Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Từ trước tới giờ tác phong của Vương thừa tướng lúc nào cũng lịch sự, đây là lần đầu tiên phun rượu trước mặt văn võ cả triều. LQĐ

Nếu hắn ngồi trong góc thì đỡ, mọi người bận quan sát Nhị hoàng tử, nào chú ý tới bên cạnh có người phun rượu hay không? Có thể là bị cười nên sặc.

Nhưng làm sao được khi mà chỗ ngồi của Thừa tướng quá bắt mắt, lúc mọi người nhìn Nhị hoàng tử, muốn không thấy hắn cũng khó.

Trong đại điện nhất thời yên tĩnh không tiếng động, tất cả ánh mắt đều đâm vào người hắn, nhớ tới một màn lần trước lúc Thừa tướng đại nhân lâm triều thì bị chóng mặt, vẻ khiếp sợ nhanh chóng bị lạnh nhạt thay thế.

Thừa tướng nhìn như thần tiên, thật ra chuyện mất mặt gì cũng đều làm ra được, nên thấy mà không kinh sợ cũng đúng.

Đối với người này, Hoàng đế nhiều lần bị tức đau tận tim gan cảm thụ sâu nhất.

Hoàng đế ngồi xuống, chúng thần đứng dậy, đợi mấy vị Hoàng tử yên vị đồng loạt xoay người quỳ xuống bái kiến.

Hoàng đế nói “Miễn lễ,” ánh mắt nhìn sang Vương Thuật Chi, cười nói: “Vừa rồi Thừa tướng bị sao vậy?”

Tâm hồn của Vương Thuật Chi đang bay tới nơi xa xôi, thật vất vả mới hoàn hồn, tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, đè nén sóng to gió lớn trong lòng xuống, hơi khom người trả lời: “Thần không cẩn thận bị sặc, thần thất lễ rồi.”

Hoàng đế thấy hắn thay đổi bộ dạng cười hì hì ngày trước thì hơi kinh ngạc, không nói gì thêm, khoát tay một cái nói: “Không sao.”

Lễ tiết quân thần xong là đến lúc chính thức mở tiệc, Hoàng đế chỉ tùy tiện nói đôi câu, cũng không cố ý nhắc tới Tư Mã Vanh, đại thần phía dưới cũng không tiện lộ vẻ tò mò lộ liễu, đành phải lén lút quan sát.

Lục Tử Tu chức quan không quá cao, ngồi hơi xa, vì đêm hay mơ thấy Nguyên Sinh nên có chút không yên lòng, lúc này từ từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua nét mặt Tư Mã Vanh.

“Choang-!” Tay đột nhiên run lên, ly rượu nhỏ rớt xuống bàn.

Hai bên nhìn qua hắn ta, cảm thấy hôm nay thật sự rất kỳ lạ, vội hỏi: “Lục đại nhân làm sao vậy?”

Lục Tử Tu nhìn chằm chằm Tư Mã Vanh không chớp mắt, nghe hỏi vội rũ mắt thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi, khoát tay tùy tiện trả lời qua loa cho có lệ, nhưng trong lòng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại, trong đầu ong ong, gần như rối thành một nùi.

Đến lúc này, trong đại điện ngoài trừ ngồi rất xa, đại đa số mọi người đã thấy rõ mặt Tư Mã Vanh, trong đó có một số người đã từng ra vào phủ Thừa tướng và Mạc phủ, mơ hồ cảm thấy y có chút quen mắt, cũng chỉ có thể kết luận nguyên nhân là huyết mạch hoàng thất.

Hoàng đế và tiên Hoàng hậu sinh ra, có thể không quen mắt sao?

Về phần người tên Vương Trì được xóa bỏ nô tịch và được trọng dụng ở phủ Thừa tướng kia, nói cho cùng còn chẳng phải là một người hầu à, mặc dù tên tuổi có chút vang dội trong kinh thành, nhưng rốt cuộc thân phận hèn mọn, cũng không thật sự lọt vào tầm mắt của các nhân vật lớn này.

Văn võ cả triều, lại chỉ có Vương Thuật Chi và Lục Tử Tu phát hiện ra sự khác thường.

Tư Mã Vanh luôn chú ý tới phản ứng của mọi người, thấy gần như giống trong dự đoán của mình liền nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó ánh mắt quăng tới Vương Thuật Chi đang ngồi chếch hướng trước mặt, vô thức nhíu mày.

Lúc mới bước vào đại điện đã chú ý tới, hơn một tháng không gặp, Vương Thuật Chi gầy đi rất nhiều, lúc này lại cẩn thận nhìn thêm, thấy đáy mắt hắn có chút tơ máu, ngực như bị đánh mạnh một cái, vừa nhanh vừa đau, theo đó sinh ra chút hối hận khiến y có phần không biết phải làm sao, vội rũ mắt che giấu cảm xúc.

Hôm nay Vương Thuật Chi vô cùng im lặng, uống một hớp rượu, thỉnh thoảng quét một vòng về phìa Tư Mã Vanh, thấy y ngoại trừ nói chuyện thì uống trà dùng bữa, rượu trước mặt gần như chưa động vào, không khỏi chau mày.

Yến Thanh cũng không uống rượu.

“Ta chính là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử chính là ta.” Lời nói lúc say rượu lần đó đột nhiên vang lên trong đầu.

Vương Thuật Chi nắm chặt ly rượu trong tay, lại nhanh chóng thả ra, hung hằng vuốt mi tâm, nhờ tào áo che khuất, nhắm mắt lại cười lặng lẽ.

Yến Thanh, đệ lừa ta thật khổ!

Làm việc cẩn thận, tâm cơ thâm trầm, có thù không đội trời chung với Dữu thị, nhiều lần nhắm vào Thái tử, muốn dồn vào chỗ chết, chưa bao giờ đề cập tới cha mình….

Tất cả đều có lời giải.

Duy có một chỗ khó hiểu, đây cũng là tướng mạo thật của y, vì sao giống Nguyên Sinh y đúc? Hơn nữa suốt ngày ôm đau quấn thân ở trong thâm cung, sao đột nhiên lại nhanh nhẹn tới phủ Thừa tướng? Trong cung khắp nơi đều có tai mắt, không đạo lý dưới tình hình không kinh động đến bất cứ ai lén lút chữa khỏi bệnh….

Khó hiểu! Khó hiểu quá!

Thở dài một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Tư Mã Vanh rõ ràng mặt đã bị gầy đi, đúng lúc y nhìn sang hai ánh mắt chạm vào nhau, Vương Thuật Chi ngừng hô hấp, chỉ cảm thấy cắp mắt tĩnh mịch kia lộ vẻ quen thuộc khắc cốt ghi tâm, hấp dẫn đến mức làm hắn hận không thể chạy lên túm người kéo vào trong ngực.

Tư Mã Vanh khó khăn dời ánh mắt khỏi cái nhìn nóng bỏng của hắn, vành tai hơi nóng lan tràn đến toàn thân, vội hớp một ngụm trà đè nén sự khô nóng bỗng nhiên mọc lên.

Vương Thuật Chi đảo mắt, cười lặng lẽ.

Cung yến kết thúc, Tư Mã Vanh chính thức lọt vào tầm mắt triều thần, mặc dù được phong làm Duệ vương nhưng vẫn ở trong cung như cũ, ngoại trừ làm bạn với Thái hậu thì ở trong điện của mình đọc sách viết chữ, bộ dạng không tranh giành quyền thế.

Hiển nhiên Hoàng đế hết sức hài lòng với y, nghĩ một lúc rồi gọi tâm phúc tới: “Chỗ Cảnh vương thế nào?”

“Bẩm bệ hạ, phủ Cảnh vương không có bất kỳ động tĩnh gì, Cảnh vương điện hạ ngoại trừ vào cung yết kiến thì ở trong phủ luyện võ, không hề tiếp khách, rất nhiều đại nhân tới chỗ hắn đều bị cấm cửa.”

Hoàng đế nghĩ tới đám đại thần kia, sắc mặt lạnh lùng: “Hừ! Ngày thường không để Cảnh vương vào mắt, bây giờ ngược lại xoay chuyển hướng gió quá nhanh.”

Tâm phúc thông minh câm miệng, không dám nói gì thêm.

Hoàng đế lại hỏi: “Còn Nghị vương?”

Nghị vương chính là Tứ hoàng tử.

Tâm phúc cung kính đáp: “Mấy hôm nay Nghị vương điện hạ bắt đầu đi đi lại lại rồi, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt một số đại thần.”

“Ai?”

Tâm phúc đọc liên tục mấy cái tên.

Hoàng đế nghe xong đen mặt, sau cùng lộ vẻ kinh ngạc: “Không có Vương thừa tướng?”

“Không có, nghe nói Vương thừa tướng từ chối hôn sự với Si thị, Si thái úy giận hắn, hai nhà đã lâu không lui tới, nên chỗ Nghị vương…..”

Hoàng đế chẳng nói đúng sai gật đầu, lập tức thở dài.

Ông ta có thể nắm giữ cũng chỉ là tin tức trong kinh, mặc dù là trong kinh nhưng nếu có người cố tình cản trở, ông ta cũng sẽ có lúc bất lực.

Về phần mấy nơi khác, vì thế lực đám môn phiệt sĩ tộc khổng lồ, muốn thò tay vào khó càng thêm khó.

Từ lúc Đại Tấn khai quốc tới nay, làm Hoàng đế cứ có cảm giác bất đắc dĩ, thực tế sau khi dời đô tới Kiến Khang, gia tộc Tư Mã càng ngày càng lực bất tòng tâm.

Hoàng đế tâm phiền ý loạn, lại hỏi: “Phủ Duệ vương thế nào rồi?”

“Bẩm bệ hạ, phủ Duệ vương đã tu sửa hoàn toàn mới, mấy ngày nữa là dọn vào ở được ạ.”

Phủ Duệ vương là nhà cửa có sẵn, xuất phát từ chỗ Hoàng đế nghi kỵ, nên chọn nhà này cách phủ Cảnh vương khá xa.

Vẻ mặt Tư Mã Vanh thì sao cũng được, nhưng trong lòng lại cười lạnh: Nếu như thật sự có lòng thì cách trăm núi nghìn sông cũng không thành vấn đề, khoảng cách giữa mình và hoàng huynh có chút xíu này thì sao đâu? Ngược lại, bây giờ dưới mí mắt của Hoàng thượng, như vậy ngược lại càng thêm an toàn.

Tư Mã Vanh sống trong cung một thời gian, cẩn thận tránh né hành động của đám phi tần, cũng không có bất kỳ phản kích nào, theo người khác thấy tựa như có chút yếu đuối, vẫn bình yên vô sự đến hôm nay, chẳng qua là vận mệnh may mắn thôi.

Phụ nhân hậu cung thì nào xem thường như vậy, tất cả bọn họ sau khi nhận được tin tức càng thêm cảnh giác, đều nhắc nhở: Một lần ngã cũng không ngã, há lại vận mệnh may mắn đơn giản như vậy? Tuyệt đối phải dè chừng!

Đám phi tần không cho là đúng.

Tư Mã Vanh cười thầm, so sánh với độc phụ Dữu tần kia, thủ đoạn của đám phi tần này không lọt nổi vào mắt xanh của y, chỉ là cứ thế mãi cuối cùng có hơi mệt, chuyển ra ngoài ở rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy bên ngoài đám đại thần kia cũng không bớt lo, nhưng tốt xấu gì cũng không khiến y phiền đến mức độ này.

Lúc sắp xuất cung, Si quý phi đưa một ít cung nhân tới, nam nữ đều có, nói thì rất đường hoàng, ý tứ thì cũng vô cùng rõ ràng.

Tư Mã Vanh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, lập tức không chút do dự từ chối: “Đa tạ ý tốt của quý phi, người dùng trong vương phủ đã chọn xong, không nhọc quý phi lo lắng.”

Vẻ mặt Si quý phi hiền lành cười nhẹ nhàng: “Đây là…. Trưởng bối ban cho không thể từ….”

Tư Mã Vanh mất hết kiên nhẫn, nhếch môi một cái, đôi mắt sắc trở nên lạnh lẽo: “Trong cung này, trưởng bối của bổn vương chỉ có phụ hoàng và Thái hậu, quý phi là là tạm thay chưởng quản phượng ấn, ngay cả chuyện bổn vương chọn người cũng muốn tham gia?”

Si quý phi thấy mấy ngày liên tiếp bộ dạng y ôn hòa, đột nhiên thấy y trở mặt thì chấn động, hơn nữa câu “Tạm thay chưởng quản phượng ấn” đâm vào trong lòng, lúng túng đến cực điểm, rốt cuộc không thể giữ nét mặt tươi cười, mặt tái nhợt tìm bậc thang cho mình leo xuống, lúc xoay người trong mắt toát ra vẻ phẫn hận.

Quả nhiên là xem nhẹ y!

Tư Mã Vanh vào phủ Duệ vương ở, tất nhiên không thể thiếu đại yến, mấy đại thần rục rịch rốt cuộc cũng đợi được cơ hội thăm dò sâu cạn.

Trong phủ Thừa tướng, Vương Thuật Chi tự tay tháo tất cả bức tranh trên tường xuống, cẩn thận nâng niu cuộn lại, xếp thành một chồng lớn, nhìn ngọn núi nhỏ trước mặt, đáy mắt sóng gợn lộ vẻ dịu dàng, đưa tay vuốt quyển trục rất lâu, gọi người đi vào: «Cất hết vào trong hộp, một tờ cũng không thể thiếu. "

Sau đó liền cầm hộp tới phủ Duệ vương dự tiệc.

Ở trước mặt mọi người, hai người gặp nhau rất khách sáo, ngay cả ánh mắt giao nhau cũng cố gắng hạn chế, sợ không cẩn thận một cái sẽ lộ ra sơ hở.

Khi nâng ly cạn chén, Vương Thuật Chi nương theo tay áo che kín, cầm lấy tay y.

Dầu ngón tay Tư Mã Vanh run rẩy, trái tim trống rỗng mấy ngày liên tiếp lập tức bị rất nhiều cảm xúc lấp đầy, vội vàng nhìn hắn một cái, trong đôi mắt như đầm sâu đột nhiên nổi gió.

«Trong phần quà hạ quan tặng Duệ vương điện hạ, có một phần rất đặc biệt. " Vương Thuật Chi nhẹ giọng nói xong nhanh chóng buông tay.

Đầu ngón tay Tư Mã Vanh giật giật, trong lòng trống rỗng.

Cuối cùng rượu tán người tan, Tư Mã Vanh gọi quản gia tới: «Danh sách quà tặng của các vị đại nhân đâu? "

Quản gia cung kính trình danh sách quà tặng lên.

Quản gia là người Hoàng đế sắp xếp, người như vậy trong phủ không thiếu, trong lòng Tư Mã Vanh biết rõ, tiếp nhận danh sách quà tặng rồi nhìn ông ta, khoát tay cho ông ta lui ra ngoài.

Nhanh chóng tìm ra quà tặng của Vương Thuật Chi, lại cầm thêm mấy món quà khác, gọi một người hầu có thể tin được tới, phân phó nói: " Mấy món quà này mang tới sương phòng bên cạnh, bên trong có tranh chữ, cẩn thận một chút. "

" Dạ. "

Quản gia dò hỏi được tin tức, chỉ cho rằng y yêu thích tranh chữ nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Chuyển quà mừng xong, Tư Mã Vanh cho người lùi ra bên ngoài, mở chồng quà Vương Thuật Chi mang tới, ánh mắt rơi vào trên hộp, lấy lại mở ra.

Qua hồi lâu, y mới từ từ vươn tay.

Mở một vài quyển trục, ánh mắt Tư Mã Vanh khẽ run rẩy, xem vô cùng chăm chú, rõ ràng không uống rượu nhưng lại có cảm giác như bị say.

Xem xong tất cả mấy bức tranh, đếm đếm, khớp với thời gian bị tách ra.

Tư Mã Vanh vuốt ve mấy bức tranh này, suy nghĩ đến xuất thần, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng từ trước tới giờ hiện lên sự dịu dàng bất tận.

Hết chương 72