Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Vẻ mặt Vương Thuật Chi vui vẻ dạt dào trở lại phủ Thừa tướng, dọc đường đều chìm đắm trong dư vị phản ứng của Tư Mã Vanh lúc bị hắn nắm tay, tình cảm dịu dàng trong mắt hận không thể hóa thành nước. LQĐ

Mọi người trong phủ thấy tâm tình hắn tốt như vậy, nhất thời cũng vui theo, từ trên xuống dưới hân hoan tựa như lễ mừng năm mới.

Công tử Yến Thanh vẫn không thấy bóng dáng như trước, nhưng từ sau khi về, ban đêm Thừa tướng đại nhân không còn ngồi lỳ trong thư phòng mà không chịu đi nghỉ, mây đen bao trùm trên phủ Thừa tướng đã tản đi, bây giờ nắng chói sáng lạn.

Mọi người trăm mối vẫn không có cách giải, không biết có phải Thừa tướng buông tay công tử Yến Thanh, không còn nhớ thương nữa hay không, suy đoán này khiến đám tỳ nữ đau lòng lại rớt thêm mấy lần nước mắt.

Thừa tướng đừng thế mà, bọn ta muốn! Nhưng bây giờ tìm không được người, chẳng lẽ thật sự phải gả cho một anh nông dân cao lớn thô kệch sao? Thật sự là số khổ mà!

Chỉ có Đình Đài Lâu Các tự nhận là tìm ra chân tướng rồi.

Vương Đình nhìn bóng lưng tiêu sái của Vương Thuật Chi, đảo mắt, che miệng nói nhỏ: “Thừa tướng mang tất cả những bức tranh kia đi, khi về lại cười thành bộ dạng này, ta đoán tám phần là đã sớm tìm được công tử Yến Thanh.”

Ba người khác vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Tìm được rồi vì sao lại không đưa người về?”

“Ngốc! Công tử Yến Thanh bị Thừa tướng làm cho….” Vương Đình chớp mắt vài cái, nháy mắt ý tự hiểu: “Công tử Yến Thanh da mặt mỏng, ngại trở về.”

“À!” Ba người chợt bừng tỉnh hiểu ra.

“Thừa tướng chắc chắn sắp xếp cho y ở bên ngoài, kim ốc tàng kiều.”

“Ừ.” Ba người cùng gật đầu, vẻ mặt tán thành.

Đang nói chuyện, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng Vương Thuật Chi, “Vương Đình, mấy người các người vào đây.”

Đình Đài Lâu Các mờ mịt theo nhau đi vào.

Vương Thuật Chi giơ tay áo lên ngửi mùi rượu trên người: “Chuẩn bị nước ấm chưa?”

“Rồi.”

“Ừ, lấy y phục dạ hành của ta ra. "

Bốn người nhìn nhau, đều là vẻ mặt «Quả thế," cùng đáp lại một tiếng, hầu hạ hắn thay y phục, hầu hạ hắn tắm rửa, làm việc gọn gàng rành mạch.

Sau khi sửa sang xong Vương Thuật Chi thay y phuc dạ hành vào, đang chuẩn bị mang vài hộ vệ ra cửa thì thấy Bùi Lượng dẫn một người vội vàng đi tới.

«Bẩm Thừa tướng, Đại tư mã gửi thư tới. " Bùi Lượng nói xong nghiêng người tránh ra, người đưa tin phía sau hắn ta bước lên trước hai bước, hai tay dâng thư lên.

Vương Thuật Chi thu liễm ý cười, mi tâm cau chặt, bất mãn liếc Bùi Lượng.

Bùi Lượng kiên trì không lên tiếng.

Gần đây Kinh châu liên tiếp gửi thư đến, Vương Thuật Chi phiền không chịu nổi, hơn nữa trong lòng còn đang cân nhắc nên chưa trả lời cụ thể, hơn nữa đã phân phó Bùi Lượng, bảo hắn ta đối phó trước.

Bây giờ thì tốt rồi, không đối phó được thì thôi đi lại trực tiếp đưa người cùng tới, đây không phải là muốn ép mình trả lời chắc chắn sao?

Mặc dù Bùi Lượng mặt không đổi sắc rũ mắt, nhưng trong lòng liên tục kêu oan uổng, thấy sắc mặt hắn không thoải mái mở thư, trang giấy run rẩy phát ra tiếng sột soạt, sợ hắn trong cơn giận dữ nói ra mấy lời không dễ nghe, vội thấp giọng mở miệng: " Thừa tướng…. "

" Hả? " Vương Thuật Chi nâng mắt nhìn hắn ta.

Bùi Lượng chỉ chỉ người đưa thư bên cạnh.

Vương Thuật Chi quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới thân hình người tới hết sức quen thuộc, ghé sát vào nhìn, sắc mặt khẽ biến, vội xoay người: " Theo ta vào thư phòng! "

Ba người vội vàng vào thư phòng, Bùi Lượng đốt đèn cầy pha trà xong rồi lặng lẽ rời khỏi đó, đứng ngoài cửa canh chừng.

Vương Thuật Chi nhìn người tới, cười như không cười: " Lá gan đường huynh không nhỏ, không sợ bị người ta phát hiện rồi truyền tới tai Hoàng đế à."

Người tới ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, khuôn mặt có bảy phần tương tự Vương Thuật Chi, chính là đường huynh của hắn người vốn nên ở Kinh châu, trưởng tử của Vương Dự, Vương Trọng Chi.

Vương Trọng Chi thấy hắn một thân y phục màu đen, nghi ngờ nói: «Đã trễ như vậy, ngươi còn muốn ra ngoài? "

Vương Thuật Chi cười cười: " Vốn định tới Mạc phủ một chuyến. "

Vương Trọng Chi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ qua quít gật đầu, lại nói: " Nghe nói hôm nay Duệ vương bày yến trong phủ, ngươi cũng có đi, không biết náo nhiệt hay không? "

" Tất nhiên náo nhiệt. " Giọng điệu Vương Thuật Chi bình thường, không muốn nói gì thêm.

Vương Trọng Chi lộ vẻ không vui: " Lần trước ngươi giả truyền lệnh của phụ thân, cản trở ám sát, bây giờ Duệ vương thăng quan tiến chức thuận lợi, rất bất lợi cho chúng ta, ngươi có nên có một câu trả lời hợp lý cho phụ thân không? "

«Có chuyện như vậy? " Vương Thuật Chi lộ vẻ kinh ngạc.

" Còn giả vờ? Giữa hai huynh đệ chúng ta ngươi không cần quanh co lòng vòng. " Vương Trọng Chi phất vạt áo ngồi xuống, nâng chung trà nhỏ hớp một ngụm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra vài phần nghiêm khắc: " Hành động lần này rốt cuộc là có ý gì? Ngươi và Duệ vương cấu kết nhau khi nào? Làm như vậy, để phụ thân ở đâu? "

Vương Thuật Chi nghe thấy hai chữ «Cấu kết, " khóe môi cong nhẹ khó có thể nhận ra, chợt nghiêm mặt nói: " Đường huynh nói gì mà nghiêm trọng như vậy? Nếu thật sự Duệ vương có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cho rằng Hoàng thượng không điều tra ra? Không ít người muốn y gặp chuyện không may, bá phụ làm gì mà chui đầu vào chuyện này? "

Vương Trọng Chi là võ tướng, tính tình tương đối kích động, nhưng đầu óc cũng không đần, nghe hắn nói như vậy tất nhiên không dễ dàng loại bỏ nghi kỵ, nhìn thẳng vào hắn: " Ngươi liên thủ với Duệ vương rồi? "

" Chưa hề. " Vương Thuật Chi cực kỳ thản nhiên lắc đầu.

" Hừ! Lời của ngươi ta không tin được. Nếu không phải ngươi âm thầm cản trở, ám sát Duệ vương không chút sơ hở, sau đó cũng có thể toàn thân trở ra. "

Vương Thuật Chi biết rõ sớm muộn gì cũng không tránh khỏi truy vấn, khẽ thở dài: " Ta chỉ là không hi vọng Duệ vương chết oan chết uổng. "

Vương Trọng Chi nghe xong nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc: " Xem ra, dù ngươi chưa từng liên thủ với Duệ vương nhưng lại có tâm tư đó. "

Vương Thuật Chi cũng không phủ nhận, khẽ cười nói: «Duệ vương có đầu óc, nếu y có lòng tranh trữ, tất nhiên ta sẽ tương trợ, nếu y không có ý định đó thì ta vẫn như cũ. Tóm lại, ta không thể để bất kỳ kẻ nào thương tổn tính mạng y! "

Vương Trọng Chi không ngờ hắn sẽ nói ra mấy lời này, không thể tin nói: " Ngươi ngay cả y nghĩ như thế nào cũng không biết mà đã có quyết định như vậy? Quá sơ suất rồi! "

Vương Thuật Chi nâng trán, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thái dương: " Không lâu sau sẽ biết. "

" Vớ vẩn! " Vương Trọng Chi nổi đầy gân xanh, mặt lộ vẻ giận dữ: «Duệ vương người này tuyệt đối không đơn giản! Dưới tình hình thế đơn lực bạc mà có thể dọn một con đường cho mình, không thể khinh thường! "

Vương Thuật Chi nhíu mày: " Ngươi như vậy kế thừa ngôi vị, há chẳng phải là may mắn của triều đình, may mắn của Đại Tấn, may mắn của muôn dân sao? "

" Nhưng không phải may mắn của ta và ngươi! Cũng không phải là may mắn của Lang Gia Vương thị! " Vương Trọng Chi lạnh giọng cười nhạo: " Nay thánh thượng vô năng như vậy mà vẫn muốn làm Vương thị suy yếu như cũ, tương lai Duệ vương lên ngôi, với năng lực của y, ta và ngươi đâu còn đường sống? "

Sắc mặt Vương Thuật Chi hơi trầm xuống, đáy mắt đọng lại một tầng tuyết lạnh: " Người Hồ cách sông nghển cổ mà trông, nếu không có minh quân, giang sơn này sao giữ được? Đường huynh đừng quên nỗi nhục của y quan Nam Độ năm đó? Da không còn, lông sẽ bám vào đâu, nếu giang sơn khó giữ được, Lang Gia Vương thị có thể may mắn sống sót dưới móng sắt của người Hồ sao? "

" Có Vương thị chúng ta ở đây, há lại để cho người Hồ sang sông! " Vương Trọng Chi thấy lời lẽ của hắn dao động, càng thêm tức giận, nặng nề đặt chén trà nhỏ xuống bàn: " Nếu không phải hiện giờ thánh thượng yếu đuối vô năng không kiên định, phụ thân đã sớm dẫn đại quân Bắc phạt rồi! "

Vương Thuật Chi cười lạnh: " Chẳng lẽ các ngươi cho rằng Nghị vương lên ngôi là bình yên? Giường mình há lại để người khác ngủ say, bây giờ hắn ta dựa vào ta và ngươi, tương lai một khi lên ngôi nhất định sẽ trở mặt, chỉ sợ còn quyết tâm nhổ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt là ta và ngươi hơn cả thánh thượng! Bắc phạt! Ngu ngốc mơ đi! "

«Cứ nói bậy! Chẳng lẽ Duệ vương thì nhân từ chắc? "

Vương Thuật Chi híp mắt: " Tốt xấu gì thì y cũng biết phân biệt nặng nhẹ, bá phụ và đường huynh bán mạng vì triều đình, người thông minh sẽ tiếp tục trọng dụng, chỉ cần…. Các ngươi đừng có tâm tư không nên có nào. "

Sắc mặt Vương Trọng Chi khẽ thay đổi, giận dữ: «Nói bậy bạ! Y hứa hẹn gì với ngươi? Ngươi thật đúng là bị ma quỷ ám! "

Vương Thuật Chi không đồng ý: " Không có bất kỳ hứa hẹn gì, ta chỉ xét tùy việc. Nghị vương dễ bắt chẹt như vậy sao? Bá phụ và đường huynh sợ là bị quyền lực mê hoặc mất rồi! "

" Ngươi! " Cơn giận của Vương Trọng Chi xông vào trái tim, giơ ngón tay lên chỉ hắn nhưng nói không ra lời, vì thế hung hăng nện một quyền lên bàn.

" Ầm! " Theo đó là tiếng chén trà nhỏ bị rơi vỡ vụn.

Bùi Lượng đứng canh bên ngoài nghe bên trong tranh chấp, sớm đã căng cứng người, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, cửa sau ầm ầm mở ra, Vương Trọng Chi mặt âm trầm lao ra, rất nhanh lại cúi đầu làm ra vẻ thấp kém, đóng giả người đưa tin như cũ, nói " Cáo từ " rồi vội vàng rời đi.

Bùi Lượng thấy cả người hắn ta đầy sát ý, biết đây là tan rã trong không vui, xoay người đi vào thư phòng, thấp giọng hỏi: «Thừa tướng còn tới phủ Duệ vương không? "

Vương Thuật Chi nghiêng người dựa vào bàn con, mặt lộ vẻ mệt mỏi, phất tay áo.

Bùi Lượng không nói gì thêm, lặng lẽ lui ra ngoài.

Vương Thuật Chi cả đêm không ngủ.

Tư Mã Vanh cũng trằn tọc, khi thì lo lắng kế hoạch sau này, khi thì nhớ tới mấy chục bức tranh của Vương Thuật Chi, trong lòng phập phồng bất định, dứt khoát lại mở mấy bức tranh kia xem kỹ một lần, mãi đến khi nơi chân trời hơi mờ sáng mới chợp mắt một tý.

Ngày hôm sau, Tư Mã Thiện tìm lý do tới gặp y.

Hai người ngồi trong đình nghỉ mát giữa hồ, Tư Mã Thiện móc một chiếc cung nhỏ ra: " Nhị đệ còn nhớ chuyện khi còn bé làm cung cho ta? "

Tư Mã Vanh cười rộ lên: ‘Tất nhiên nhớ chứ."

Tư Mã Thiện vui vẻ nhét cung vào trong tay y: " Bây giờ đệ đã trưởng thành, không cần để ý giống như trước kia, muốn chơi gì cứ nói với ta. "

" Được! " Tư Mã Vanh hào hứng dạt dào, nhặt một viên đá gói chặt, kéo cung ngắm hướng chim đậu trên cây, chỉ ngắm rồi thu tay về, nhìn quản gia bên cạnh nói: " Ngươi lui đi, bảo Tiểu Hòa tới hầu hạ là được. "

«Dạ. "

Người ngoài rời đi, Tư Mã Vanh ngắm thân cây tùy tiện thả dây cung.

Tư Mã Thiện nhặt đá thay y, hỏi: «Đệ và Thừa tướng có chuyện gì xảy ra vậy? "

" Hả? "

«Người kia đêm lén lẻn vào trong phủ của ta, tìm tới chỗ Nguyên Sinh, chắc là tìm đệ. "

Tư Mã Vanh sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên vui vẻ: " Là tìm ta. "

" Sao….. " Tư Mã Thiện nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: «Đệ tính lôi kéo hắn? Theo ta được biết, Vương Dự qua lại thân mật với Nghị vương, hắn cũng là người họ Vương, có đáng tin không? "

Tư Mã Vanh vân vê viên đá trong tay, nhếch môi im lặng một hồi, thở dài: " Thừa tướng rất tốt với ta, đáng tin tưởng, nhưng việc này liên quan tới gia tộc của hắn, cũng không dễ dàng, ta… Chưa nghĩ kỹ. "

«Hả? "

" Ta không ép hắn, việc này theo ý hắn thôi. "

Tư Mã Thiện nghe xong cảm thấy ý tứ trong lời y nói có chút cổ quái, khó hiểu gãi gãi cằm.

Tư Mã Vanh nói: «Huynh chọn thêm người cho ta, trong phủ này, quản gia tạm thời không động tới, những người khác ta tìm cơ hội đổi từng người. "

«Được. " Tư Mã Thiện thấy y bắn đá vào trong hồ, vội đưa tới một viên khác: «Một khi hắn muốn tìm ngươi, sợ là mấy ngày nữa sẽ qua, ngươi nói hắn có cửa mà không đi, leo tường làm chi? "

Nụ cười của Tư Mã Vanh càng sâu.

«Đêm nay ta tìm cớ ở lại, ở chỗ của đệ tai mắt rất đông, ta sẽ làm bọn chúng chú ý. "

«Dạ."

" Còn có một chuyện…. " Tư Mã Thiện do dự nói: " Đêm qua Vương Trọng Chi lén lút vào kinh, ở trong phủ Thừa tướng tới nửa đêm, cũng không biết bàn bạc chuyện gì, lại nhanh chóng quay về, đến đi đều rất vội. "

Nụ cười của Tư Mã Vanh khựng lại, trong đầu hơi loạn.

Cùng đêm đó, phủ Duệ vương chìm trong yên tĩnh, Tư Mã Vanh ngồi trên giường, đẩy cửa sổ ra nương theo ánh trăng nhìn ngoài cửa sổ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đang âm thầm xuất thần, đột nhiên một bóng đen hiện lên, không đợi y phản ứng, bóng đen kia đã nhảy vào cửa sổ, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Tư Mã Vanh cho rằng đối mặt với chuyện trong dự đoán sẽ bình tĩnh chống đỡ, ai dè trong nháy mắt tim đập rộn lên, lòng bàn tay thiếu chút nữa phun đầy mồ hôi, lập tức rơi vào trong lồng ngực quen thuộc.

" Yến Thanh! " Giọng Vương Thuật Chi âm trầm, hàm chứa ý cười, hơi thở nóng rực lan tràn trên cần cổ y.

Hết chương 73