Cơm chiều thật vất vả mới ăn được. Buổi tối Hoàng Oanh bảo thân thể không thoải mái nên Lý Tử Du cho nàng đi nghỉ, Họa Mi lại chủ động hầu hạ Lý Tử Du. Lý Tử Du thấy Lý mẫu dọc đường đi không được nghỉ ngơi tốt nên cũng cho bà lui xuống nghỉ ngơi.

Đường đi thật nhàm chán, cũng may trong tay còn có một quyển sách để xem mà Hoàng Oanh cùng Họa Mi lại không biết chữ nên các nàng cũng không hiểu Lý Tử Du đọc sách gì.

“Cô nương, trời đã dần khuya rồi, đọc sách sẽ không tốt cho mắt ngài đâu. Nếu cô nương ngủ không được thì nô tỳ có thể cùng ngài trò chuyện, ngài thấy được không?”

“Được, ta cũng đã sáu, bảy năm rồi không hồi phủ mà ngươi lại đối với chuyện trong phủ hiểu rõ hơn ta nhiều. Nói cho ta một chút đi, miễn cho ta trở về cái gì cũng không biết.” Lý Tử Du nói với vẻ cảm kích.

Họa Mi trong lòng mừng thầm, muốn nhân cơ hội này đem chuyện Hoàng Oanh nói ra, khiến cho Hoàng Oanh ăn một cái đánh lén cũng tốt lắm.

“Cô nương nhìn đến nô tỳ đó là phúc khí của nô tỳ. Nô tỳ trước kia bất kính với cô nương nhưng cô nương vẫn bỏ qua cho nô tỳ khiến nô tỳ trong lòng cảm kích không thôi.”

Không hổ danh là nha đầu bên tổ mẫu đại nhân, trực tiếp đã nói mình bỏ qua cho nàng ta khiến cho mình muốn so đo cũng so đo không được. Nha đầu kia tâm nhãn đúng là không ít.

Lý Tử Du cười nói: “Ngươi cùng Họa Mi đều là người bên cạnh tổ mẫu, tất nhiêu đều là người tốt.” Nha đầu này là Thái phu nhân ban cho, là nha hoàn nhất đẳng, các cô nương cũng phải nể trọng mấy phần nếu không sẽ bị coi là không tôn trọng Thái phu nhân.

“Xem cô nương nói kìa, tuy là được Thái phu nhân cất nhắc nhưng nô tỳ chính là nô tỳ, luôn phải nhớ kĩ thân phận của chính mình, lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình. Ban đầu nô tỳ đã phạm sai lầm nhưng bây giờ nô tỳ là thành tâm hầu hạ cô nương mà. Cô nương, ngài có khát nước không?” Lời này chuyển chủ đề cũng thật là nhanh.

Lý Tử Du gật gật đầu, Họa Mi liền rót cho nàng một chén nước. “Nước này vẫn còn nóng, là nô tỳ tự mình đi nấu, rất sạch sẽ nên cô nương cứ từ từ mà uống. Lại nói tiếp, khi nô tỳ đi nấu nước tại phòng bếp có nghe được mấy câu khiến lòng nô tỳ thật không thoải mái.” Nói tới đây nàng ta ngừng một chút nhìn Lý Tử Du. Lý Tử Du đương nhiên cũng hợp tình hợp lý mà hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Ai, nô tỳ vốn không nghĩ nói ra đâu nhưng là việc này nếu không nói thì thật không phải với cô nương. Vậy nên nô tỳ không thể không nói, dù có bị người khác hiểu lầm nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận.”

“Ừm, ta biết ngươi có lòng hảo tâm. Ngươi cứ nói đi.”

“Bọn họ nói hôm nay gặp một kẻ háo sắc, nhìn thấy nam nhân liền lóa mắt, mù tình, còn đem thức ăn trong tay đổ hết bởi mắt cứ nhìn chằm chằm nam nhân. Nô tỳ vốn không để ý nhưng mà bọn họ lại nói cái gì mà người nhà giàu có, nhìn mặt có vẻ tốt đẹp nhưng lại là cả đời chưa nhìn thấy nam nhân. Lúc bọn họ liếc mắt nhìn thấy nô tỳ lại tỏ vẻ kỳ quái, nói chuyện cũng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”

“Nói không chừng bọn họ đang nói chuyện người khác.”

“Làm sao có thể? Bọn họ nói chính là Hoàng Oanh nha!” Họa Mi nói thốt ra, nói ra khỏi miệng rồi mới biết được chính mình xúc động quá liền vội giải thích: “Những người đó nói nữ tử kia mặc trang phục màu vàng, khóe miệng lại có nốt ruồi son, nô tỳ liền nghĩ tới Hoàng Oanh. Về phần có phải nàng ta hay không thì thật sự không biết được nhưng mà Khưu mẫu hôm nay trông rất mất hứng.”

Lý Tử Du gật đầu nói: “Ta hiểu được. Trong lòng ta cũng nghi ngờ, Họa Mi, may mà có ngươi, bằng không ta vẫn chưa hay biết gì.”

Họa Mi vội nói: “Cô nương đừng nói vậy, nô tỳ là nha hoàn của ngài, tất nhiên phải một lòng hướng về ngài rồi.”

Nha đầu này tâm nhãn thật nhiều, xem ra là muốn cắm rễ bên người mình đây. Chuyển biến cũng thật lớn đi, rốt cuộc thì mình có thể cho nàng lợi ích gì mà nàng ta lại thay đổi như thế? Bản thân mình cũng không cùng các nàng ta bên nhau từ nhỏ lại càng chưa nói đến chuyện có ân với họ, cái gì mà nô tài trung thành chứ. Lý Tử Du trong lòng cười lạnh, bọn họ sao có thể trung thành với nàng được chứ? Sư phụ từng nói không có vô duyên vô cớ yêu cũng chẳng có vô duyên vô cớ hận.