“Ta có thể chịu được. Không sao đâu, ta có thể chịu!” Lý Tử Du giải thích nửa ngày, ai cũng đều nói chưa từng thấy thuốc tê, nàng cũng đành chịu.

Chờ Lý Tử Du khâu miệng vết thương xong, sau đó dùng rượu tiêu độc thì lão Đổng đã đau đến ngất luôn. Ngất xỉu thì tốt, ít nhất sẽ không thống khổ như vậy nữa.

“Sau mười ngày, miệng vế thương sẽ khép lại. Đến lúc đó thì rút chỉ đi, nhớ là không thể để vết thương chạm nước. Nếu có dấu hiệu phát sốt phải lập tức hạ sốt ngay.” Lý Tử Du dặn dò.

Lão Đổng bị nâng đi. Lý Tử Du vẫn cảm giác được người nọ vẫn nhìn mình.

“Nàng từ đâu học được loại y thuật này? Có thể nói ra không?”

“Tự học. Ta có nói ngươi cũng không tin cho nên không thể nói.”

“Không sao cả. Đến lúc cần ta cứ trực tiếp tìm nàng là được!”

Người này da mặt thật là dày đấy, Lý Tử Du nói: “Ta đi cũng đã lâu rồi, cần phải về thôi.”

“Cũng được. Hồng Y, đưa Lý cô nương trở về.”

Hồng Y tuy là một cô nương nhưng lại không biết dùng biện pháp gì mà có thể đưa Lý Tử Du đến bãi săn rồi lại biến mất không một tiếng động. Vừa trở về không bao lâu thì Vĩnh An quận chúa xuất hiện: “Ta tìm cô nửa ngày trời. Thật may là cô ở đây.”

Lý Tử Du nói: “Những thứ này đều là cô săn sao? Thật nhiều đó.” Vĩnh An quận chúa vui sướng, lập tức chuyển đề tài: “Haha, đương nhiên không tệ! Lát nữa cho cô mấy con thỏ!”

“Không cần đâu, mọi người đều biết ta như thế nào mà. Nếu dùng của cô bù vào cho đủ số thì không tốt đâu.”

“Haha, cô thật là thật thà, không giống người khác. Thôi được rồi, sẽ không cho cô, chúng ta cùng về thôi.”

Lúc mọi người tập hợp lại, đương nhiên phía nam nhân có thể săn được nhiều con mồi hơn mà hoàng thượng lại đứng thứ nhất, được mọi người chúc mừng. Trong lòng Trần thái hậu cũng rất vui mừng. Mục đích đi săn lần này đã đạt được, chứng minh hoàng đế không phải là một đứa trẻ yếu đuổi, so với người khác còn mạnh mẽ hơn.

Chờ đến khi Lý Tử Du trở về phủ Trấn Viễn hầu thì cả người đều mệt lả. Người ngựa đều không dậy nổi. Hai cái đùi đặc biệt đau. Lý ma ma đau lòng nàng, bôi thuốc cho nàng rồi giúp nàng tắm rửa. Cuối cùng được yên tĩnh, Lý Tử Du liền ngủ thật say.

Lần này Lý Tử Châu thu hoạch không nhiều lắm nên sau khi trở về vẫn rầu rĩ không vui hơn nữa bệnh nàng ta vẫn còn chưa khỏi hẳn. Chuyện bị bệnh mình vẫn còn chưa tính với Ngũ muội kia đâu. Nó vui vẻ như thế thì dù thế nào cũng nên “báo đáp” nó một chút chứ?

Lý Tử Lung ôm má trái của mình, không thể tin được Nhị tỷ vậy mà lại đánh mình một bạt tai!

“Đừng tưởng ngươi làm chuyện xấu mà ta lại không biết! Muốn tính kế ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu! Một cái tát này xem như tiện nghi cho ngươi rồi! Ngươi nếu muốn cáo trạng lên phụ thân thì cứ nói đi! Nhưng mà ngươi đừng quên, khế ước bán mình của di nương ngươi vẫn nằm trong tay mẫu thân ta, còn thân thích của ngươi đều là người của nhà ngoại ta. Nói cách khác, ta muốn bọn họ sống thì sẽ sống, muốn bọn họ chết thì bọn họ tuyệt đối không sống được đâu! Trăm ngàn lần đừng có chọc ta, nếu không ngươi sẽ gánh lấy hậu quả đó!” Lý Tử Châu nói xong câu đó thì nghênh ngang rời đi.

Ngũ cô nương Lý Tử Lung bị ăn một tát này mà muốn khóc cũng không được, muốn đi cáo trạng cũng không xong, chỉ sợ không thể chịu nổi hậu quả, thật là không thể không nhịn.

Sau đó, Triệu di nương lén lại xem Lý Tử Lung rồi ôm Lý Tử Lung khóc rống: “Đều do di nương liên lụy con! Đều do di nương không tốt! Nếu như thân phận di nương cao hơn một chút thôi thì con sẽ không phải chịu ủy khuất như thế này!”

Lý Tử Lung âm trầm, nói: “Không thể trách chúng ta. Muốn trách phải trách phu nhân mẹ con hai người bọn chúng. Bọn chúng bây giờ đắc ý nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta đem tất cả những nhục nhã ủy khuất hôm nay đòi lại hết! Ta muốn làm cho Lý Tử Châu phải quỳ trước mặt ta!”

…….

Ở Thượng Quan phủ, Thượng Quan Thanh ở trong thư phòng của phụ thân, Thượng Quan đại nhân nhìn con mình, hỏi: “Lần này con có gặp Lý Tứ cô nương không?”

Thượng Quan Thanh đỏ mặt trả lời: “Đã gặp ạ.”

“Nếu con đã như vậy thì vi phụ đành phải mặt dày đến phủ Trấn Viễn hầu một chuyện, định đoạt hôn sự này.” Thượng Quan đại nhân nhìn thấy Thượng Quan Thanh như vậy thì sao lại không rõ con mình đã vừa lòng Lý Tứ cô nương chứ.

Vì con, cũng vì để cho bạn cũ một cái công đạo, ông phải đến cửa một chuyến.

Trấn Viễn hầu Lý Định Hải nghe nói Thượng Quan đại nhân đến cửa thì không khỏi nhớ đến lời của mẫu thân mình. Ông mời Thượng Quan đại nhân vào thư phòng chào hỏi, Thượng Quan đại nhân cũng không nói nhiều, trực tiếp đề cập đến hôn sự, Lý Định Hải thở dài: “Lời Thượng Quan đại nhân nói ta đều hiểu được nhưng mà Tử Du dù sao cũng chưa cập kê. Hơn nữa bên trên còn hai tỷ tỷ chưa đính hôn, không thể làm muội muội mà lại lập gia đình trước để tỷ tỷ ở nhà được, như vậy thật không thể nào nói nổi!”

“Hầu gia nói cũng có đạo lý. Nhưng mà chúng ta cứ định hôn ước đã rồi sau đó sẽ thương lượng thời gian hôn sự.” Thượng Quan đại nhân từng bước ép sát.

“Thượng Quan đại nhân, ông cũng biết đó, Tam đệ và Tam đệ muội ta đã mất rồi. Tử Du là huyết mạch duy nhất của Tam đệ ta, bên trên còn có một Trần thái hậu. Hôn sự của nó chúng ta không thể nói gì nhiều. Tuy rằng nó cùng Đại công tử nhà ông đã có hôn ước dù chỉ là nói miệng, Đại công tử nhà ông còn là cử nhân, ta cũng muốn đáp ứng lắm nhưng như vậy thì thực có lỗi với Tam đệ ta. Thái hậu trong cung cũng sẽ thầm oán quý phủ chúng ta tự định đoạt. Hay là chúng ta cứ chờ Đại công tử nhà ông thi được tiến sĩ rồi bàn sau, ông thấy thế nào?”

Thượng Quan đại nhân cố nhịn xuống tức giận. Tuy biết quý phủ này ngoại trừ Lý Định Giang là chính nhân quân tử, những người khác đều rất khó nói trước được nhưng Hầu gia này cũng quá áp người rồi! Lấy cớ là vì con mình không phải là quan! Còn đề cập đến cả Trần thái hậu cơ đấy! Ta thấy các ngươi không có quan hệ gần gũi với Trần thái hậu vậy đâu, ngược lại các ngươi đang cố nịnh bợ Vương thái hậu còn nhanh hơn đấy! Ông rất nắm chắc năng lực học hành của con trai mình, chờ nó thi đậu để xem đám người này còn dám nói vậy không!”

Thượng Quan đại nhân mang một bụng tâm tư về phủ, Thượng Quan phu nhân hỏi chuyện xong cũng buồn bực: “Thật là mắt chó nhìn người thấp! Lão gia, hôn sự này chúng ta giữ để làm gì nữa? Từ hôn thì từ hôn đi!Thanh nhi của chúng ta cũng không phải là không thể cưới được nàng dâu tốt. Lão gia không thể nhịn cục tức này như thế được!”

“Làm người sao có thể thất tín? Ta và Định Giang huynh có tình bạn cố tri, không đến lúc cuối cùng thì hôn sự này không thể từ bỏ được! Ta thấy bản thân Lý Tứ cô nương kia cũng không thể làm chủ, còn không biết phải chịu khổ như thế nào. Nếu chúng ta từ hôn thì chẳng phải ép nàng đến con đường chết? Hiện giờ ta đã nói chuyện với phủ Trấn Viễn hầu rồi, chờ cho Thanh nhi thi đậu tiến sĩ thì ta sẽ đi cầu hôn, chúng ta phải suy nghĩ cho cô nương nhà người ta một chút!”

“Nhưng mà lão gia không phải đã nói phủ Thừa Ân Hầu cũng muốn Lý Tứ cô nương sao? Chúng ta sao có thể tranh với họ?”

“Việc này dính dáng đến triều đình, không dễ dàng đâu. Chúng ta cứ chờ thôi. Phủ Thừa Ân hầu sẽ không dễ dàng thành công đâu.”

Vương thái hậu tính kế thật tốt, muốn nắm giữ hoàng thượng lại còn muốn quan hệ với hoàng thượng tiến thêm một bước. Chỉ là trên thế gian này làm sao có chuyện gì thập toàn thập mỹ chứ?

Nhiếp chính vương có thể để cho bà ta nguyện ý sao? Cứ chờ xem thôi.