Ngần ấy năm, Vương Hứa vẫn là lần đầu tới nhà Chu Lê ăn cơm, hắn có chút luống cuống chân tay, khi Chu Lê nấu cơm, hắn chạy đến phòng bếp hỗ trợ, lại bị Chu Lê đẩy ra ngoài.

Vương Hứa trong lòng vui rạo rực, độc thân mấy năm, hiện giờ lại sắp cưới vợ, còn cưới được A Lê, khóe môi hắn nhếch lên, đè cũng đè không xuống được.

Ăn cơm xong, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Chu Lê trở về trấn trên, sáng mai còn phải buôn bán, Vương Hứa tự nhiên đồng hành đưa tiễn.

Hai người ra cửa viện nhà Chu Lê, song song đi ra cửa thôn.

Khi đi ngang qua cách vách, Chu Lê nhịn không được liếc mắt vào trong cánh cửa kia một cái.

Thẩm Yêu đang chẻ củi, Ngưu thị đang giặt đồ, Thẩm Ngư đá cầu.

Chỉ không thấy Thẩm Việt.

Chu Lê thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe Vương Hứa kể truyện cười cho nàng, nàng thường cười lên một chút.

Đây vẫn là lần đầu bọn họ vai sát vai đi trong tầm mắt người trong thôn, nhóm bảy bà cô tám bà thím ở cửa thôn, thấy bọn họ, không tránh khỏi chế nhạo hai câu.

Trong lúc nhất thời, hai người đều đỏ mặt.

Chu Lê lơ đãng dẫm lên cục đá to như nắm tay, thiếu chút nữa té ngã, Vương Hứa nâng cánh tay của nàng, nhân tiện đỡ một phen, nàng khó khăn lắm mới đứng vững.

Chỉ là một chút ngoài ý muốn như vậy, lại chọc cho mọi người ở cửa thôn đồng thời cười ra tiếng.

Chu Lê bị những người đó cười đến ngượng ngùng, kéo Vương Hứa bước nhanh rời đi.

Hai người đi không bao lâu, mọi người ở cửa thôn lại thấy Thẩm Việt đi ngang qua.

“Việt Lang, A Lê nhà cách vách ngươi ấy, hôm nay có thấy Vương Hứa mang sính lễ gì tới không?” Có người tò mò, Vương Hứa chỉ là một thợ mộc nhưng có thể mang đến hai sọt sính lễ tràn đầy, cũng không biết bên trong là cái gì, có đáng giá không.

Ai ngờ, Thẩm Việt dường như không nghe thấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, đi qua luôn.

“Việt Lang này sao vậy? Nhìn bộ dáng hắn như bị mất hồn ý, chúng ta nói chuyện với hắn, một chữ hắn cũng không nghe được.”

“Ai biết được? Hắn cũng là người kỳ quái, tám phần đọc sách đến mụ mị đầu óc, người dáng vẻ đường đường, thế nhưng lại không chịu cưới tức phụ, ngươi xem Vương Hứa người ta, còn là người goá vợ đây này, lại bắt cóc mất tiểu tức phụ đẹp nhất nhì thôn chúng ta.”

……

Lời người trong thôn dần dần biến mất, Thẩm Việt nhìn một nam một nữ đi ở nơi xa, ánh mắt càng ngày càng trầm.

Hắn đi được cực chậm, còn cách cực xa, rất sợ đi gần, Chu Lê vừa quay đầu lại thấy hắn, đến lúc đó, hắn không biết nên xử sự như thế nào.

Giả sử A Lê nắm tay Vương Hứa, chào hỏi hắn, tươi cười xa cách, gọi hắn tam thúc, hắn nghĩ không ra, đến lúc đó, hắn sẽ làm ra phản ứng gì.

Khi Chu Lê đi đến Tứ Động kiều, dừng bước chân, kêu Vương Hứa không cần đưa tiếp, về Chu gia thôn đi.

Vương Hứa vốn định kiên trì, Chu Lê lại nói, hai người bọn họ rốt cuộc chưa có bái đường thành thân, không nên luôn đi gần như vậy.

Vương Hứa gãi gãi đầu, lưu luyến không rời nói từ biệt cùng Chu Lê, dời bước chân, dọc theo sông Cam Thủy, đi về Chu gia thôn.

Chu Lê nhìn theo Vương Hứa đi mất, khi nàng thu hồi ánh mắt, ánh mắt đảo qua cửa thôn cách đó không xa, một bóng người bỗng chốc vọt đến sau cây hòe lớn.

Tim nàng đập nhanh một chút, không biết sao bóng dáng người kia có chút quen mắt……

Nàng nhăn mi, quay lại, cúi đầu than một tiếng, không hề để ý nữa, tiếp tục đi đến trấn trên.

Nàng đi đến trên đường lớn, chợt thấy ven đường có người bán cây giống, nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng cây cam giống, tiến lên mua, mang về trong tiệm.

Đến khi trời tối, Chu Lê ở trong phòng đốt đèn dầu, nương theo ánh sáng mờ nhạt, nàng bò lên trên đầu giường, gỡ tráp gỗ đỏ xuống, mở cái nắp ra, duỗi tay vào trong, mỗi loại đồ vật đều chạm qua một lần.

Động tác nàng cực chậm cực nhẹ, mang theo ẩn nhẫn, như chạm vào trẻ con mới sinh ra, sợ lực mạnh sẽ làm da trẻ con bị thương, lực đạo nhẹ, lại sợ không thể vỗ về.

Trong ánh đèn, ánh mắt nàng long lanh, bồi hồi nhìn mỗi loại lễ vật, giống như muốn khắc hình dáng mỗi loại đồ vật này vào đáy lòng.

Thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi, kiên quyết đóng nắp, lại lấy ra một cái khóa, khóa tráp lại, rồi đi tìm một tấm vải bông, bọc tráp vào bên trong, ôm tráp, đi ra sân viện

Nàng đặt tráp trên bàn đá, lại đi nhà bếp lấy ra một cái cuốc, đi đến dưới tường viên phía Bắc, bắt đầu đào đất.

Cái cuốc từng chút từng chút chạm vào mặt đất, chỉ chốc lát sau, một cái hố lớn được đào xong, Chu Lê buông cuốc, đi cầm lấy tráp đến trước hố đất, ngồi xổm thân thả tráp vào.

Lại cầm lấy cái cuốc, phủ lớp đất vừa đào từng chút một, lần nữa chôn trở về.

Nàng ở trước ngọn đuốc đốt trong sân, ánh lửa lập lòe, nàng vừa lấp đất, vừa nhìn tráp kia chậm rãi biến mất trong tầm mắt.

Chờ chôn đến không sai biệt lắm, lại mang cây cam giống vừa mua trồng trên mặt.

Bồi thêm đất rồi tưới nước, chờ làm xong hết thảy, Chu Lê cuối cùng nhìn thoáng qua cây giống kia, đi rửa mặt xong liền trở về phòng.

Cởi áo tắt đèn, lên giường nằm xuống.

Tay vô thức duỗi đến sờ s0ạng dưới gối, mới phát hiện cây trâm hoa lê cũng bị nàng đặt trong tráp chôn mất.

Trong lòng tức khắc buồn bã một trận.

Thẩm Việt không biết đã đứng lặng dưới tường viện bao lâu, hắn nhìn ánh lửa bên kia sáng lên, nghe từng chút từng chút tiếng đào đất, hắn không nghĩ ra Chu Lê đang làm cái gì, chỉ là chờ tiếng đào đất bên kia im bặt, ánh lửa sau khi tắt, hắn bắt đầu dạo bước dọc theo tường.

Trong đầu không ngừng hiện lên từng cảnh ban ngày kia, Vương Hứa xuân phong đắc ý cười, Chu Lê thẹn thùng như hoa sen trong nước, cùng với lúc nàng vô ý té ngã ở cửa thôn, Vương Hứa đỡ thân mật một phen.

Suy nghĩ rối loạn, giống như một cuộn chỉ rối, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.

Theo lý mà nói, hắn hẳn nên chúc phúc bọn họ mới đúng…… Nhưng mà, hắn cư nhiên ích kỷ không muốn.

Chỉ là hắn có thể làm cái gì? Mà hắn...!lại dám làm cái gì?

A Lê đã quyết định gả cho Vương Hứa, ở trong lòng nàng, trước sau chỉ xem mình như tam thúc.

Có lẽ nàng thích chính là Vương Hứa, bằng không...! sao có thể đồng ý gả cho hắn?

Cho dù hiện tại hắn tới tìm nàng, kết cục cũng chỉ là bị nàng đuổi ra ngoài.

Nhớ tới chuyện hoang đường đêm say rượu hai năm trước, khi đó tiếng Chu Lê gọi hắn, lạnh nhạt cùng xa cách, hắn liền biết, hắn tựa hồ vĩnh viễn không cách nào có được A Lê.

Có được? Vì sao phải dùng từ “có được”?

Thẩm Việt ngẩn ra một chút.

Hắn đột nhiên nghĩ, nếu, nếu hắn ích kỷ không để tâm tới ý muốn của A Lê, nếu hắn dùng kế sách có được A Lê, sau đó sẽ đền bù cho A Lê, để A Lê dần dần yêu mình……

Chỉ là nếu làm vậy, có lẽ thể diện gì đó liền mất sạch.

Bất quá thể diện là thứ gì? Hắn giữ đã lâu như vậy, lúc này đây, không cần cũng được!

Bước chân bồi hồi của hắn đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía tường viện bên cạnh, ánh sáng trong mắt bỗng chốc ngưng lại.

Thẩm Việt hắn, chỉ làm người xấu vào lúc này!

Sau đó, lại dùng cả đời để trả lại.

Đối với hắn mà nói, nhảy lên bức tường cao hơn người, vô cùng đơn giản, rốt cuộc do hắn có công phu.

Vì thế, hắn thả người một cái, quả thực nhảy lên.

Chân rơi xuống trên tường viện, ánh mắt chạm vào độ cao phía dưới, chân mềm nhũn, thân mình bỗng nhiên lung lay.

Hắn lúc này mới nhớ tới, hắn sợ độ cao.

Hắn nhấp chặt môi, nhắm mắt lại, mặc kệ, chết thì chết!

“Ầm ——”

Một tiếng vang nặng nề đánh vỡ yên tĩnh lúc nửa đêm, truyền vào trong phòng.

Chu Lê bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ đen nhánh một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy.

Lúc này, là tiếng gì vậy? Chẳng lẽ tam thúc lại ném đồ vào đây? Lúc này đây còn ném đồ nặng như vậy.

Suy nghĩ một chút, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, coi như ngày lễ, cũng có khả năng.

Nàng xuống giường, tùy ý phủ thêm một kiện áo khoác, giơ mồi lửa mở cửa đi đến trong viện.

Vừa thấy, thế nhưng lại là một bóng người ngã ngồi dưới tường phía Bắc.

Chu Lê thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt, dùng sức chớp đôi mắt, lại lần nữa chăm chú nhìn lại.

Chỉ thấy một hình bóng quen thuộc, vô cùng chật vật đang từ trên mặt đất bò dậy.

Mồi lửa không quá sáng, nhưng nàng vẫn nhận ra mặt người nọ.

“Tam thúc? Thúc đang làm gì?”

Thẩm Việt vỗ vỗ bụi trên người, kéo kéo xiêm y bị rối loạn lung tung, quẫn bách cười:

“Nga, không cẩn thận ném mình vào đây rồi.”

nhamy111: chương sau...!có lẽ chúng ta sẽ được gặp một Tam thúc rất khác.