Giờ thì đặt những hiềm nghi sang một bên, tôi cần phải hồi âm bức thư mà Cesare đã gửi đang bị trì hoãn bởi cuộc chạy trốn náo loạn, và viếng cả thần điện để gặp Tổng giám mục nữa.

Tất cả những gì Cesare viết trong thư đều khô khan và súc tích như thường lệ.

Tình hình hỗn loạn ở biên giới Romagna và cuộc chiến nơi biên cương Limini đã kết thúc thắng lợi, gia tộc vẫn ổn và luôn nhớ tới tôi.

Như mọi khi, hồi âm là một nhiệm vụ khá gian nan.

Hắn ta là người chẳng bao giờ đọc lại một lá thư đến lần thứ hai, kể cả khi chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

Chắc chắn là hắn ta đã biết được toàn bộ về vụ chạy trốn của tôi. Hắn cũng sẽ thích thú với điều đó bởi hắn không mong tôi sẽ sống tốt ở nơi đây.

Dù sao thì, tôi chỉ viết qua loa về phần đó và gửi gắm những câu từ bợ đỡ, giả trân, như là tôi tha thiết muốn gặp hắn và giữa cả hai còn quá nhiều điều để tâm sự.

Đây chính là số mệnh của tôi đấy. Thực sự rất mong rằng hắn ta sẽ không tới đây.

"Tôi mừng vì người đã bình phục."

Khi tôi đặt chân tới thần điện, Tổng giám mục đã bày ra vẻ mặt 'xúc động' để chào đón tôi.

"Người không biết tất cả đã lo lắng như nào đâu. Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ có thể là cầu nguyện, vì vậy tất cả đã tuyệt thực và cầu khẩn suốt đêm trong thời gian người mất tích. May mắn làm sao, Chúa đã nghe thấy tiếng khóc than tha thiết của những con chiên hèn mọn."

"Cảm ơn vì sự cần mẫn của các vị. Nhờ có các vị mà tôi mới bình an trở về."

Hơn ai hết, tôi mới là người hiểu rõ nhất cái gì gọi là tuyệt thực, nhưng tôi quyết định sẽ không nói ra ở đây. Có thể ở đây hiểu theo nghĩa khác.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua trần nhà lát kính màu.

Không gian trong thần điện như một mê cung tăm tối cũng trở nên êm dịu hơn do thời tiết dễ chịu.

"Tôi không biết Phu nhân Rudbeckia có phiền muộn về những lời đồn khiếm nhã về người đang được truyền tai khắp thủ đô hay không. Thật hổ thẹn khi khiến người phải chịu đựng trong khoảng thời gian khó khăn vì những lời đơm đặt đó."

Tổng giám mục dường như nghĩ rằng đó là nguyên nhân tôi bị ruồng bỏ.

Chà, có vẻ như theo con mắt của những người ngoài nhìn vào, mọi chuyện là như thế. Cảm ơn sự nhầm lẫn của ngài.

"Ngài không cần phải tự trách mình như vậy. Ta đã không còn để tâm đến những lời ấy rồi. Hơn tất cả, tôi mừng vì Tiểu thư Furianna đã bình an."

"Quả nhiên là Thiên thần Sistine. Cháu gái ta làm sao có thể so sánh được với người." Đôi mắt tím sáng rực của Tổng giám mục chứa đầy sự cung kính.

Người đàn ông này thực sự không có liên quan đến vụ đầu đọc Flaya sao?

Dù cho cô ta có là cô cháu gái được yêu chiều đi chăng nữa, thì cũng không loại ra trường hợp sẽ có họ hàng giả bộ quan tâm và trân trọng như mộ người thân trong gia đình.

Sẽ ổn thôi nếu như Tổng giám mục chỉ là một vị linh mục bình thường và đầy tham vọng, nhưng làm sao mà tôi biết được điều này. Không chỉ mỗi Tổng giám mục, có vô số linh mục và tu sĩ ở thần điện này, và mạng lưới gián điệp của Cesare cũng đang ẩn giấu tại đây.

Trừ khi họ tiếp cận tôi trước....

Đây là minh chứng cho việc Cesare đang theo dõi tôi rất cẩn thận.

Thật buồn cười. Hắn ta bị tôi ám ảnh nhưng lại không tin tưởng tôi. Bị ám ảnh đến mức không chấp nhận tin tưởng tôi một chút nào.

Nếu tôi cứ cố gắng lui đến thần điện như Rudbeckia trong nguyên tác thì sẽ gây hiểu lầm với chồng và những người. Nếu Cesare đến đâu, tôi phải khám phá ra được điều gì đó.

"Tôi lo lắng rằng kẻ phục tùng Satan tái xuất trong tình hình này."

Kẻ phục tùng Satan. Ông ấy đang nhắc đến bé rồng con của tôi.

"À... Có vẻ như mọi người đều lo lắng về chuyện này."

"Đây là hình phạt dành cho phương Bắc vì đã đánh mất ý chí cốt lõi của những tín đồ. Tôi chỉ mong lễ hội sẽ diễn ra sớm hơn. Nếu như Đức Hồng y Valentino đến đây, chúng tôi sẽ an tâm hơn dù có bất cứ điều gì."

Đúng vậy, nếu trưởng nam của Giáo Hoàng, Cesare đến đây thì chỉ có thần điện hân hoan mà thôi. Còn tôi thì chắc chắn sẽ tiêu đời.

"Ta cũng rất nóng lòng được gặp gặp anh ấy."

"Tôi chắc chắn ngài ấy đang rất lo cho người. Nếu ngài mà biết cô em gái đáng yêu đã phải trải qua bao nhiêu sự cố, ngài ấy sẽ rất mong ngày cả hai được gặp lại nhau."

"Cũng không phải là những sự cố..."

"Người thật là khoan dung quá. Nhưng người không đáng bị đối xem nhẹ như thế. Đức Hồng y khiển trách em rể của ngài cũng là điều dễ hiểu thôi."

Ông có vẻ không canh cánh về những điều mà Cesare sẽ làm, nhưng mong là ông ấy sẽ làm được cái gì đó.

Khiển trách, haha, Cesare có thể khiển trách Izek được à?

Đúng hơn thì phải lo đến chuyện hai người bọn họ sẽ xông vào đánh nhau mới đúng. Chỉ có hai người đấy mới kẹp tôi ở giữa được thôi.

"Nhưng lý do mà ngài mời tôi viếng thần điện vào lúc đó..."

"À, cũng không phải là vấn đề gì to tát. Tôi chỉ muốn an ủi Phu nhân một chút vì có vẻ như người hoảng loạn và bối rối do chuyện vừa rồi. Tôi không biết là ai đã làm ra chuyện đó, nhưng chắc chắn hắn ta sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của Chúa đâu."

Tôi thực sự hy vọng là vậy. Ước gì những lời tương tự như trên cũng thốt ra thừ miệng Lorenzo.

Liệu cậu ta sẽ nói gì trong lần gặp tiếp theo đây?

"Ta rất vui khi nhận được lòng tốt của Tổng giám mục. Cảm ơn ngài đã luôn săn sóc ta. Ta không giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng ta nghĩ ta có thể tín nhiệm ngài."

"Là một tôi tớ trung thành với Giáo Hoàng, đó là dĩ nhiên. Xin hãy người cứ tự do lui tới đây. Tôi sẽ làm mọi thứ để có thể giúp được người."

Đúng lúc đó, ding-dong-ding. Tiếng chuông chiều ngân vang khắp nơi.

"Thời gian trôi nhanh quá. Người có muốn dùng bữa trưa cùng tôi không?"

"Thôi được rồi. Ta có hẹn trước với Phu quân."

Cũng không phải hẹn trước gì cả, mà giống với một buổi tra tấn ẩn dưới vỏ bọc là một bữa ăn. Phản ứng của Tổng giám mục có chút kì lạ khi ông ấy cười, "Phu quân của người..."

Sự bối rối chỉ hiện lên thoáng chốc trên khuôn mặt của Tổng giám mục, những từ định nói cũng không được phát ra.

Ánh mắt đó là sao? Có gì phải ngạc nhiên vậy?

"... Tôi hiểu rồi. Thật mừng vì cả hai người ngày càng gắn bó với nhau."

Vẫn dịu dàng như những lần trước, nhưng không hiểu sao, khoang miệng tôi lại trở nên khô khốc.

Thật kì lạ. Không phải ông ấy mong đợi sự cố này sẽ làm quan hệ giữa tôi và chồng rạn nứt sao? Ông ấy sẽ không có phản ứng ảm đạm như thế nếu như ông lờ mờ đoán được. Tôi không muốn xoay chuyển ông ấy...

Chết tiệt, tôi đang cố nghĩ rằng ông ấy là người vô tội, nhưng nếu ông ấy cứ như này thì tôi không thể nghĩ thế được.

"Ôi, Phu nhân Rudbeckia!"

Tôi bị kẹt giữa bầu không khí u ám khi Tổng giám mục tiễn tôi từ hành lang thần điện đến cửa ra vào. Một hiệp sĩ tập sự xuất hiện và phấn khích gọi lớn.

Gì nữa vậy?

"Ngài Andymion."

"Chào buổi sáng, Tổng giám mục. Hôm nay trời đẹp quá."

Andymion chào đón chúng tôi bằng nụ cười nuối tiếc, điềm tĩnh như ngài Ivan vậy. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ để ý một chút tới tôi sau hôm ở khu rừng băng giá, những chẳng hiểu sao trông mọi người lại vô tư như vậy.

Tôi nghĩ là họ đang có âm mưu gì đấy.

Trong khi tôi bối rối không biết chào Andymion như nào thì cậu ấy lên tiếng, "Mừng quá, Phu nhân đã bình phục rồi. Tôi hy vọng là sẽ được gặp Phu nhân thường xuyên tại sân huấn luyện."

"Ahaha... Cảm ơn cậu. Nhưng cậu tới đây làm gì vậy?"

"À, ngài Izek yêu cầu tôi đến hộ tống Phu nhân. Phu nhân sẽ ăn trưa với ngài ấy đúng không ạ?"

Tôi hiểu rồi, nhưng sao Izek biết tôi ở đây? Ai nói cho anh ấy vậy? Anh đang theo dõi tôi ư?

Đôi mắt hổ phách lấp lánh của Andymioin trông thật ngây thơ vô tội.

Tôi không thể tưởng tượng được cậu ấy lại có giọng điệu gay gắt trong cuộc trò chuyện với Lorenzo vào vài ngày trước.

"Chắc hẳn ngài Izek để tâm đến người lắm đấy."

Tổng giám mục im lặng nhìn Andymion một lúc, sau đó lên tiếng với nụ cười đầy ẩn ý.

Tổng giám mục, những gì đang xuất hiện trong đầu ngài đều là hiểu lầm hết đó.

Tổng giám mục tưởng rằng sẽ có những người khác hộ tống tôi, nhưng ông đã nhầm khi thấy Izek cử cấp dưới của mình đến.

Cấp dưới trực thuộc một Hiệp sĩ Tôn giáo là một trợ thủ đắc lực trong những trường hợp khẩn cấp, ngay cả khi người đó chỉ là một Hiệp sĩ tập sự.

Không thể đặt họ lên bàn cân với những Hiệp sĩ tập sự thông thường hay những Kị sĩ hộ tống được.

Thông thường, quan hệ giữa Hiệp sĩ tôn giáo và tập sự của mình khá là thoải mái, vì vậy rất hiếm khi những Hiệp sĩ tập sự được cấp trên cử đi thực hiện các nhiệm vụ nhỏ như hộ tống ai đó gần đấy.

Chắc chắn người chồng lạnh lùng của tôi đang để mắt đến tôi...