Nguyệt Ninh cười lạnh: "Ta không cần, hiện tại đã quá muộn"

Nàng không muốn cùng bà ta trò chuyện, chẳng có việc gì tốt khi bà ta trở nên ân cần.

Nhạc phu nhân cuối cùng không nhịn được mà gào thét lên: "Mày! Mày, tao đã cho mày một cơ hội, thế nhưng mày không biết nắm lấy, vì thế đừng trách tao tuyệt tình!"

Bà ta vốn nghĩ rằng chỉ cần ôn nhu là có thể giải quyết, thế nhưng nàng ta bây giờ không hề nghe lọt tai, quả thực loại người không biết tốt xấu!

Nhạc phu nhân phẫn nộ đóng sập cửa rời đi, bà ta gương mặt trở nên vặn vẹo mà trở về phòng của Nhạc Dao Dao.

Nhạc Dao Dao ngồi tại giường, vốn tưởng rằng bà ta sẽ đem cho nàng ta một cái tin tức tốt, thế nhưng khi nhìn thấy bà ta, nàng khẽ cau mày.

Nhạc Dao Dao nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nhạc phu nhân, nàng ta hỏi: "Mẹ, vì sao gương mặt mẹ không tốt như vậy? Có chuyện gì sao ạ?"

Rốt cuộc là thành công hay không? Vì sao gương mặt bà ta tựa như oan hồn đến đòi mạng vậy?Có phải là thất bại rồi hay không?

Nhạc phu nhân phẫn nộ, bà ta nói: "Con súc sinh kia quả thực không biết tốt xấu, nó không đồng ý! Nó kiên quyết muốn kiện chúng ta!"

Nhạc Dao Dao sắc mặt trở nên đen, nàng ta cắn chặt môi.

Quả nhiên là đồ vô dụng, thành sự thì ít bại sự có thừa! Cần bà ta để làm cái gì a?

Nhạc Dao Dao gương mặt ủy khuất, nói: "Không sao đâu mẹ, chúng ta nghĩ cách khác, chắc chắn sẽ có cách khác mà thôi"

Nàng ta phải nhanh chóng tìm cách, nếu không nàng ta sẽ phải ngồi tù! Cho dù dùng mọi thủ đoạn, nàng ta cũng phải thoát khỏi chuyện này!

Nhạc phu nhân vốn đã rất tức giận, sau khi bà ta nghe được câu nói của Nhạc Dao Dao thì liền nổi điên lên.

Gương mặt bà ta trở nên điên cuồng: "Tất cả là tại mày, nếu mày không lấy thận của nó ra thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy, đúng, là tại mày"

Nếu Nhạc Dao Dao không đem thận nàng ta ra thì sẽ không có bản án, không cần kiểm tra, quá khứ kia của bà ta sẽ không bị Tần Trạch biết được!

Mọi thứ rắc rối đều không có, an ổn sinh hoạt không phải tốt hay sao? Vì cái gì lại đem bà ta vào mớ rắc rối này, quả thật là đau đầu!

Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, nàng ta khóc đến rung động lòng người: "Con thật sự không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như thế này, con cũng không hề muốn! "

Bà ta có quyền gì mà la mắng nàng? Nếu chuyện này thành công thì bà ta sẽ không nói, nhưng chuyện đã ra nông nỗi này, nàng đem bà ta vào chuyện này.

Vì thế nên bà ta mới tức giận như thế! Ha, đáng khinh!!!

Nhạc phu nhân buồn bã: "Mẹ không ngờ, con lại có thể đối xử tàn nhẫn với em gái như thế, nghĩ đi nghĩ lại mà nói, thật sự em con rất đáng thương! "

Nhạc Dao Dao cười lạnh trong lòng, nhưng trước mặt bà ta thì vẫn treo gương mặt đau khổ đến tận cùng: "Vâng, con xin lỗi, con hối hận rồi"

Nếu thương sót cho Nhạc Linh Nhi thì tại sao không yêu thương cô ta từ bé? Đến bây giờ cũng chẳng thèm chú ý một lần!

Chẳng qua là bây giờ mọi chuyện trở nên rối ren, bà ta muốn đổ hết tất cả lỗi lầm lên người nàng, muốn trút giận, nên mới giả nhân giả nghĩa mà thôi!

Nhạc phu nhân cáu gắt: "Ta không biết bản thân đã tạo ra nghiệt gì mà bây giờ lại phải chịu hoàn cảnh của cái gia đình này, đúng là nghiệp chướng!"

Tuy rằng bà ta có thương yêu Nhạc Dao Dao nhưng không hải đến mức mà không biết nghĩ! Nếu nàng ta liên lụy đến bà thì phải làm sao bây giờ?

Nhạc Dao Dao nghĩ một chút, sau đó nàng ta nói: Mẹ, ta có mộ cách, nhưng không chắc lắm

Nhạc phu nhân nhướng mày, vẻ mặt khó tin: Cách gì?

Nhạc Dao Dao thì thầm vào tai bà ta, khẽ nói nhỏ: Mẹ, không phải chúng ta còn có Tần Trạch hay sao a?

Hắn ta nói là yêu nàng, vì thế chắc chắn sẽ giúp nàng nhỉ? Yêu nhau là phải hi sinh cho nhau mà, huống hồ gì đây chỉ là một việc nhỏ mả thôi!

Nhạc phu nhân đôi mắt đột nhiên có chút ánh sáng: Đúng rồi, còn Tần Trạch nữa cơ mà?" Vì sao bà ta lại quên cơ chứ!

Bỗng nhiên bà ta nhớ ra một cái gì đó, sau đó không hề vui vẻ như vừa nãy, sắc mặt bà ta trắng bệch.

Nếu Tần Trạch biết chuyện kia thì hắn có giúp đỡ Dao Dao hay không?

Nhạc phu nhân cảm thấy đau đầu, bà ta trở về nhà nghĩ ngơi, không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào cả!

Nghĩ một chút, bà ta quyết định xoay lưng rời khỏi.

Dù sao bây giờ cũng không có biện pháp nào tốt, chi bằng trở về nghĩ ngơi, bảo dưỡng nhan sắc của mình

Nguyệt Ninh ôm Tiểu Bạch, tựa lưng vào thành giường mà nhìn hai người kia mâu thuẫn với nhau.

Mới vừa nãy, tình cảm của bọn họ vô cùng thắm thiết, một lát sau đó bọn họ vì lợi ích của bản thân mà trở mặt!

Nàng cũng đã đoán được kết quả này từ trước, vì thế nên không hề bất ngờ chút nào.