Trong bóng tối, đôi mắt Thẩm Việt có một lát mờ mịt.

Chóp mũi tràn ngập mùi hương hoa mai, hắn đối với loại hương vị này hoàn toàn không có sức chống cự, lẩm bẩm nói: “A Lê, A Lê……” Nói nói, lại muốn cúi người hôn xuống.

Chu Lê nghĩ, chờ tự hắn thanh tỉnh khả năng không lớn.

Lúc này đây, nàng chủ động đón lấy.

Hương mai cùng mùi rượu nồng nặc lại lần nữa đụng vào nhau, Chu Lê ngậm lấy hắn môi, tùy ý cướp lấy đối phương.

Ánh sáng tối tăm, nàng mở to mắt, một giọt nước mắt dần dần chảy xuống gương mặt.

Nàng cảm nhận được đối phương muốn mình, nói thể xác và tinh thần không có chút rung động nào là không có khả năng.

Chỉ là, lý trí nàng nói với mình, tuyệt đối không được.

Nàng thừa dịp đối phương ý loạn tình mê, hút lấy cánh môi hắn, nảy sinh ác ý cắn xuống.

Bên tai truyền đến tiếng nam tử kêu rên.

Thẩm Việt ăn đau, buông lỏng miệng.

Chu Lê thừa cơ đẩy, nam tử bỗng chốc ngã ngồi trên mặt đất.

Thẩm Việt mê mang nhìn bóng dáng trong bóng tối kia, có chút hoảng hốt, hắn dùng sức lắc lắc đầu, đầu rất đau.

Trong miệng vọng lên một mùi tanh, hương vị này xẹt qua cắt đứt hương hoa cùng mùi rượu, kéo lý trí hắn trở về vài phần.

Hiện tại hắn mới ý thức được mình làm cái gì.

Cảm giác áy náy theo đau đớn bên môi nháy mắt càn quét tràn lan.

“A Lê, ta……” Thanh âm hắn khàn khàn, tựa như bị pha lẫn cát, mang theo hối hận thật sâu.

Chu Lê không để ý đến hắn, đi đến bàn bên cạnh, cầm lấy mồi lửa trên bàn, thổi thổi, thắp sáng ngọn đèn dầu.

Trong phòng có ánh sáng, bóng dáng giường bàn ghế dần dần hiện rõ lên.

Thẩm Việt nhìn chằm chằm nữ tử bên ngọn đèn dầu, nữ tử chậm rãi đi đến chỗ hắn.

Ánh đèn vẽ ra thân ảnh của nàng, cùng búi tóc hỗn độn trên đầu nàng, sợi tóc tứ tán, đây đều là do tội lỗi hắn vừa phạm phải gây ra.

Lần này, hắn thật sự rất quá đáng, nếu hắn là A Lê, chỉ sợ cả đời này cũng không muốn để ý đến hắn nữa.

Chu Lê đi đến bên người hắn, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn.

“Tam thúc.” Chu Lê kêu.

Thanh âm nàng hết sức rõ ràng, rõ ràng như một mảnh bông tuyết đáp xuống trong lòng Thẩm Việt, tạo nên một trận lạnh lẽo, lộ ra ý vị bình tĩnh quyết tuyệt.

Thẩm Việt trước nay chưa từng nghe Chu Lê dùng ngữ khí cùng giọng điệu như vậy gọi hắn, hắn ngẩn ra một chút.

“Tam thúc, thúc hiện giờ là Giải Nguyên lang, A Lê chẳng qua là một quả phụ quê mùa, nếu tam thúc muốn ta, dù sao ta cũng là người đã gả, cho thúc là được.” Trong thanh âm trộn lẫn giọng mũi, giống như là bị ủy khuất lớn lao, sắp khóc ra thành tiếng, lại còn ra vẻ kiên cường, mạnh mẽ chịu đựng.

Ngực Thẩm Việt như bị đánh trúng một quyền, đau đến co thắt lại, hối hận như thủy triều sắp sửa bao phủ hắn, hắn liên tục nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là tam thúc sai, tam thúc không nên uống nhiều rượu như vậy, mạo phạm ngươi, ta thề, nếu còn có lần sau, ta không chết được tử tế.”

Chu Lê nghiêng thân mình, ánh mắt rơi xuống đất trống bên cạnh: “Nếu thúc còn để ta vào mắt, ngày sau chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách nhất định, rốt cuộc nam nữ thụ thụ bất thân.”

Thẩm Việt đang lúc hối hận không thôi, Chu Lê nói cái gì hắn đều chỉ liên tục nói được.

“Nếu tam thúc đã thanh tỉnh, vậy A Lê đi trở về, chuyện tối nay, ta sẽ xem như chưa bao giờ phát sinh.” Nói xong, Chu Lê từ trên mặt đất đứng lên, “Ta vẫn là câu nói kia, sẽ vĩnh viễn xem thúc như tam thúc.”

Cũng không đợi Thẩm Việt trả lời, vội không ngừng đi ra cửa phòng, lập tức chạy khỏi sân.

Một trận gió lạnh từ khung cửa trống rỗng thổi vào, Thẩm Việt trố mắt nhìn bên ngoài sân.

Thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Chỉ là A Lê, ta không muốn như vậy.”

Mà những lời này, cũng chỉ có ngọn đèn đêm nghe được.

Lúc này hắn mới cảm nhận được trên mặt đất thực lạnh, dạ dày như sóng cuộn biển gầm, hắn nhịn không được, chạy vào nhà xí, phun ra một hồi lâu, nôn đến tim gan đều muốn nôn ra ngoài

Chu Lê sau khi trở về, lại một đêm mất ngủ.

Nàng nằm trên giường, trong tay nắm cây trâm hoa lê kia, mở mắt cho đến bình minh.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Sau đêm đó, Thẩm Việt vốn định đi Kinh Châu trước thời gian, ở lại nhà, hắn không mặt mũi nào đối diện với A Lê, hơn nữa hắn nghĩ, A Lê cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Nhưng trước khi đi, thấy được quan phủ dán bố cáo, nói là hiện giờ phía Bắc gặp đại hạn, thu hoạch vụ mùa bị hao tổn, vật lực không đủ, việc học của người thi ở nơi gặp thiên tai rất gian nan, dẫn đến có rất nhiều người không cách nào đi Kinh Châu được, Thánh Thượng săn sóc, vì bảo đảm công bằng khoa cử, đặc biệt hủy bỏ lần kỳ thi mùa xuân này.

Định ra kỳ thi mùa xuân ở ba năm sau, từ bây giờ còn có một đoạn thời gian tương đối dài.

Thẩm Việt tự nhiên không thể sớm đi Kinh Châu, đành phải ở lại Cam Thủy trấn.

Nhưng hắn lại không dám chủ động đi tìm Chu Lê.

Trôi qua hơn một tháng, Chu Lê cũng phát hiện, Thẩm Việt không lại đến tìm nàng, trong lòng nàng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu tam thúc có thể tự mình nghĩ thông suốt, vậy cũng tốt.

Chỉ là mỗi khi bận rộn suốt một ngày, tới ban đêm lên giường ngủ, nàng đều sẽ nắm cây trâm hoa lê kia đi vào giấc ngủ.

Đêm khuya khi giật mình tỉnh giấc, phát hiện không thấy cây trâm trong tay, luôn kinh hoảng bò dậy, tìm khắp giường, cho đến khi tìm được mới tâm an.

Những rung động hoang đường lúc đó dần dần phai nhạt theo ngày trôi qua, tâm Chu Lê cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Nàng vốn nghĩ, có lẽ nàng cùng tam thúc, sẽ từ từ biến thành hàng xóm bình thường nhất.

Chỉ là không ngờ tới, nàng rất nhanh đã phát hiện nàng nghĩ sai rồi.

Hôm nay 28 tháng chạp, tới gần cửa ải cuối năm.

Ban đêm, nàng đi tiểu đêm, đi ngang qua mặt tường viện phía Bắc, thiếu chút nữa bị một vật đánh trúng.

Vật kia cắt qua đêm đông, bỗng chốc rớt tới bên chân Chu Lê, bước chân Chu Lê đi tới cứng lại, nghi hoặc nhìn về phía trên mặt đất.

Ban đêm tối om, nàng mơ hồ thấy được một vật nho nhỏ nằm bên chân.

Ký ức từ lâu bỗng chốc sống dậy vào lúc này.

Nàng nghiêng đầu nhìn tường viện bên cạnh một cái, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn: “Tam thúc?”

Xưng hô này đã có thời gian dài không gọi, tổng cộng chỉ có hai chữ, mỗi một chữ nói ra, đầu lưỡi nàng đều vì vậy mà run lên.

Tường bên kia quả nhiên vang lên tiếng Thẩm Việt: “Năm mới vui vẻ.”

Thanh âm xuyên thấu qua tường viên truyền tới bên này, xuyên vào tai Chu Lê, làm tim nàng đập nhanh hơn.

Nàng ngồi xổm xuống, nhặt đồ trên mặt đất lên, bên ngoài bọc lại bởi một cái túi nhỏ, Chu Lê kéo dây rút, lấy ra một cái túi gấm.

“Trong túi gấm chỉ có lá bùa Bình An, do trụ trì Tĩnh Cư tự khai quang, nghe nương cùng muội muội nói, Tĩnh Cư tự rất linh nghiệm.”

Trong đêm tối, nàng thấy không rõ hoa văn trên túi gấm kia, nhưng ẩn ẩn có thể ngửi được mùi hương trên chùa miếu.

“Tam thúc……” Nàng muốn nói cái gì đó, ấp úng trong lòng thật lâu sau, cuối cùng nói ra, lại chỉ có một câu, “Cảm ơn thúc.”

Bên kia nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, Chu Lê nghe thấy sau tường viện vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, cuối cùng, lại là tiếng đóng cửa kẽo kẹt.

Tam thúc vào phòng.

Chu Lê đứng lặng tại chỗ, nắm túi gấm sửng sốt hồi lâu, đêm đông nhiệt độ không khí cực thấp, nàng ở bên ngoài thời gian quá dài, thân thể bắt đầu run rẩy lên.

Nàng dùng sức cắn cắn cánh môi, từ trên cánh môi truyền đến đau đớn rõ ràng, có lẽ do quá đau, chóp mũi nàng đau xót, hốc mắt cũng nóng lên theo.

Sau mỗi dịp lễ, nàng đều có thể nhặt được lễ vật bên dưới tường viện.

Có đôi khi nàng vừa vặn đi tiểu đêm gặp được, sẽ cùng Thẩm Việt nói vài ba câu, có đôi khi là ngày hôm sau thức dậy, thấy dưới tường viện lại có thêm cái bọc nhỏ.

Mà ngày thường, cho dù ngoài ý muốn gặp nhau trên đường, bọn họ cũng chỉ nhìn nhau cười, khẽ gật đầu tỏ ý, tựa như hai người bình thường nhất, không mấy gần gũi.

Từng ngày từng ngày qua đi, Chu Lê có đôi khi về thôn sẽ gặp được bà mối tới viện nhà Thẩm Việt, chỉ là những bà mối đó, mỗi khi tới đều là mặt mày rạng rỡ, nhưng lại trở về với mặt mày xám tro.

Ngưu thị nóng vội, có đôi khi sẽ cố ý mời tiểu biểu muội tiểu đường muội bà con xa Thẩm Việt tới nhà chơi, mỗi lần Chu Lê đều cho rằng sẽ có hi vọng, chính là không bao lâu, tiểu biểu muội tiểu đường muội đều sẽ hậm hực rời đi, giống như Ngưu Nhân Nhân.

Chỉ chớp mắt, hai năm qua đi.

Thẩm Việt đơn bóng, Chu Lê cũng đơn bóng.

Vừa lúc đến Tết Khất Xảo, đêm này, trăng non như móc câu, treo cao cao trong màn đêm.

Chu Lê biết, đêm này, nàng lại sẽ nhận được lễ vật, cho nên nàng vẫn luôn đứng dưới tường viện.

Quả nhiên, tới nửa đêm, nàng nghe được bên kia có tiếng bước chân chậm rãi đi tới.

“Tam thúc?” Chu Lê kêu.

“Ừm.”

Đêm hè ve cũng yên tĩnh, hai người lại một lúc lâu không có lên tiếng.

Thật lâu sau, Chu Lê cắn cắn môi cuối cùng mở miệng, “Không cần lại ném đồ qua nữa, bị phát hiện ta và thúc không giải thích được.

Huống hồ……” Chu Lê tạm dừng một lát, “Huống hồ tam thúc tuổi cũng không nhỏ, sớm muộn gì cũng cưới vợ.”

Thẩm Việt năm nay 23 tuổi, nam tử lớn như vậy còn chưa cưới vợ, phạm vi trăm dặm đều tìm không ra một người.

Chu Lê mơ hồ cảm giác được, hắn chậm chạp không cưới, có liên quan đến mình.

Cho nên tối nay nàng phải khuyên nhủ hắn thật tốt.

Ai ngờ bên kia lại né qua đề tài này, chỉ đáp trước một câu: “Ca ca ngươi trước khi chết nhờ ta chiếu cố ngươi, ta không thể thất tín.”

Tiếng nói vừa dứt, lại ném qua một vật, thẳng tắp rơi xuống bên chân Chu Lê.

Tiếp sau lại nghe được bên kia nói: “Muội muội ta mua nhiều, ném cũng tiếc, ngươi cầm dùng đi.”

Chu Lê còn muốn nói cái gì nữa, lại nghe tiếng bước chân đối phương dần dần đi xa.

Chu Lê nhìn trăng đang treo phía trên cao, sau một hồi, phát ra một tiếng thở dài thật sâu.

Nàng cong lưng, nhặt bao trên mặt đất lên, chậm rãi mở ra xem, nương theo ánh trăng, nàng thấy bên trong là một hộp Yên Chi, cùng một cây trâm cài

Nàng đem đồ vào nhà, bò đến đầu giường, ôm ra một cái tráp gỗ đỏ, mở cái nắp ra, cẩn thận đặt hộp Yên Chi cùng trâm cài vào bên trong.

Ánh nến nhảy lên, trong tráp kia, đã chứa đầy các đồ vật nhỏ linh tinh, túi gấm, Ngọc Quan Âm, hoa lụa, hộp Yên Chi, cây trâm……

Mỗi vật đều mới tinh, không có dấu vết đã dùng qua.

Nhìn đồ vật tràn đầy một tráp, ánh mắt Chu Lê dần dần mất đi tiêu cự, một giọt nước mắt trong suốt, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nhỏ xuống một đóa hoa tử vi bằng lụa trong hộp, khiến cánh hoa màu đỏ tím nhiễm ra một vệt nước nhợt nhạt.

Chu Lê lại lần nữa cằm cây trâm hoa lê kia đến bình minh, một đêm này, nàng trằn trọc không biết bao nhiêu lần cũng không ngủ được, chờ ngày hôm sau thức dậy, hai con mắt sưng như quả hồ đào.

Một ngày này buôn bán được, nàng cùng Lý thị vội đến đầu óc choáng váng, một hồi bên này muốn trà, bên kia lại muốn đậu hoa, lát sau lại có khách mới vào cần tiếp đón.

Đại để là bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ, Chu Lê nghe âm thanh ồn ào huyên náo trong cửa hàng, trong đầu đột nhiên một mảnh trắng trơn, trước mắt tối sầm.

Dưới chân nhẹ bẫng, lung lay muốn ngã.

Chính lúc này, có người từ sau lưng đỡ nàng, nàng giương mắt nhìn qua, lại là Vương Hứa.

“A Lê, muội không sao chứ?”

Chu Lê nhanh chóng rời khỏi người hắn, lắc đầu: “Ta không có việc gì, có thể là hôm nay bận quá, đầu có chút choáng.”

Vương Hứa nhìn quanh một vòng, trong tiệm không còn chỗ ngồi.

Hắn thử nói: “A Lê, nếu không…… Ta giúp muội đi.” Khi hắn hỏi ra lời này, trộm liếc A Lê, rất sợ A Lê lại uyển chuyển cự tuyệt hắn.

Hai năm trước, thời gian cửa hàng mới vừa buôn bán, hắn cũng luôn tới hỗ trợ, sau đó hắn thổ lộ tâm tư với A Lê, từ sau lần đó, A Lê đã vô cùng nghiêm túc nói với hắn một lần, bảo hắn không cần lại đến tiệm hỗ trợ, nói trai đơn gái chiếc, truyền ra ngoài không tốt.

Mấy năm nay, hắn cũng thường xuyên lại đây, lấy cớ ăn đậu hoa để gặp Chu Lê, quan hệ hai người còn tính hài hòa.

Lúc này đây, A Lê còn tiếp tục cự tuyệt không?

Chắc vẫn cự tuyệt rồi, Vương Hứa nghĩ.

Ai ngờ, A Lê nhìn hắn một cái, thế nhưng nhẹ giọng nói: “Được.” Sau đó quay đầu đi, lập tức vào hậu viện.

Vương Hứa sửng sốt một cái chớp mắt mới phản ứng lại, tức khắc trong lòng đại hỉ, nhiệt tình mười phần, bắt đầu giúp A Lê tiếp đón khách tới.

Chu Lê trốn vào nhà bếp, đôi tay chống trên bệ bếp, rũ mắt nghĩ cái gì.

Có lẽ, nàng cần một loại hoàn cảnh sống khác, nàng không thể bảo thủ không chịu thay đổi mãi được

Vương Hứa cần nàng thử tiếp nhận hắn.

Mà Thẩm Việt....!cũng cần nàng buông bỏ.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Thời tiết vào đông trời rét đậm, thư viện bắt đầu nghỉ đông, qua Tết mới có thể khai giảng.

Mỗi khi đến lúc này, Thẩm Việt lại không có lý do tiếp tục ở lại trấn trên, nên sẽ về thôn ở.

Tiết ngày mồng tám tháng chạp này, ống khói từng nhà trong thôn, đều tỏa ra hương vị cháo mồng 8 tháng chạp, Thẩm Việt đọc sách đến mệt mỏi, đi ra phòng ngoài, nhìn khói bếp lượn lờ cách vách, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Hôm nay A Lê đã trở lại.

Hắn tựa hồ chỉ dựa vào hương vị, là có thể phân rõ, cơm cách vách có phải do A Lê nấu không.

Khi hắn ở trong thôn, cái mũi luôn rất chú ý mùi đồ ăn từ nhà cách vách truyền đến

Thẩm Ngư đi ngang qua bên người ca ca, thấy ca ca nhắm hai mắt, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ, nhịn không được hỏi: “Ca, ca sao vậy?”

Thẩm Việt mở mắt ra, nhìn về phía muội muội: “Không sao.”

Thẩm Ngư cười chế nhạo: “Ca ngửi hương vị cháo mồng 8 tháng chạp ở bên cạnh chứ gì? Nương còn chưa có làm đâu, nhưng mà bên cạnh quá thơm, vừa rồi muội còn đi qua liếc mắt nhìn một cái, là A Lê làm, bởi vậy, trách không được thơm như vậy.

Nước miếng muội xém rớt ra rồi.” Tròng mắt nàng chuyển động, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ăn cá trích nấu hoắc hương hai năm trước, “Ca, cần muội đi cách vách xin một chén cháo mồng 8 tháng chạp không?”

Thẩm Việt cũng nhớ tới hai năm trước, không được tự nhiên nói: “Muội muốn đi cứ đi, hỏi ta làm cái gì?” Nói xong, lập tức về phòng đọc sách.

Thẩm Ngư cười trộm trong chốc lát, ngửi mùi hương bên cạnh bay qua, đôi mắt chớp chớp, quyết định chủ ý, dù sao da mặt nàng dày, lập tức chạy ra khỏi sân nhà mình, lại đi đến cửa nhà bên cạnh.

Thẩm Việt xuyên qua phòng cửa sổ, nhìn muội muội mình như chim nhỏ bay ra khỏi sân nhà, mím môi, nói thật, hắn có chút hâm mộ muội muội.

“Ọc Ọc Ọc ——” dạ dày đúng lúc kêu hai tiếng.

Thẩm Việt sờ sờ bụng, tự giễu nói: “Ngươi thật rất hợp với tình hình.”

Trong nhà còn chưa nấu cơm, Ngưu thị cũng đang chuẩn bị đồ làm cháo mồng 8 tháng chạp, mới vừa nấu thịt khô xong, còn đang thái thịt.

Thẩm Việt tự biết đến lúc ăn cơm còn khá lâu, liền chịu đựng đói bụng, tiếp tục đọc sách.

Chẳng bao lâu, trong viện lại vang lên tiếng muội muội: “Nương! Có lẽ năm sau chúng ta được uống rượu mừng nga!”

Ngưu thị đứng ở nhà bếp, quay đầu đi nhìn về phía nữ nhi ngoài cửa viện nói: “Đứa nhỏ này, ai mới đưa thiệp mời cho con à?”

Thẩm Ngư cười tủm tỉm đi đến cửa nhà bếp: “Thật ra còn chưa đưa thiệp mời đâu, nhưng con tận mắt nhìn thấy.”

Ngưu thị cười nói: “Vậy con đang nói là nhà ai có hỉ a?”

Thẩm Ngư ra vẻ thần bí nói: “Người tuyệt đối không đoán được đâu, chính là cách vách nhà chúng ta!”

Ngưu thị kinh ngạc: “Con nói cách vách? A Lê sao? Cùng với ai?”

Thẩm Ngư nói: “Còn có thể với ai? Tất nhiên là Vương Hứa đại ca a.”

Ngưu thị làm vẻ mặt “Quả nhiên như thế”: “Ta đã nói hai người bọn họ sẽ thành mà.”

Thẩm Ngư nói: “Người nói Vương Hứa đại ca ở ngày mồng tám tháng chạp này hạ sính, có phải muốn làm hôn sự trước khi qua năm không nha.”

Ngưu thị lên tiếng nói theo, “Chắc là vậy.” Theo sau là thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ A Lê này mệnh khổ, ra khỏi gia phả cũng có hai năm thời gian rồi, vẫn luôn không muốn tái giá, hiện giờ có thể gả cho Vương Hứa, thật ra cũng là chỗ không tồi —— Ý, Việt Lang, con đi đâu vậy?”

Ngưu thị đang cùng nữ nhi tán gẫu, chợt thoáng nhìn nhi tử nhà mình chạy như bay ra khỏi cửa, gọi lại cũng không được, không khỏi lắc đầu, nói: “Ca con mấy ngày gần đây cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, làm gì vội vàng như đi đầu thai vậy? Cũng không biết đi chỗ nào đây?”

Thẩm Việt một đường lao ra khỏi sân nhà mình, đứng ở ven đường cách đó không xa, nhìn về bên trong cửa cách vách.

Vương Hứa hôm nay mặc một bộ xiêm y mùa đông mới tinh màu tím nhạt, tóc búi không chút cẩu thả, chòm râu trên mặt cạo sạch sẽ còn hơn ngày xưa, khóe miệng giương giương, mắt tràn ngập vui mừng, đang ngồi một bên nói chuyện cùng Lý thị.

Trên đất trước mặt hắn, đặt hai cái sọt, bên ngoài sọt cột bằng lụa đỏ thêu, chứa đầy sính lễ dùng giấy hồng che đậy.

Chính lúc này, một hình bóng quen thuộc đi tới, rót một ly trà cho Vương Hứa, Vương Hứa lập tức đứng lên vươn tay nhận, cười chất phác nhìn nữ tử.

Mà nàng kia, hôm nay mặc một bộ váy áo màu hồng, làm cho gương mặt nàng đỏ ửng, rót trà xong, nàng cũng không dừng lại, mà thẹn thùng lui xuống.

Màu hỉ hồng cách trước mắt thật xa, ấn vào đáy mắt Thẩm Việt, như trong mắt hắn đốt lên hai ngọn lửa, không tiếng động mà gây ra bỏng rát.

Tay rũ ở hai sườn, đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay bấm chặt vào thịt.

Thật lâu sau, một giọt máu đỏ thắm, có thể so với màu sắc sính lễ kia, dọc theo khe hở ngón tay uốn lượn, nhỏ xuống trên đất bùn màu nâu dưới chân..