" Choang"

Tiếng bình sứ vỡ tan truyền ra từ phòng của Tiêu Ánh, kế hoạch của ông ta bị Bắc Đường Uyên đi trước phá hoại, không tức giận mới lạ.

- Ngoại công, người đừng tức giận nữa, đã làm vỡ hết ba cái bình quý giá rồi

- Thanh Phong, con bảo ta làm sao không tức giận, Bắc Đường Uyên đó trong sáng ngoài tối phá hoại biết bao nhiêu chuyện tốt của ta

Vốn dĩ muốn ép nàng hợp tác để mượn thế lực Tuyệt Tình lâu giúp nhị hoàng tử Lãnh Thanh Phong lên ngôi hoàng đế.

Kết quả đã bị hắn nhanh hơn một bước hại chết nàng làm kế hoạch của ông ta không thể thực hiện.

- Người tìm cách diệt trừ hắn là được rồi

- Con tưởng ta không muốn sao, cả hoàng thượng còn muốn diệt hắn nhưng lại không có cớ

- Vậy thì tìm cớ là được, ngoại công, chẳng phải chúng ta vẫn còn con cờ chưa hạ sao

- Con cờ chưa hạ? Ta hiểu rồi, ta sẽ gửi thư cho bọn họ, chỉ cần hắn rời kinh, thiếu gì cơ hội trừ khử hắn

Một âm mưu mới bắt nguồn từ phủ thừa tướng, bề ngoài nhị hoàng tử là người phong lưu nhưng nội tâm của Lãnh Thanh Phong là một cái hồ sâu vô cùng.

Ngôi vị hoàng đế có sức mê hoặc lớn như vậy, huống hồ chỉ có hắn ta và thái tử, chỉ cần loại trừ thái tử và vây cánh của hắn, con đường đi đến ngai vàng không còn xa nữa.

Tiêu thừa tướng đối nghịch với Bắc Đường Uyên, Lãnh Thanh Phong đối nghịch thái tử Lãnh Thiên Kỳ.

Có câu kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, nếu đoán không sai thái tử và Bắc Đường Uyên đã về cùng một phe.

Thế lực nhà ngoại của thái tử bị Tiêu phi xúi giục hoàng đế diệt gần hết, đáng lo nhất là thế lực trong tay Bắc Đường Uyên, nếu không có sự trợ giúp của Bắc Đường Uyên, hắn ta thà loại trừ tảng đá ngáng đường này.

...----------------...

- Quân Hoa, ở phủ tướng quân lâu ngày ngột ngạt, hay là hôm nay ta dẫn nàng ra ngoài dạo

- Ừm

Nàng lạnh nhạt đáp lại hắn, hắn lắc đầu cười khổ.

Mấy ngày qua hắn ngày nào cũng đến tìm nàng, vậy mà thái độ nàng đối với hắn lại hờ hững, lạnh nhạt, chẳng có chút tiến triển gì.

- Chúng ta đi thôi, hôm nay thời tiết đẹp, nhất định thích hợp để du hồ

- Ừm

Quân Hoa đứng dậy đi theo bên cạnh hắn, hai người không ai muốn ngồi xe ngựa, hắn biết vì vậy dặn dò quản gia chuẩn bị hai con ngựa.

Động tác thuần thục leo lên ngựa, nàng yên lặng ngồi trên lưng ngựa đợi hắn.

Hai con ngựa chậm rãi rời khỏi phủ đi về phía Lục Thuỷ Hồ.

Lục Thuỷ Hồ nằm ngoài kinh thành, nghe nói nước ở đây trong xanh, phong cảnh chung quanh cũng rất đẹp.

- Nàng thấy nơi này đẹp không?

- Rất đẹp

Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, đặc biệt là đôi nam nữ đứng bên bờ hồ.

Nam tử vẻ ngoài thư sinh, dung mạo tựa ngọc tạc, phải nói xứng với câu phong tư trác tuyệt.

Nữ tử lạnh lùng tựa đóa sen trắng trong hồ, mi mục tựa như hoa, đẹp đến tưởng như nàng bước ra từ trong tranh vẽ.

Vẻ đẹp cũng như tâm tư nàng khiến người khác khó nắm bắt.

Bắc Đường Uyên nhìn nàng đến ngẩng người, nàng là người đầu tiên khiến hắn đánh mất hình tượng thư sinh công tử dịu dàng, nho nhã.

- Mặt ta có gì sao, sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy?

- Không có gì

- Ừm

Hắn hơi ngượng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng thầm mắng thuyền đến chậm, hại hắn không biết làm thế nào.

Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, nàng vừa nhìn đã biết hắn xấu hổ, đại tướng quân danh trấn thiên hạ lại có lúc đáng yêu thế này.

Khoan đã! Nàng thấy suy nghĩ của mình có hơi sai sai rồi! Tại sao lại nói hắn đáng yêu chứ?

- Ngươi...!phải rồi, nữ nhân kia là biểu muội của ngươi sao?

Hỏi xong nàng thật muốn đưa tay tự tát vào mặt một cái, cái khác không hỏi lại hỏi vấn đề này.

Theo nàng cảm giác, với tính cách của nàng, nàng đoán khi trước sẽ không hỏi mấy câu vớ vẩn này, cứ giống như là nàng đang ghen vậy.

- Đúng vậy, có điều ta không có ý gì với nàng ta cả, ta chỉ là đang trả ân thôi

Hắn sợ nàng hiểu lầm, biểu cảm vội vàng giải thích của hắn làm nàng phì cười.

Gương mặt hắn có chút ngốc nghếch.

Bắc Đường Uyên nhìn thấy nụ cười của nàng không khỏi bản thân kinh diễm một phen, nụ cười đủ để lấy đi trái tim bao nam nhân.

Bao ngày qua ở bên cạnh nàng, hắn cuối cùng đợi được ngày này, cho dù chỉ là một nụ cười của nàng đã đủ để hắn vui vẻ cả ngày rồi.

Bây giờ hắn mới biết cảm giác thích một người là như vậy, lúc nàng đau lòng trong lòng hắn khó chịu, lúc nàng vui vẻ hắn cảm thấy hạnh phúc.

- Thuyền tới rồi, đi thôi

Thuyền cập bến, hắn nhanh chân bước xuống trước rồi đưa tay nắm tay nàng đỡ xuống, nàng mặc hắn muốn làm gì thì làm, nói thật nàng rất sợ đi thuyền, chỉ là thấy hắn nhiệt tình như vậy nàng không nỡ từ chối.

Tưởng như cuộc đời này của nàng không có hai chữ không nỡ, ai ngờ hôm nay lại vì hắn mà lại không nỡ, không nỡ nhìn hắn buồn, không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn.

- Nàng làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?

- Ta không sao

- Hay là hôm nay đến đây thôi, chúng ta hồi phủ trước được không?

Hắn thấy vẻ mặt nàng không tốt cho lắm, nàng từ nhỏ sống trong Tuyệt Tình Cốc xung quanh núi rừng bao phủ, chắc hẳn sẽ không quen với việc đi thuyền này, ban đầu cũng tại hắn suy nghĩ không chu đáo.

- Ừm

Thuyền trở vào bờ, hắn nhanh chóng đỡ lấy nàng lên bờ, hai người leo lên ngựa hồi phủ.

Hai người đi một quãng đến rừng cây, Bắc Đường Uyên và Quân Hoa cảnh giác nhìn xung quanh.

Khu rừng yên ắng đến lạ thường, nàng có thể cảm nhận được sát khí xung quanh đây.

- Lát nữa nàng phải cẩn thận đó

- Ta biết rồi

Kiếm rời vỏ, Bắc Đường Uyên chắn trước mặt bảo vệ cho nàng, Quân Hoa mặc dù không cần người khác bảo vệ nhưng vẫn rất vui vì hành động của hắn.

Đám sát thủ từ bốn phía phi thân ra bao vây lấy hai người ở giữa, nàng ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn chúng.

So về võ công hay khí thế, đám sát thủ này chẳng là gì đối với nàng.

- Bọn họ là người của Sát Ti các, chỉ đứng sau Tuyệt Tình lâu

Hắn vừa nhìn đã nhận ra, trên cánh tay của bọn chúng có xăm chữ Sát, chỉ có người của Sát Ti các mới có.

- Ngươi nói sai rồi, bây giờ Tuyệt Tình lâu bị diệt, bọn ta không còn đứng sau Tuyệt Tình lâu nữa

Một tên sát thủ nhìn có vẻ địa vị cao hơn những tên còn lại lên tiếng, từ sau khi tin tức nàng đã chết truyền ra, người của Tuyệt Tình lâu tạm ẩn nấp chờ thời cơ, người của Sát Ti các vực dậy chiếm vị trí đệ nhất sát lâu.

- Các ngươi đứng nhất thì sao chứ, hôm nay cũng không còn mạng để trở về

Giọng nói mang đầy lãnh khí truyền đến, ánh mắt chết chóc của nàng khiến đám sát thủ nuốt nước bọt, nhưng dù gì bọn họ cũng không phải sát thủ tầm thường, sẽ không bị dọa đến nỗi bỏ chạy.

- Ai chết còn chưa biết được

- Thử thì sẽ biết thôi

Khí lạnh của nàng hắn còn có phần không chịu được, không biết nàng đã trải qua chuyện gì mà có thể luyện thành tính cách như vậy.

Hai bên bắt đầu giao chiến, thư sinh công tử thường ngày đã cởi bỏ lớp mặt nạ, thanh kiếm trong tay nhanh chóng lấy đi tính mạng gần một nửa số sát thủ.

Bao năm chinh chiến sa trường, hắn tuyệt đối không phải người nhu nhược, yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Còn Quân Hoa dù không có kiếm vẫn có thể một địch trăm, thân thủ nhanh như chớp tiến lại gần bọn chúng.

Đám người này còn không thấy nàng ra tay như thế nào đã ngã xuống, đến chết mà không biết mình chết như thế nào.

- Xem ra có rất nhiều kẻ không muốn thấy ngươi sống tốt nhỉ

Giải quyết xong bọn chúng, hai người tiếp tục lên đường hồi phủ.

Quân Hoa không mặn không nhạt thốt ra một câu không giống như là đang hỏi mà là đang khẳng định.

Con đường làm quan này làm sao có thể bằng phẳng, đặc biệt là địa vị của người càng cao thì càng gặp nhiều rắc rối.

Nàng đâu phải một kẻ vô tri, nàng biết hiện tại phủ tướng quân đang dần đi lên đầu con sóng lớn.

Triều đình như một vũng nước đục sâu không thấy đáy, mà hắn mang trên vai trọng trách lớn, trong tay là một nửa binh quyền Lạc Vân, thử hỏi là sao có thể đứng ở ngoài.

- Quả thật có nhiều người muốn giết ta, nàng của lúc trước là một trong số đó

Nàng trầm mặc một lúc, lúc trước nàng muốn giết hắn? Nàng và hắn từng có ân oán gì sao?

- Vậy còn bây giờ, bây giờ ta không muốn giết ngươi sao?

Hôm nay nàng bị làm sao ấy, toàn hỏi những câu vớ vẩn như vậy, lời đã nói ra miệng làm sao rút lại được đây?

- Ta không biết, nhưng mà chẳng phải bây giờ nàng đang cùng ta nói chuyện hòa hợp hay sao

Hắn nhìn nàng cười ôn nhu, nàng ngây ngốc nhìn hắn, nhịp tim không hiểu sao lại nhanh như vậy.

Trong mộng của nàng, phụ mẫu nàng từng nói muốn nàng buông bỏ thù hận sống hạnh phúc, nàng nên thử làm theo lời bọn họ thôi.

Vó ngựa chậm rãi hướng phủ tướng quân đi đến, đợi không còn bóng dáng hai người, thân ảnh hắc y nhân đeo mặt nạ xuất hiện từ sau gốc cây.

- Hóa ra người đó vẫn chưa chết à.

Thú vị! Thú vị!

Nam tử nhếch môi cười tà mị rồi thân ảnh vụt một cái biến mất không còn dấu vết..