẳng có.

Trang Duy còn chưa mở mắt, chỉ biết Khúc Đồng Thu đang nhìn mình. Cả đêm đều ôm anh, đè tới mức cánh tay run lên, hai người cũng coi như đều ngủ an ổn. Mà anh khi tỉnh táo lại hiển nhiên bị việc phát sinh dọa sợ, ngừng thở, lặng lẽ thoát khỏi thứ xâm nhập giữa hai chân trong lúc đó.

Mang chút xấu xa, Trang Duy ôm thắt lưng gầy yếu đầy những vết hôn kéo lại người mình, anh liền luống cuống, cứng người, lại vì đau đớn mà vẻ mặt đông lại.

Trang Duy khẽ hôn anh, cảm thấy anh có phần đáng thương, nghĩ đến tối qua đã làm đủ loại chuyện trên người anh, tâm tình không khỏi cũng dịu dàng: “Này, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Anh vẫn còn trong cơn chấn động, mù mờ lúng tung: “Tôi… Cậu…”

“Đừng nói cậu không phải đồng tính luyến ái. Tối qua là cậu bằng lòng, cũng đạt cao trào. Cậu đối với tôi có cảm giác, hãy thừa nhận đi.”

Anh sửng sốt nửa ngày, mới run rẩy đôi môi: “Nhưng, nhưng mà…”

Trang Duy nhìn anh: “Đi theo tôi có gì không tốt, cậu cũng chẳng muốn ở một mình cô độc lẻ loi cơ mà.”

“...”

“Tôi không ép cậu.” Trang Duy đứng lên, gắng hết sức nói nhẹ nhàng với anh, người đang nhanh chóng quay đi để tránh cơ thể trần truồng trước mắt, “Cậu quen thì sẽ tốt thôi. Tôi đi tắm, cậu ngủ tiếp một lúc đi.”

Chờ Trang Duy ra khỏi phòng tắm, anh vẫn còn cuộn mình trong chăn bông, trùm kín mít.

Cách cả tấm chăn cũng có thể cảm giác được sự hỗn loạn của anh, Trang Duy ngồi xuống bên giường, sờ soạng lưng anh đang run rẩy: “Hôm nay thật không muốn gặp mặt họ sao?”

Anh nhẫn nại, qua một lúc mới phát ra âm thanh nghẹn ngào hàm hồ: “Ừ…”

Trang Duy đắn đo tìm từ, biết mình chẳng phải kẻ kiên nhẫn và dịu dàng, nhưng cũng biết vào lúc anh cần an ủi nhất mà bản thân mình lại làm chuyện ti tiện đến vậy, nên có trách nhiệm phải nói ra vài lời để giúp anh cảm thấy dễ chịu: “Không gặp họ cũng không sao, rời đi họ rồi biết đâu chừng cậu còn sống tốt hơn.”

“...”

“Tôi chỉ nói sự thật, sự vất vả trước kia của cậu hơn phân nửa đều là vì họ. Về sau đừng bao giờ trả giá vì họ nữa, hãy sống vì chính mình thôi, cậu sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp lên.”

Thử xốc chăn lên thăm dò, cũng chẳng có lời phản kháng nào lọt vào tai, Trang Duy liền từ phía sau ôm lấy người đang run rẩy gục đầu vào đầu gối.

“Tôi sẽ giúp cậu. Giao cậu cho tôi là được rồi.”

“...”

“Nếu cuộc đời trước kia là sai lầm, không bằng hãy thử một cuộc đời mới.”