Khóe miệng bên phải của Hoàng Oanh có một nốt ruồi son khiến nàng ta khi cười khẽ trông có nét phong tình quyến rũ. Họa Mi nói chuyện này xem ra là sự thật, đương nhiên không thể thiếu thêm mắm thêm muối.

Lý Tử Du để nàng ta một mình hầu hạ chính là muốn cho nàng ta cơ hội kể cho nàng nghe. Khưu mẫu không có khả năng đem những lời gièm pha nói cho nàng biết bởi bà ta biết nếu như thế nàng chắc chắn sẽ không cần nha đầu Hoàng Oanh nữa.

Mà Hoàng Oanh phạm phải chuyện mất mặt như vậy khẳng định là đã bị Khưu mẫu tát nên mới cáo ốm không có mặt. Xem ra hai nha đầu này đều không đáng tin cậy, nàng có nên tự mình mua một nha đầu không đây?

Nhưng mà người kia là dạng nam nhân gì mà lại khiến cho nha đầu Hoàng Oanh chỉ nhìn thấy thôi mà cũng quên hết tất cả như thế? Hơn nữa vì sao ánh mắt Họa Mi khi kể về chuyện của Hoàng Oanh lại mang theo hận ý?

Hay là nha đầu kia cũng nhìn trúng nam tử đó rồi? Mà dẫu sao có Khưu mẫu ở đây, hai nha đầu kia cũng sẽ không làm chuyện quá khác người, Lý Tử Du cũng vốn không có ý thu phục hai nha đầu kia. Chỉ cần họ không làm tổn hại đến nàng thì bọn họ có làm gì cũng chẳng sao.

Bên này Khưu mẫu trong lòng lại căm tức không chịu được. Tuy là ngầm xuất hành, mang theo không nhiều người nhưng mà Hoàng Oanh kia thật là quá mất mặt đi. Thể diện của phủ Trấn Viễn hầu đều bị nàng đánh mất hết. Có ai lại đi nhìn một nam nhân đến mức thất thố như thế chứ? Quả thực không biết xấu hổ mà! Bà nghĩ cũng không cần nghĩ liền cho Hoàng Oanh một bạt tai! Nha đầu chết tiệt kia, vừa mới theo Tứ cô nương đã bắt đầu gây chuyện, trở về nhất định khiến ngươi đẹp mặt!

Tứ cô nương cũng không phải là người hiền lành, ngu ngốc, nói không chừng hiện tại đã biết chuyện mất mặt Hoàng Oanh làm rồi. Nha đầu kia còn có thể ở lại bên người Tứ cô nương được sao?

Thôi, nếu Thái phu nhân mở miệng thì Tứ cô nương cũng chẳng thể phản bác, mình bận tâm làm gì chứ? Chỉ cần đưa Tứ cô nương về bên cạnh Thái phu nhân một cách thuận lợi là được rồi.

Nhưng mà rốt cuộc là dạng nam nhân gì mà có thể khiến nha đầu Hoàng Oanh mắt cao hơn đầu kia nhìn đến ngây người? Bà ta có hỏi Hoàng Oanh nhưng nha đầu kia nhất định không nói. Có lẽ là cũng không biết lai lịch đi. Tiểu cô nương kia thật không biết xấu hổ mà. Khưu mẫu trong lòng thở dài một hơi, tiểu tử nhà mình còn nói muốn cưới Hoàng Oanh về nhà, may mà mình không đồng ý chứ nếu không nha đầu kia khẳng định là sẽ khiến con mình đội nón xanh!

Sáng sớm hôm sau xuất phát, Lý Tử Du vẫn như cũ mang mạng che mặt, đang chuẩn bị lên xe chợt nghe tiếng Khưu mẫu nói một cách kinh hỉ: “Thượng Quan thiếu gia, sao ngài lại ở đây vậy?”

“Bà là… Khưu mẫu?” Một giọng nam thật nghe hỏi có chút chần chờ.

“Vâng, là nô tỳ, nô tỳ gặp qua Thượng Quan thiếu gia. Thượng Quan thiếu gia hảo.”

Lý mẫu nghe xong cũng thực kích động, hận không thể xuống xe đi xem. Lý Tử Du lập tức nghĩ đến vị hôn phu của mình, tiểu tử mập mạp trước kia Thượng Quan Thanh, sẽ không khéo như vậy chứ?

Nói nàng không kích động là giả nhưng cũng không phải là quá kích động. Kích động là vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người kia về sau chính là phu quân của nàng, không quá kích động là vì Lý Tử Du nghĩ hôn sự này cũng không nhất định sẽ thành. Dù sao phụ thân nàng đã bị đuổi khỏi phủ Trấn Viễn hầu, Thượng Quan phủ kia lại không bị suy sụp, thực tương phản.

“Cô nương cần nô tỳ xuống xem thử không?” Lý mẫu chính là muốn nhìn cô gia tương lai một chút, cũng muốn xác định có phải cô gia tương lai hay không.

Lý Tử Du nói: “Lý mẫu, người ra ngoài nói cái gì đây?”

“Chuyện này… Nô tỳ…” Đúng vậy, ra ngoài nói cái gì được chứ? Thượng Quan thiếu gia không nhất định là biết Lý mẫu. Chẳng lẽ Lý mẫu lại nói nô tỳ là nhũ mẫu của Tứ cô nương, vị hôn thê của ngài? Lời này bà không nói được.

Nhưng mà thực không cam lòng nha, nếu thật sự là cô gia tương lai thì cũng phải nhìn xem là dạng nam nhân thế nào, xứng đôi hay không xứng đôi với Tứ cô nương nhà mình chứ?