" Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là ai? Ai phái ngươi đến? " chỉ nghe tiếng "rắt " cánh tay của hắn đã bị bẻ thấy xương.

"ummm....uư..."hắn bị điểm huyệt câm nhưng vẫn đau đớn phát ra tiếng. Lãnh Tứ thật không kiên nhẫn nữa , tên này cũng cứng miệng thật, hắn tuy không biết phân gân tháo cốt, nhưng hắn đã bẻ gãy hết ngón tay chân hắn, lại bẻ luôn tay của hắn mà vẫn nhất quyết không chịu gật đầu.

Lúc này cửa kẹt một tiếng mở ra...Nhược Ly nhìn thoáng qua trong phòng,

"sao lại sang đây? Ồn đến nàng sao? " lập tức tiến đến ôm Nhược Ly vào lòng ôn nhu hỏi.

Gật đầu "thật phiền " giọng nói hơi nủng nịu vang lên làm lòng hắn thật ngứa Ah. Lúc Nhược Ly thức dậy là đáng yêu chết người. Nếu không phải có người khác ở đây hắn hung hăng hôn nàng rồi. " vẫn còn chưa khai sao?? "

"người không biết chứ, hắn rất cứng miệng ah,thuộc hạ đã bẻ hết các ngón tay và cánh tay hắn nhưng vẫn không khai. " Lãnh Tứ bực bội mở miệng.

Trừng Lãnh Tứ một cái trách hắn thật nhiều chuyện. Lãnh Tứ gục cổ lại, tại hắn không chịu nổi thôi.

" nàng về phòng nghỉ ngơi đi ở đây có ta được rồi " hắn không muốn nàng thấy cảnh tra tấn máu me. Ly Nhi của hắn rất thiện lương nàng sẽ không chịu đựng được. liếc mắt là biết hắn đang nghĩ gì. Ngu ngốc.

Cũng không trả lời mà bước về phía tên thích khách. "Ngươi thật không muốn khai sao?" giọng điệu nhàn nhạt. Tên thích khách nhìn nàng trợn mắt, như muốn nói "giết ta đi, ta cũng không nói ".

"Hảo! Giải huyệt đạo cho hắn đi " Lãnh Tứ nghi hoặc nhưng vẫn làm. Nhưng sau khi giải huyệt hắn vẫn không động, thần sắt vui mừng nhưng lác sau lại thống khổ hoảng loan . một khắc sau hắn đã mở mắt nhưng trong mắt toàn mê mang hoàng toàn không có một tia lí trí. Lúc nàng hỏi hắn đã hạ một loại huyễn dược có thể làm hắn không còn lí trí

" Ngươi là ai, từ đâu đến? " Nhược Ly bỗng mở lời hỏi, ngược lại hắn rất thành thật trả lời.

" Mã Thương, Tả Đô Uý dưới trướng của phó Thống Lĩnh Ngự lâm quân , Hoàng cung Thiên Long quốc . "

" nhiệm vụ? " "giết Chiến Vương Gia "

" chủ nhân của ngươi là ai? " " Đương kim Hoàng Thái Hậu " lúc này Lãnh Thế Tuyệt cũng giật mình rồi

"là Thái Hậu sai ngươi đến giết ta? " Lãnh Thế Tuyệt không tin hỏi. Thái Hậu bình thường rất quan tâm và chăm sóc hắn, hắn thật không tin nổi.

" phải " tên thích khách gật đầu."

" làm sao ngươi lại ở đây đợi chúng ta? Ngươi biết Chiến Vương Gia không chết "

" nửa tháng trước Thái Hậu nhận được tin tức người kia, có lẻ Chiến Vương vẫn chưa chết, mà có thể chỉ rơi xuống Dược Cốc mà thôi, nên lập tức cho người đến các thành giáp với Thăng Long thành để đợi, nếu gặp được lập tức giết"

người kia đưa tin cho Thái Hậu? Vậy không phải một mình Thái Hậu đứng sau chuyện này.

" người kia là ai?"

"Không biết, chỉ biết Thái Hậu thường gửi thư cho một người, cũng nhận được thư của người kia mới ra mệnh lệnh "

" vậy có phải lần trước cũng là người kia hợp tác với Thái Hậu chặn giết Chiến Vương? "

" đúng vậy là người kia gửi thư cho Thái Hậu, sau đó phái người đến hợp tác vây giết Chiến Vương"

" ngươi cũng có trong đó? "

gật đầu "có ".

" Ngươi tên là A Cửu, chỉ là một hạ nhân bình thường, ngươi không biết võ công"

" chỉ là một người hạ nhân bình thường, tên A Cửu" hắn thì thầm lập lại lời Nhược Ly.

"Lãnh Nhất! lập tức âm thầm áp giải người này về biệt viện, cho người canh chừng hắn cẩn thận "

Lãnh Thế Tuyệt ra lệnh. "

" Dạ, Gia!"cũng không nhiều lời lập tức mang người rời khỏi. Hai người đến phòng Nhược Ly. Lãnh Tứ thu dọn hiện trường.

"Thái Hậu là người thế nào? " Nhược Ly lên tiếng hỏi trước.

Như nhớ lại, Lãnh Thế Tuyệt nhẹ giọng nói. "bình thường rất quan tâm đến ta, lúc nhỏ sau khi mẫu phi qua đời người cũng từng chăm sóc cho ta 2 năm, sau đó ta lại chuyển đến cung Hoàng hậu một thời gian rồi ra chiến trường. Đến giờ vẫn như vậy rất yêu thương ta, săn sóc ta. là một người hiền lành, nhân hậu.

Sau đó thần sắc thay đổi tràn đầy tức giận. " hoá ra những biểu hiện đó chỉ là giả dối mà thôi" hắn thật phẫn nộ. Sinh trong Hoàng gia định sẵn sẽ không có tình cảm chân chính. Chỉ vì một chủ quyền lợi mà thôi. Ngươi dối ta lừa, âm mưu trùng trùng. Nhưng mà hắn thật không ngờ người muốn giết hắn không ai khác là người luôn tỏ ra hiền lành, nhân hậu, yêu thương chăm sóc hắn. Mặc dù hắn cũng không có yêu thương nhiều nhưng vẫn xem bà ta là Hoàng Tổ Mẫu mà kính trọng.

Nhìn hắn như vậy nàng cũng không mở miệng,mà bước đến ôm hắn thật chặt, yên lặng xua đi những cảm xúc tiêu cực và đau lòng của hắn. Nàng thì thầm bên tai hắn

" Chàng còn có ta,không phải sao" đúng vậy hắn còn có nàng. Nàng là sinh mạng của hắn, Đưa tay ôm thật chặt nàng, hai người cũng không nói gì mà yên lặng ôm nhau.

Khi Lãnh Tứ thu dọn hiện trường Xong xuôi. Bọn họ bỏ lại ngựa dùng khinh công lướt đi, đến giờ Thìn (8-10h sáng) sáng hôm sau họ đã tới cổng thành. cũng không dừng lại hướng Phủ Chiến Vương mà đi.

2 tên thủ vệ nhìn ngây ngốc... Dụi dụi mắt lập tức vui vẻ tiến đến hành lễ.

Vẫn không ngừng lại bước vào Vương Phủ, tên thủ vệ thấy vậy lập tức đi tìm Quản gia.

Lúc Quản gia vào sảnh chính thì đã thấy Vương Gia của bọn họ đang an ổn ngồi trên ghế chủ vị , trong lòng còn đang ôm một người không thấy mặt nhưng chắc chắn là một cô nương ah .. Sắc mặt còn vui mừng hơn lúc nãy nữa.

" Tham kiến Vương Gia, người trở về là tốt rồi,thật tốt rồi " Không giấu được khoé mắt ướt lên. Gia của họ về rồi. Người không có chết. Thật mai quá.

" đau bụng " một giọng nói ngọt ngào du dương vang lên cắt đứt không khí bùi ngùi trong sảnh đường.

"Sai người mang nước ấm vào phòng, chuẩn bị vài bộ y phục cho nữ mang đến."Ôm Nhược Ly bước về hậu viện.

Quản gia lúc này chạy đến hỏi nhỏ Lãnh Tứ, "Tứ hộ vệ, cô nương đó là ai?"

kinh thường liếc mắt " ngươi nhìn không biết sao? Đương nhiên là Vương Phi rồi, mau đi chuẩn bị thứ Gia phân phó đi " Lãnh Tứ hối thúc .

"Ah nha! " sao đó vừa chạy vừa cười đi chuẩn bị..