Chuyển ngữ: Di Phong

Nam Cung Hạo và Thượng Quan Mân đang ăn điểm tâm, hai phu thê tiểu tử này cũng thiệt là, sáng sớm đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, nhưng thấy tình cảm của bọn họ tốt như vậy, hai người cũng yên tâm.

“Cha mẹ, chúng con đã về rồi. À, đúng rồi, phu quân con còn dẫn theo tiểu thiếp về nữa nha!”

Vừa nghe quý Tinh nói xong, hai người liền phốc xích, đồ ăn mới vừa vào miệng đã trực tiếp bay ra, “Khụ khụ! Khụ khụ! Tiểu thiếp?” Thượng Quan Mân vội vàng cầm khăn lụa lau miệng, chẳng qua khi thấy một nữ nhân đang nắm tay con trai bà, thì mặt bà cứng lại, Nam Cung Hạo cũng không tốt hơn bao nhiêu.

"Liên nhi tham kiến lão gia, lão phu nhân." Nàng rất lễ phép hành lễ với bọn họ, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo liếc nhìn nhau, từ lúc nào con của bọn họ thành ‘hàng bán đắt’ rồi hả? Đi ra ngoài một chuyến là có một nữ nhân theo về? Chẳng lẽ Hy nhi cướp về? Nhưng khi nhìn không hề giống như vậy.

"Khụ khụ, cái đó, Hi nhi, con muốn cưới thêm thiếp sao?" Thượng Quan Mân vừa hỏi chàng, vừa nhìn Quý Tinh, chỉ thấy nàng cúi đầu, không thấy rõ nét mặt của nàng. Nếu nàng không phản đối, thì bọn họ cũng không phản đối, dù sao con trai họ cũng không có hất tay của nữ nhân tên LIÊn nhi, nhưng thật ra thì, Nam Cung Hy làm sao để ý tới cái đó, vì chàng vẫn luôn nhìn Quý Tinh.

"Không có, nương, con không có muốn. . . Ngươi lôi kéo ta làm cái gì!!" Lúc này, chàng mới phát hiện Liên nhi đang kéo tay chàng, thì lập tức hất ra. Giờ thì Thượng Quan Mân mới phản ứng, thì ra nửa ngày trời con trai bà không chú ý tới.

"Con xem cô gái này không tệ, muốn ngực có ngực, muốn cái mông có rắm cổ (?), tương lai nhất định sẽ sinh con trai ." Đột nhiên Quý Tinh ngẩng đầu lên nói, còn nở nụ cười với bọn họ, nhưng Nam Cung Hi cũng không cảm thấy nàng cười. Liên nhi nghe vậy, càng thêm mừng rỡ, như thế nàng ta không cần về lấy lão già kia rồi. (*Di Phong: Mơ chắc, hừ hừ!)

"Chuyện này. . . Như vậy, Hi nhi chuẩn bị lúc nào thì cưới thiếp?" Thượng Quan Mân có chút mừng rỡ nhìn bọn họ, lại bỏ quên sắc mặt Quý Tinh, nhưng Nam Cung Hạo vẫn luôn chú ý, ông dùng sức đẩy bà, còn dùng ánh mắt ám chỉ, làm cho Thượng Quan Mân giật mình, thấy hình như bà hơi có phần quá đáng rồi, vì lúc ban đầu, chính bọn họ xin nàng gả cho Hi nhi.

"Vậy mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, con về phòng trước.” Nói xong, Quý Tinh liền bỏ đi, thiếu chút nữa là nàng quên đây là cổ đại, tam thê tứ thiếp là việc rất bình thường, nhưng nàng lại không thể chấp nhận được. Xem ra chỉ có thể rời đi kiếm đường sống khác, dù sao đối với nàng một tờ từ thư không quan trọng lắm, không có nàng cũng rời đi.

"Mân Mân, bà thật quá đáng mà.” Lúc này Nam Cung Hạo mới lên tiếng, còn Nam Cung Hi lại nhìn bóng lưng của Quý Tinh, thế này chẳng giống nàng chút nào, chàng cho rằng nàng sẽ hết sức phản đối, cho nên chàng vẫn mãi không lên tiếng.

"Ta. . ." Thượng Quan Mân nói không ra lời, xác thực, bà rất mừng vì con trai bà được nữ nhân coi trọng, mà bỏ qua cảm giác của Quý Tinh.

“Lão gia, lão phu nhân! Hai ngài đồng ý cho ta làm thiếp Nam Cung thiếu gia sao?”

Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo nhìn nàng ta, sau đó lại nhìn con trai mình, thấy bộ dáng của con trai, Thượng Quan Mân liền hận chết mình, còn Nam Cung Hạo chỉ cho bà ánh mắt ‘tự chịu hậu quả’.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, năm đó cũng có nữ nhân muốn làm thiếp, nhưng là bà hết sức phản đối, thêm vào bà và Nam Cung Hạo lưỡng tình tương duyệt, cho nên ông mới có một thê tử là bà. Đối với bọn họ mà nói, một vợ một chồng cũng không có gì xấu. Nhưng sao Tinh nhi đáp ứng? Chẳng lẽ nàng không thích Hi nhi sao?

Nam Cung Hi cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, trong lúc nhất thời Thượng Quan Mân cũng không biết làm thế nào mới tốt, “Cái đó, Liên nhi đúng không? Người trở về chờ tin đi.” Xem ra Hi nhi cũng không thích nàng. Mà Nam Cung Hi đứng ở cửa phòng, chậm chạp không có đi vào…..