Chu Nam Quân hơi sửng sốt, sau đó cậu mở weibo kia lên, đó là một weibo có lượt xem rất ít, chưa từng đăng một bài viết nào cũng không có người theo dõi, điều đặc biệt nhất là trong danh sách đang theo dõi của người đó chỉ có duy nhất một người —— chính là cậu.

Rốt cuộc đây là ai?

Một suy nghĩ bỗng chốc thoáng qua đầu.

Chu Nam Quân do dự một chốc, nhấn nút theo dõi người kia.

Sau lần đó mỗi khi cậu phát weibo bất kể với nội dung gì, người này đều sẽ bình luận phía dưới, tuy rằng chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng cậu vẫn xem lần lượt từng cái một, sau đó phản hồi lại.

Từ đó cậu và người kia bắt đầu có sự trao đổi, cậu chưa từng hỏi thân phận của người đó, cũng không biết cậu ấy hay cô ấy là ai, hai người tựa như hai người xa lạ vì mạng xã hội mà gắn kết với nhau, mỗi ngày đều chào hỏi, mỗi ngày đều nói chuyện.

Thời gian này, Chu Nam Quân vẫn như cũ ngày nào cũng chú ý đến tin tức liên quan đến Trang Yến Bắc, cậu yên lặng theo dõi Trang Yến Bắc, bởi vì cậu tin tưởng Trang Yến Bắc sẽ không bị loại chuyện này dễ dàng đả kích, ngày qua này, đúng như những gì cậu tin tưởng, Trang Yến Bắc không hề bị những lời mắng mỏ nói xấu trên mạng xã hội làm lung lay, ngược lại ngày càng kiên trì.

Trang Yến Bắc không hề giải thích, cậu chỉ dùng sự yên lặng đầy kiên định chứng minh bản thân, dùng sự thật để phủ nhận những lời nói xấu bịa đặt đó. Trong lúc giới giải trí đang nổi sóng lớn, cậu hoàn toàn không làm gì cả, hơn nữa cũng không làm được gì.

Cậu quý trọng mỗi việc làm của mình, nghiêm túc hoàn thành những công việc ấy, những lúc rảnh rỗi, cậu tự viết nhạc, vừa đàn ghita vừa hát bài hát của mình, sau đó lướt weibo.

Lúc đầu có không ít người châm chọc Trang Yến Bắc không có việc để làm, chỉ biết ngồi chơi gita qua ngày, nhưng dần dần lại người thật sự nghe những ca khúc mà Trang Yến Bắc viết, còn có người để lại bình luận của mình bên dưới, Trang Yến Bắc đều sẽ trả lời, ngay cả những bình luận có tính khiêu khích nhưng vẫn có lý, Trang Yến Bắc vẫn sẽ bình tĩnh đáp lại.

Một thời gian sau đó, bắt đầu có người hoài nghi những tin tức xấu về Trang Yến Bắc trên mạng xã hội, một bình hoa có EQ thấp sẽ làm được những điều thế này sao?

Mắt thấy những bình luận trên mạng dần trở nên tốt đẹp, sự nghiệp của Trang Yến Bắc cũng bắt đầu có chuyển biến tích cực.

Chỉ có điều lúc đó Chu Nam Quân đang bận bịu làm thủ tục tốt nghiệp và thủ thục nhận việc nên không có thời gian chú ý đến những tin tức này, đến khi cậu hoàn thành xong hết, chạy đi lướt weibo mới phát hiện Trang Yến Bắc đã chính thức thoát khỏi vũng lầy, thậm chí còn sắp có buổi ca hội lưu diễn toàn quốc.  

Chu Nam Quân không khỏi có chút cảm khái,  trước đây không lâu Trang Yến Bắc vẫn chỉ là một thằng nhóc ngạo kiều bốc đồng, hiện tại chớp mắt đã trở thành một đại minh tinh có thể mở ca hội.....

Cuộc sống hiện tại của Trang Yến Bắc dường như ngày càng giống trong dự định, cậu từng bước một tiến tới mục tiêu mà chính mình đã đặt ra từ trước.

Chu Nam Quân thở dài một hơi, xem ra cậu cũng phải cố gắng rồi, không thể để thua Trang Yến Bắc được a!

Cuối tuần sau khi Chu Nam Quân chính thức nhận việc, cậu bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại từ một người bạn cũ.

“Đã lâu không gặp.”

Chu Nam Quân bất ngờ, rất nhanh liền nở nụ cười: “Đúng là rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

“Có muốn gặp mặt hay không? Cùng ăn bữa cơm đi.”

“Được, tôi mời cậu.”

“Để cậu mời? Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được.”

“Có cái gì mà không biết xấu hổ, trước kia cậu mời tôi ăn cơm nhiều như vậy, tôi cũng nên mời lại cậu mới đúng.”

“Được rồi, xem ra cậu trưởng thành hơn nhiều đấy.” – Đối phương đùa giỡn.

“Tôi trưởng thành lâu rồi, chỉ có cậu vẫn cảm thấy tôi là đứa nhỏ thôi....”  – Chu Nam Quân cười bất đắc dĩ, bỗng nhiên dừng lại, bổ sung thêm một câu, “.... Cậu của ngày trước.”

Hai người chọn gặp nhau tại một nhà hàng cơm Tây, Chu Nam Quân đến sớm hơn vài phút, ngay lúc cậu đang xem thực đơn, người hẹn gặp cậu cũng đã tới.

“Ngại quá, đến muộn.”

“Cậu không muộn, là tôi đến sớm.” – Chu Nam Quân ngẩng đầu lên, hướng người kia cười cười, “Lâu không gặp, Tạ Nghiêu Thần.”

Tạ Nghiêu Thần tặng Chu Nam Quân một nụ cười ôn hòa, kéo ghế ngồi xuống.

Từ khi Tạ Nghiêu Thần chuyển ra ngoài ký túc xá, hai người bọn họ đã lâu không gặp nhau, ngay cả trong lễ tốt nghiệp cũng không thấy.

“Nghe nói cậu thành nhân viên chính thức rồi, chúc mừng.” – Tạ Nghiêu Thầng nhìn Chu Nam Quân mỉm cười, “Làm tốt lắm, cố lên.”

Chu Nam Quân xoa xoa mũi, cười hắc hắc: “Những người được chọn thi khảo sát có mười thì trúng tuyển năm, vận khí của tôi cũng không tệ lắm, vừa vặn là người thứ năm.”

“Vận khí tốt cũng là một loại năng lực.” – Tạ Nghiêu Thần cười, “Vẫn nên chúc mừng cậu.”

Chu Nam Quân mở to mắt nhìn Tạ Nghiêu Thần, “Nghe nói cậu thi đỗ chuyên ngành, cũng chúc mừng nha,  thi chuyên ngành rất khó phải không? Quả nhiên cậu vẫn lợi hại như vậy.”

Tạ Nghiêu Thần mỉm cười, không nói gì.

Rất nhanh người phục vụ đã đưa thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói  đủ các loại chuyện trên trời dưới đất, từ thời tiết cho tới bóng đá, từ bóng đá cho tới giá cả thị trường, thẳng đến khi đồ ăn sắp hết, Tạ Nghiêu Thần bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi Chu Nam Quân: “Cậu và Trang Yến Bắc chia tay?”

Chu Nam Quân giật mình, sau đó nhíu mày: “Cậu nghe ai nói.... Lâm Trạch An?”

“Rất xin lỗi.” – Tạ Nghiêu Thần thu lại ý cười, “Cậu ấy cũng không cố ý đâu, chẳng qua bất cẩn nói lúc buôn chuyện thôi.”

“Không sao, dù gì cũng là sự thật.” – Chu Nam Quân nhún vai, “Chúng tôi chia tay được một thời gian rồi.”

Tạ Nghiêu Thần nhìn ánh mắt của Chu Nam Quân: “Có vẻ như cậu vẫn còn thích cậu ta.”

“Cho dù còn thích thì sao? Cậu ấy có ước mơ của cậu ấy, tôi có cuộc sống của tôi.”

Chu Nam Quân chỉ cười cười, không bình luận gì thêm.

Tạ Nghiêu Thần thấy Chu Nam Quân không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi ăn xong, Tạ Nghiêu Thần liền chào tạm biệt.

Chu Nam Quân ngạc nhiên: “Về sớm thế à?”

Tạ Nghiêu Thần cười cười, “Nếu không về sớm thì trong nhà sẽ có người ghen.”

Chu Nam Quân lập tức sửng sốt, sau một lát mới hỏi: “.... Bạn trai?”

Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Lúc học chuyên ngành thì quen nhau.”

Tâm tình Chu Nam Quân nhất thời có chút phức tạp, trúc mã thân thiết nhiều năm cuối cùng vẫn có bạn trai, hàng loạt ký ức  lúc trước cứ xoay qua xoay lại, sau một hồi cậu chỉ cười nói: “Chúc mừng.”

“Cậu ấy biết hôm nay tôi ra ngoài gặp cậu” – Tạ Nghiêu Thần vẻ mặt thản nhiên, “Cố ý dặn dò tôi không được ở lại lâu, nhất định phải về sớm.”

“Nhưng mà cậu ấy vẫn để cậu đi, rất tin tưởng cậu đó.”

Tạ Nghiêu Thần cười cười, từ chối cho ý kiến.

“Cậu với Trang Yến Bắc chia tay rồi.” – Tạ Nghiêu Thần đột nhiên lại hỏi, “Sau này muốn tìm bạn trai hay bạn gái?”

“Cái này....” – Chu Nam Quân sửng sốt, “Chưa nghĩ tới.”

“Nếu cậu muốn tìm bạn trai.” – Tạ Nghiêu Thần bất đắc dĩ cười, “Cậu ấy nói có thể giới thiệu cho cậu.”

Khóe miệng Chu Nam Quân khẽ cong, có chút dở khóc dở cười, “Được rồi, về nhà tôi sẽ suy nghĩ.”

Những ngày đi làm trong tưởng tưởng của Chu Nam Quân không khác biệt nhiều lắm, mỗi ngày bắt đầu từ chín giờ kết thúc lúc sáu giờ, thỉnh thoảng sẽ có thêm thời gian tăng ca, nhưng tổng thể áp lực không quá lớn, sau khi tan tầm cũng sẽ có lúc rảnh rỗi để chơi game, cuối tuần thì xem phim hoặc đi siêu thị, cuộc sống coi như tương đối thoải mái.

Nhưng lúc tình cờ nhìn lên bầu trời đêm, cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn.

Một người đi làm, một người ăn cơm, một người ngủ.

Một người chơi máy tính, một người xem phim, một người đi siêu thị....

Trong buổi sớm của một ngày nào đó, Chu Nam Quân bỗng nhiên cảm thấy như vậy không thể được.

Cậu muốn chấm dứt những ngày tháng thế này.

Vì thế cậu mở điện thoại lên, gọi một cuộc sang cho Tạ Nghiêu Thần: “Tôi nghĩ tôi muốn tìm bạn trai.”

Đầu dây bên kia Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, sau đó buông điện thoại nói gì đó với người bên cạnh, qua một phút, Tạ Nghiêu Thần một lần nữa cầm điện thoại lên, nói rằng nhất định sẽ giới thiệu bạn trai cho Chu Nam Quân.

Rốt cuộc Chu Nam Quân cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm, không phải cậu chưa từng nghĩ mình sẽ tìm một người bạn trai, những mà quan hệ của cậu không rộng, rất khó tìm, tuy rằng ở công ty không thiếu đồng nghiệp nam, nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang đâu.

Sau khi hạ quyết tâm, cậu như trút được gánh nặng, vừa cầm điện thoại lướt weibo thì bỗng nhiên phát hiện ca hội lưu diễn toàn quốc của Trang Yến Bắc đang trong thời gian bán vé, điểm bán vé đầu tiên chính là thành phố G.

Cậu do dự chưa đến một giây, lập tức chạy đi mua vé.

Vào ngày diễn ra ca hội, Chu Nam Quân ngắm mình trong gương trước khi rời đi, tự cảm thấy bản thân đúng là một người bạn  trai cũ vô cùng vĩ đại, rõ ràng đã chia tay rồi, vậy mà lại còn đi mua album của bạn trai cũ, bây giờ còn đến xem ca hội của bạn trai cũ, nếu đổi lại là người khác, khẳng định cả đời này đều không muốn dính líu gì đến người còn lại.

Quên đi, dù sao thì đây cũng sẽ là lần cuối.

Cậu chậm rãi hạ quyết tâm, khi xem xong ca hội ngày hôm nay, cậu chính thức chào tạm biệt với quá khứ, sau đó một lần nữa có một khởi đầu mới.

Mọi người không ngừng tiến về phía trước, giống như Tạ Nghiêu Thần, sẽ không ai mãi mãi chỉ đứng yên một chỗ chờ đợi một người.

Ngày mai, cậu sẽ là một Chu Nam Quân hoàn toàn mới.

Cậu một lần nữa bắt đầu, một lần nữa có bạn trai, một lần nữa có được một đoạn tình cảm mỹ mãn.

Ôm ý nghĩ như vậy, Chu Nam Quân trong lòng thoải mái đi đến ca hội của Trang Yến Bắc.

Cậu ngồi trong khán phòng, nhìn thấy Trang Yến Bắc trên sân khấu, không hiểu sao trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đoạn đối thoại.

“.... Tôi thích làm ca sĩ.”

“Về sau cậu nhất định sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng, thường xuyên được tổ chức concert.... Concert đầu tiên của cậu, tôi nhất định sẽ đến xem!”

Trang Yến Bắc rốt cuộc cũng thực hiện được ước mơ, mà cậu, rốt cuộc cũng hoàn thành được lời hứa của mình.