*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là lần đầu tiên Chu Nam Quân đến một ca hội, cũng là lần cuối cùng.

Không khí trong buổi biểu diễn rất có sức cuốn hút, tuy rằng ngay từ đầu chỉ là ôm tâm tình muốn gặp Trang Yến Bắc mà tới, nhưng về sau cậu cũng bị không khí náo nhiệt và sôi động ở đây làm dao động, dần dần bắt đầu đầu hòa nhập, cuối cùng hòa lẫn với biển người đông đúc, vui sướng tràn trề, vô cùng khoái ý.

Kết thúc ca hội, Trang Yến Bắc hát ca khúc 《 Quân Đẳng Yến Quy Lai 》.

Đến khi ra về, Chu Nam Quân thậm chí vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cho nên, cậu lại tìm đến một quán bar —— ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm. 

Cậu uống say một trận thẳng cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, lý do là bị liên hoàn tiếng chuông điện thoại làm tỉnh.

Cậu lăn lộn mãi mới bò dậy được, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại lập tức vang lên một tràng âm thanh: “Chu Nam Quân sao bây giờ cậu mới nhận điện thoại? Tôi còn tưởng cậu chịu không nổi đả kích bị thất tình nên đã xảy ra chuyện gì, nếu vài giây nữa mà cậu không nghe máy chắc chắn tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Thất tình?” – Chu Nam Quân gãi gãi tóc, “Tôi thất tình khi nào?”

Chuyện cậu thất tình không phải đã từ rất lâu rồi sao? Chẳng lẽ cậu một giấc ngủ dậy đã xuyên về một năm trước?

“Ngày hôm qua có phải cậu đi xem ca hội của Trang Yến Bắc không?” – Lâm Trạch An hỏi.

“Ca hội? Đúng vậy!” – Chu Nam Quân còn chưa tỉnh ngủ, “Sao cậu biết? Cậu cũng đi? Vậy sao cậu không đến chào hỏi tôi……”

“Chia tay rồi mà cậu vẫn còn đi xem ca hội của cậu ta, có phải cậu còn thích người ta hay không? Tình cũ khó quên?” – Lâm Trạch An lại hỏi.

Bị Lâm Trạch An nói như vậy, Chu Nam Quân cũng thanh tỉnh vài phần, cậu mím môi: “Cậu nói cái gì? Tôi chỉ đi xem thôi, đừng nghĩ quá nhiều, cái gì mà tình cũ khó quên, không thể nào.”

“Các cậu không phải đã chia tay sao?”

“Chia tay thì không thể đi xem ca hội của bạn trai cũ, ai quy định?”

“Vậy sao cậu còn đeo vòng tay đôi với cậu ta?”

“Vòng tay đôi?” – Chu Nam Quân sửng sốt, cậu chậm rãi hồi tưởng, “Hôm qua đúng là tôi có đeo một cái vòng tay, trước kia tôi cũng đưa một cái cho Trang Yến Bắc làm đồ đôi, nhưng ngày hôm qua cậu ấy có đeo hay không thì tôi không biết, nhưng sao mà cậu lại biết được?” – Chỗ cậu ngồi ngày hôm qua có hơi xa so với sân khấu, ngay cả mặt Trang Yến Bắc cũng thấy không rõ lắm, tuy rằng có màn hình lớn, nhưng cũng không chú ý tới chi tiết này.

“Cậu còn hỏi sao tôi biết được? Bởi vì ngày hôm qua có người chụp ảnh cậu đến xem Trang Yến Bắc biểu diễn, trên weibo mọi người chia sẻ đến điên rồi……” – Lâm Trạch An nói.

“Có người chụp ảnh tôi?” – Chu Nam Quân sửng sốt, bây giờ còn có người nhớ rõ cậu?

Cậu có chút không thể tin được, nhưng vẫn là lập tức mở máy tính lên, đăng nhập vào weibo.

Quả nhiên hắn lúc cậu vừa mở ra, trang nhất weibo vốn không có nhiều tin tức đột nhiên lại xuất hiện hàng loạt bài viết và bình luận, cậu ngơ ngác nhấn vào tường nhà của một người, đó là người ngày hôm qua cũng tham gia ca hội của Trang Yến Bắc ở thành phố G, là một cô gái, cô đăng một bài viết kèm theo một tấm ảnh, mà người trong ảnh chụp đúng thật là cậu.

Trong tấm ảnh, Chu Nam Quân yên lặng nhìn Trang Yến Bắc trên sân khấu, dáng vẻ rất chăm chú, thậm chí còn chăm chú đến mức bị người bên cạnh chụp ảnh còn không phát hiện ra, trong tay cậu còn cầm một cây gậy phát sát, bắt chước đám đông vẫy qua vẫy lại liên tục, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng —— cùng lúc này trên màn hình lớn đang chiếu tới hình ảnh Trang Yến Bắc cầm microphone đang hát, mà trên tay cậu cũng đeo một chiếc vòng tay giống y hệt, ngoại trừ màu sắc.

Cô gái chụp được tấm ảnh này còn để lại một dòng trạng thái ——

“N năm rồi mới thấy Trang Chu CP phát đường a! Quả thực là lệ nóng quanh tròng! Năm đó Chu Nam Quân từng nói rằng trong ca hội đầu tiên của Trang Yến Bắc anh ấy nhất định sẽ đến xem, không ngờ nhiều năm như vậy rốt cuộc đã thực hiện! Trời ơi! Không nghĩ tới anh ấy còn nhớ rõ! Cứ tưởng rằng mấy năm gần đây bọn họ không còn gặp nhau nữa! Không nghĩ tới anh ấy thật sự còn nhớ rõ! Muốn khóc quá! Sinh thời, cuối cùng cũng viên mãn!”

Chu Nam Quân ngơ ngác nhìn chiếc vòng trên cổ tay Trang Yến Bắc, nhịn không được thẫn thờ trong chốc lát, chiếc vòng tay này lúc trước cậu đưa cho Trang Yến Bắc, nhưng từ đó tới nay chưa từng thấy Trang Yến Bắc đeo qua, cậu còn cho rằng Trang Yến Bắc không thích nên cũng không hỏi, nhưng Trang Yến Bắc lại rất thích đeo đồng hồ đôi, bất kể đi đâu cũng sẽ đeo. Ngày hôm qua trước khi đến ca hội, để tránh bị nghi ngờ nên cậu đã tháo đồ hồ ra, nhưng cũng không biết vì sao lại muốn đeo chiếc vòng kia lên... Không nghĩ tới Trang Yến cũng như vậy, đeo chiếc vòng tay này.

Cô gái kia chắc hẳn cũng không ngờ bài viết của mình được người khác chia sẻ mạnh như vậy, CP mà cô theo đuổi chỉ là một CP gần như đã không còn ai để ý đến, mấy năm nay cũng chỉ còn lại một nhóm nhỏ, ai biết được CP này tỉ năm không phát đường, một khi phát đường lại đến mức kinh động quần chúng như vậy, bọn họ ở trên mạng xã hội bùng nổ cả đêm, kết quả ngày hôm sau gần như không ai là không biết tin tức.

Cô gái kia sợ, lập tức xóa bài viết, nhưng bức ảnh kia đã lan truyền đến tay rất nhiều người.

Đừng nói cái kia muội tử vẻ mặt mộng bức(*), ngay cả Chu Nam Quân cũng vẻ mặt mộng bức, nhưng vào lúc này, cậu lại nghe được bên kia đầu dây Lâm Trạch An tiếp tục nói: “Này, cậu cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, khi nãy Yến Bắc gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi địa chỉ nhà cậu, lúc đầu tôi cũng không định cho, các cậu đã chia tay rồi, hảo tụ hảo tán, nhưng về sau cậu ấy nói với tôi thêm vài lời nữa....”

*Mặt mộng bức: 

“Cho nên cậu cho?” – Chu Nam Quân mím môi.

“Tôi cho, cho nên trong hai ngày tới khẳng định cậu ấy sẽ đến tìm cậu.” – Lâm Trạch An chột dạ ho khan mấy tiếng, “Tôi cảm thấy hình như cậu ấy vẫn còn tình cảm với cậu...”

Chu Nam Quân: “....”

Hắn đang muốn nói thêm mấy câu, nhưng ngay sau đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.

“Tôi cảm thấy cậu ấy vẫn thích cậu.” – Lâm Trạch An còn rất kiên nhẫn khuyên Chu Nam Quân, “Nếu cậu vẫn còn thích cậu ấy, cậu ấy vẫn còn thích cậu, nếu cậu ấy thật sự tới tìm cậu....”

Chu Nam Quân một bên nghe điện thoại vừa đi tới cửa, cậu từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, lập tức nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Cậu không cần phải nói, người đã đến rồi.”

“Đậu má, nhanh như vậy! Đúng là phái hành động!” – Lâm Trạch An cũng hoảng sợ.

Chu Nam Quân mím môi, không biết có nên mở cửa hay không, nhưng tiếng chuông cửa vẫn như cũ vang lên không ngừng, bởi vì ở gần nên Lâm Trạch An ở đầu dây bên kia hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng: “Mở cửa a! Sao lại không mở?”

“Tôi không biết có nên mở hay không....” Chu Nam Quân có điểm mờ mịt.

“Mở ra!” – Lâm Trạch An thúc giục nói, “Người đã đến cửa, cậu cũng nên nói chuyện nghiêm túc với người ta!”

Chu Nam Quân vẫn có chút do dự.

“Mau mở cửa đi! Trời ơi, đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp chết!” – Lâm Trạch An hừ một tiếng.

Không biết qua bao lâu sau, tiếng chuông cửa bỗng ngừng lại.

“Ai, khẳng định cậu ấy tưởng không ai ở nhà nên đi rồi.” – Lâm Trạch An không nghe được tiếng chuông cửa nữa, thở dài một hơi, “Hay lắm, thật vất vả cậu ấy mới chủ động tới tìm cậu, kết quả cậu lại để cậu ấy đi, nào có có ai yêu đương như mấy người!”

“Chúng tôi đã sớm chia tay.” – Chu Nam Quân yên lặng mà nói.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gọi: “Mở cửa! Có chuyển phát nhanh!”

Chu Nam Quân nhìn nhìn mắt mèo, Trang Yến Bắc không biết đã đi từ lúc nào, thay vào đó ngoài cửa là anh trai hay đến đưa chuyển phát nhanh trong khu vực cậu ở, vì thường xuyên mua đồ trên mạng  nên cũng thường xuyên gặp anh trai này, hơn nữa đúng là gần đây cậu cũng đặt mua chút đồ....Vì thế cậu vừa nói “Chuyển phát nhanh của tôi tới.” rồi cúp điện thoại, vừa mở cửa ra.

Kết quả lúc cậu ký nhận chuyển phát nhanh xong, mới ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Trang Yến Bắc đứng ở cửa nhà cách vách.

Bởi vì Trang Yến Bắc đứng ở cửa nhà bên cạnh, vừa vặn Chu Nam Quân không thấy được, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trang Yến Bắc, phản ứng đầu tiên của Chu Nam Quân là xoay người vào nhà đồng thời đóng cửa lại, nhưng Trang Yến Bắc động tác so với cậu càng nhanh hơn, lập tức xông lên phía trước, chặn lại động tác đóng cửa của Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân muốn đóng cửa, Trang Yến Bắc không cho cậu đóng, nhưng cậu cố tình muốn đóng cửa....

Vì thế hai người cứ như vậy giằng co với nhau, cuối kết thúc vì Trang Yến Bắc dùng sức mạnh hơn.

Trang Yến Bắc không chỉ có thành công ngăn cản động tác đóng cửa của Chu Nam Quân, mà còn có từ khe cửa chen được vào trong, cuối cùng thành công mà nghênh ngang vào nhà.

Chu Nam Quân: “....”

Trang Yến Bắc đóng cửa lại, đứng ở cửa yên lặng nhìn Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân trầm mặc một lát, ngẩng đầu hướng tới Trang Yến Bắc cười cười: “Trang đại minh tinh đại giá quang lâm, có chuyện gì sao?”

Trang Yến Bắc lại chỉ là yên lặng nhìn Chu Nam Quân, không rên một tiếng.

Chu Nam Quân đợi trong chốc lát, thấy Trang Yến Bắc trước sau không nói một lời, cậu quay đầu đi, né tránh tầm mắt của Trang Yến Bắc: “Nếu cậu không có việc gì thì mời đi ra ngoài, nếu không với hành vi tự ý xông vào nhà dân này, tôi có thể báo cảnh sát, cậu xuất hiện trên tin tức giải trí nhiều rồi có muốn thử một lần xuất hiện trên tin tức xã hội không?”

Trang Yến Bắc vẫn là không nói một lời.

Chu Nam Quân trầm mặc đợi trong chốc lát, rốt cuộc chờ đến mất kiên nhẫn, cậu xoay người sang chỗ khác, làm bộ cầm lấy di động muốn gọi điện thoại: “Cậu mau đi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thật đó.”

Xoay người đi, rốt cuộc cậu nhịn không được cắn môi dưới, tuy rằng bọn họ đã chia tay lâu như vậy, nhưng Trang Yến Bắc vẫn dễ dàng khơi dậy cảm xúc dao động trong cậu, cậu cứ nghĩ rằng tâm mình đã sớm lặng như nước, nhưng hiện tại mới phát hiện mặt hồ vốn yên tĩnh bỗng lại trào lên từng đợt sóng.

Ngay tại lúc Chu Nam Quân xuất thần, Trang Yến Bắc rốt cuộc cũng có động tĩnh. 

Cậu đi về phía trước vài bước, từ phía sau ôm chặt lấy Chu Nam Quân, giống như trước kia cho Chu Nam Quân một cái ôm vững chắc, sau đó đặt cằm trên vai Chu Nam Quân.

Trong không gian yên tĩnh, một thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng cất lên: “Em rất nhớ anh...”