Nguyệt Ninh thở dài, nàng nhìn con mèo hệ thống đang nằm trong tay, khẽ nhếch môi: "Nhiều lúc cảm thấy mi rất đáng yêu, nhất là lúc trộm quay phim bọn họ"

Hệ thống cuộn tròn, nó lười biếng mà nói: [Vậy thì ta sẽ quay bọn họ nhiều hơn một chút, quay càng nhiều, ngài càng có lợi hơn].

Nguyệt Ninh nhìn 0002: "Ta đặt cho mi một cái tên nhé? "Dù sao nó bây giờ đã có bản thể, vậy thì đặt là Bạch Miêu là được nhỉ?

Nàng không đợi hệ thống trả lời, liền nói: "Vậy đặt là Tiểu Bạch đi"

Hệ thống đột nhiên có tên mới: [...] Nó chưa kịp nói gì cơ mà?

Nguyệt Ninh vui vẻ không được bao thì nhìn thấy Nhạc phu nhân, bà ta cầm theo một giỏ hoa quả trên tay.

Sau đó tiến lại giường, gương mặt đầy thương sót.

Nguyệt Ninh: "..." Tự nhiên lại tốt với nàng như vậy, bà ta lại muốn cái gì ở nàng?

Nhạc phu nhân gương mặt trở nên ôn nhu, giọng nói vô cùng mềm mại: "Linh Nhi, mẹ đem hoa quả đến cho con đây hãy ăn chút gì đó nhé"

Nguyệt Ninh tỏ vẻ: Vô sự hiến cần, phi gian đức đạo! Mau mau cút! Ta không cần!

Nhạc phu nhân cười ôn hòa, bà ta cầm dao gọt trái cây, gọt một quả táo: "Con à, ăn thử xem, quả táo này rất ngọt a"

Vốn dĩ bà ta định nấu một chút cháo, sau đó mang đến đây.

Nhưng cảm thấy lười, dù sao thì nàng ta chỉ cần bà đối xử tốt một chút thì sẽ cảm động mà rơi nước mắt.

Vì thế, bà ta không cần tự tay xuống bếp nấu cháo, cô ta không xứng.

Dù sao bà ta cũng chỉ muốn hoàn thành mục đích của mình, không phải là đến cùng nàng ta âu yếu thương yêu!

Nhạc phu nhân đưa cho nàng quả táo, sau đó cười cười, bà ta hỏi: "Ngọt không con?"

Nguyệt Ninh cầm quả táo đã được gọt sẵn, nàng cắn một chút.

Giọng nói nhàn nhạt: "Cũng tạm được đi"

Có lẽ là bà ta đã biết chuyện của Nhạc Dao Dao, vì thế tới đây để khuyên nàng hủy bỏ bản án nhỉ? Nga, quả nhiên là mẹ con tình thâm a!

Nếu Nhạc Linh Nhi được bà ta yêu thương một chút thì tốt rồi.

Nguyên chủ cùng Nhạc Dao Dao đều là con của bà ta, thế nhưng Nhạc phu nhân đối xử với bọn họ quá khác nhau.

Nhạc Dao Dao thì nhận được tất cả sự yêu thương, Nhạc Linh Nhi thì nhận được tất cả sự ghét bỏ.

Nói là Tất cả sự ghét bỏ cũng không hề sai, bởi lẽ bà ta chưa từng cho nàng ấy một chút tình cảm.

Một chút thương hại còn không có, huống hồ chi tình thương??

Nguyệt Ninh thở dài, đến lúc cần lợi dụng mới ban tặng cho Nhạc Linh Nhi một chút Tình thương của mẹ khiến cho nàng ấy cảm động đến phát khóc.

Nhưng tiếc rằng hiện tại nàng là Nguyệt Ninh, không phải Nhạc Linh Nhi nữa.

Nàng không cần bà ta giả vờ thương hại nàng, thật sự không cần.

Nhạc phu nhân ngọt ngào nói: "Chị gái của con sống bên ngoài vô cùng cực khổ, hiện tại con bé đã trở về, chúng ta nên thương yêu nàng ấy một chút"

Nguyệt Ninh: "..." Chuyện này ai đáng thương hơn a? Nàng ta còn nguyên vẹn, nàng thì cơ thể tàn tạ, ai đáng thương hơn ai đây?

Nhạc phu nhân nói tiếp: "Hiện tại cảnh sát đang điều tra, sức khỏe Dao Dao không tốt, nếu cứ tiếp tục thì sẽ không ổn, ta sợ bệnh tình của con bé trở nên nặng hơn"

"Ta hi vọng hai đứa tụi con sống hòa thuận với nhau, tha thứ cho nhau thấy cả mọi chuyện đã xảy ra mà sống, lúc đó ta chết cũng nhắm mắt"

Nhạc phu nhân cố gắng rơi vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương vô cùng, đau khổ cực độ mà nhìn nàng.

Nguyệt Ninh: "..." Sao bà ta không đi đóng phim đi a? Diễn tốt như vậy, có thể đạt giải lớn, tương lai giàu có không còn xa!

Nhạc phu nhân: "Vì thế ta mong con hãy hủy bỏ bản án, coi như là bà già này cầu xin con, vì ta, vì chị gái của con.

Hãy hủy bỏ bản án đi, chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau có được hay không?"

Nguyệt Ninh cự tuyệt thẳng, nàng lười lải nhải với bà ta: "Ta từ chối"

Nếu là Nhạc Linh Nhi, nàng sẽ vô cùng cảm động, sau đó liền hủy bỏ bản án.

Bởi vì câu nói Chúng ta sẽ sống hạ nhiệt cùng nhau là mong muốn của nàng ấy từ bé, cả đời nàng ấy chỉ mong có như thế mà thôi.

Thế nhưng nàng là Nguyệt Ninh! Nàng không tin bà ta, cũng không cần bà ta a! Làm chuyện vô cùng có lỗi, sau đó liền xin lỗi là xong sao?

Nếu trên đời này chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết, vậy thì cần cảnh sát làm gì a? Ngươi giết người, sau đó ngươi xin lỗi hắn, thì hắn có thể sống lại được sao? Ha hả?

Nhạc phu nhân cố nhịn xuống cơn giận, bà ta khẽ nói: "Hai đứa con là chị em với nhau, đều là do ta đứt ruột sinh ra, vì thế ta không muốn hai đứa như bây giờ"

Nhìn thấy Nguyệt Ninh không trả lời, bà ta kìm giọng xuống: "Hủy án đi con, buông bỏ hận thù, chúng ta làm lại từ đầu."

Nhạc phu nhân tiếp tục thề non hẹn biển, đôi mắt thập phần ôn nhu: "Ta hứa sẽ yêu thương con, bù đắp cho con, cho con mọi thứ mà ta có!"