Chuyển ngữ: Di Phong

Quý Tinh về phòng, thật ra nàng không cần dọn gì, vì bên người nàng căn bản không có thứ gì quan trọng. Tiểu Lục và Tiểu Duyệt bị nàng đuổi ra khỏi phòng, đã nói có nha hoàn tương đối phiền phức mà, gom toàn bộ quân trang, cũng không lấy bạc, cứ như vậy đi thẳng ra cửa phụ, nàng biết mình nên đi đâu rồi.

Cho đến khi Nam Cung Hi đến, đứng chừng chừ ở cửa, sau quyết định bước vào, nhưng vừa vào, chàng đã thấy phòng trống trơn, không một bóng người. (*Di Phong: Hi ca, thật chia buồn, anh đến trễ rồi, hắc ~~~)

Cái gì đây? Chàng đã liên tục do dự, khi làm tốt chuẩn bị rồi mở cửa, nhưng nhìn căn phòng trống, cứ như vậy mà chàng đứng ngẩn ra, nàng đi đâu? Đúng lúc này, tiểu Lục, tiểu Duyệt trở lại, nhìn thiếu gia đứng ở đó, nhất thời cả người run lên.

Nam Cung hi xoay người, thấy hai nha hoàn này, "Các ngươi thấy Thiếu phu nhân không?"

Hai người run run rẩy rẩy lắc đầu một cái, thiếu phu nhân không phải vừa mới ở đây sao? Thiếu gia sao lại hỏi các nàng?

"Hô, thiếu gia thật là dọa người, chỉ là tiểu Lục này, tại sao thiếu phu nhân không có ở trong phòng? Tiểu Duyệt nhìn căn phòng trông, nghi hoặc hỏi. Tiểu Lục lắc đầu, nàng cũng không biết nha.

**DP**DP**

Quý Tinh một lần nữa đứng trước Hảo Quy Quán, hít sâu một hơi, liền bước lên gõ cửa.

Kẽo kẹt, cửa mở râ, “Thật xin lỗi, nơi này của chúng tôi không phải khách sạn.” Nữ nhân kia nhìn nàng nói, đã không biết đây là lần thứ mấy quán bọn họ bị người khác hiểu lầm rồi, mà lão bản cũng thiệt là, quả nhiên không có học thức là điều đáng sợ nhất!

"Ta biết, ta muốn gặp lão bản các ngươi, không, chính xác là ta sẽ trở thành nhị lão bản của các ngươi.” Nhìn bộ dạng chắc chắn của nàng, nữ nhân kia không nói lời nào chạy vào trong, chỉ một chút mà đã kéo một người tóc tai loạn xạ đến.

"Lão bản, người này chính là người nói sẽ làm nhị lão bản của chúng ta.”

Cô gái kia nhìn Quý Tinh từ trên xuống dưới, “Ngươi có năng lực gì?”

Quý Tinh nhìn nàgn một lúc lâu, mới nói: “Chỗ này của người lấy tên thật quá tệ! Mà ta lại có biện pháp biến nơi này thành nơi nổi tiếng nhất.” Câu nói đầu tiên khi nàng vừa đến đã khắc sâu vào tâm khảm của cô gái lão bản này.

"Cô nương, cô chính là tri âm của ta!” Nàng kia kích động tiến lên, không thèm để ý lão bản nhìn chằm chằm mình.

“Được rồi.” Dù sao quán này của nàng cũng không có gì, ngay cả một khách nhân cũng không có, thêm nàng chẳng qua thêm một cái chén thôi. Cứ như vậy, Quý Tinh bước vào Hảo Quy Quán.

**DP**DP**

Ba ngày qua, người Phủ Nam Cung làm gì cũng không tìm được Quý Tinh, nàng biến mất giống như không tồn tại. Mà Nam Cung Hi cũng hơi bình tĩnh lại, nhưng nghe dân chúng nghị luận ầm ĩ nàng là thần tiên trên trời, làm cho ngày nào Nam Cung Hi cũng ngẩnn gười nhìn trời.

Thượng Quan Mân hận chết mình! Nếu Tinh nhi trở lại, nói gì cũng không thể làm nàng đi, bà đã không cho phép Hi nhi cưới thiếp rồi, nhưng tất cả đã trễ, nhìn đến bản thân con trai lại trở về bộ dạng làm người ta khiếp sợ, bà than thở không thôi.

"Lão gia, ông nói bây giờ phải làm sao đây? Nếu không để Hi nhi cưới cái gì Liên nhi?”

Nam Cung Hạo quay đầu lại, thê tử của ông lại đưa ra chủ ý cùi bắp rồi, “Bà tỉnh lại đi! Đừng có làm lọan thêm.”

Nam Cung Hạo trách cứ, mà ở ngoài cửa Nam Cung Hi nghe được đối thoại của hai người, cưới Liên nhi? Tốt…chàng xoay người rời đi.

"Nam Cung thiếu gia, sao ngài tới?” Hắn vẫn cho là nha đầu kia nói láo, nhưng xem ra là thật rồi. Liên nhi vừa nghe được hai chữ Nam Cung, liền từ bên trong chạy ra, “Nam Cung thiếu gia, ngài đến đón thiếp sao?” Nàng ta khao khát nhìn chàng, Nam Cung Hi nhìn nhìn, không nói gì, cứ thế kéo cánh tay nàng ta đi.

"Nam Cung thiếu gia, ngài muốn lấy Liên nhi của chúng ta? Như vậy, về sính lễ….” Người nọ lộ vẻ mặt tham lam, phủ Nam Cung còn giàu hơn gia đình kia, cùng lắm là hắn đem tiền trả lại cho bọn họ, nhưng hành động của Nam Cung Hi sau đó làm cho mọi người sợ hãi choáng váng, Liên nhi thì hét chói tai.