Nhìn thấy Diệp Tư Ngâm mặt cắt không có chút máu mà ngất trong Hàn tuyền, DiệpThiên Hàn nhíu chặt mi ôm lấy thân thể đã lạnh như băng kia ra khỏi nước, trở lại trong phòng. Chiến Minh vẫn luôn đứng ngoài cửa sớm đã sai người chuẩn bị nước ấm, Diệp Thiên Hàn cũng cởi bỏ y phục, ôm Diệp Tư Ngâm vào dục dũng. Một tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh không để cho y chìm vào nước, một tay chậm rãi dẫn hàn khí bị ngưng trệ giúp chân khí vận hành chung quanh, sắc mặt người trong lòng lúc này mới khá hơn một chút.

Sai người đổ thêm nước ấm vào, để bé con hôn mê ngâm mình nửa canh giờ, lúc này mới ôm y đi ra, lau mình sạch sẽ, rồi đặt lên giường.

Nhìn người đang ngủ say trên giường, Diệp Thiên Hàn dù gương mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại thở dài không thôi, xoay người rời đi. Khi xuất môn, phân phó với Chiến Minh đang canh giữ ở cửa, nói: “Chiếu cố Thiếu chủ.” “Vâng, chủ nhân.”

Nhìn bóng dáng chủ tử rời đi, Chiến Minh có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn đương nhiên biết chủ tử muốn đi đâu. . . . . . Không biết hai người này khi nào mới có thể tu thành chính quả—— hay là, Túy Nguyệt đã đoán sai, hai người chung quy vẫn là có duyên mà vô phận, không phải là bạn đồng hành mà số phận đã định cho nhau?

Diệp Thiên Hàn đi đến thiên viện, tùy tiện chọn một nữ nhân để phát tiết, vì vừa nãy cùng tuyệt sắc tiểu nhân nhi cộng dục mà sinh ra dục vọng. Hoàn toàn không để ý tới nữ nhân kiều mỵ kia rên rỉ cầu xin tha thứ, thầm nghĩ đến hình ảnh thân thể kia đang ở trong lòng mình, nên động tác cũng vô cùng mạnh bạo, đến nỗi đem nữ nhân dưới thân biến thành chết đi sống lại.

“Các chủ không thể ở lâu thêm chút nữa sao? Tịch Nhan đã rất lâu chưa gặp Các chủ. . . . . .” Thấy Diệp Thiên Hàn đứng dậy mặc quần áo hẳn là chuẩn rời đi, nữ tử xinh đẹp tên Tịch Nhan cắn môi ủy khuất nói. Nàng vốn là thiên kim của Phù Ảnh Các Cù Châu phân đường đường chủ, không lâu trước đây bị phụ thân đưa đến Lâm An làm lễ vật trình cho Diệp Thiên Hàn. Nguyên bản nàng cực kỳ không muốn —— nghĩ xem nàng thân là tiểu thư khuê các, Tịch Nhan Đại tiểu thư xinh đẹp nổi danh trong thành Cù Châu, có bao nhiêu phú gia đệ tử phá nát đại môn cũng muốn cầu hôn nàng, lại không nghĩ rằng phụ thân cư nhiên đưa nàng trình cho chủ thượng làm một tiểu thiếp nhỏ nhoi! Không tình nguyện nhưng vẫn phải theo phụ thân vào Lâm An, nguyên tưởng rằng Phù Ảnh Các Các chủ chỉ là một lão nhân mục nát, không ngờ gặp được một Diệp Thiên Hàn kinh vi thiên nhân—— chỉ liếc mắt một cái đã bị nam nhân này khuất phục. Đáng tiếc chính là, Diệp Thiên Hàn ngày thường rất ít đến Thu Tích viên nơi an trí các tiểu thiếp này, mà thái độ đối xử với nàng đến giờ vẫn vô cùng lạnh lùng, khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng bao lần nát tan. Mà gần đây khôn hiểu vì sao số lần đến đây ngày càng nhiều, nàng đương nhiên phải tranh thủ nắm chắc cơ hội này làm hắn chú ý tới mình.

Diệp Thiên Hàn không hề để ý tới tâm tư của nữ nhân xinh đẹp trước mặt mình đang xoay chuyển thiên biến vạn hóa, hiện tại trong đầu hắn chỉ có hình bóng của bé con đang mê man trong phòng. Đã đến tận canh giờ này, chắc đã tỉnh rồi.

Dưới mái hiên, tỉnh lại từ hôn mê, Diệp Tư Ngâm hơi nhụt chí mà nhìn đỉnh màn trướng —— đã qua một tháng. Một tháng trước, y đột phá Hàn Liễm quyết tầng thứ tư, nhưng sau đó dù có liên tiếp vào Hàn đàm tu luyện cũng không có tiến bộ gì, tựa như đã bị ngưng trệ ở một nơi nào đó, không thể lên thêm một tầng. Tầng thứ tư —— vẫn còn cách nam nhân đó rất xa .

“Thiếu chủ, nên uống dược.” Chiến Minh đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một chén khử hàn dược đen như mực.

Cách xa năm bước còn có thể ngửi được cái mùi đó, Diệp Tư Ngâm thoáng nhíu mi. Lúc này y hết sức nhớ thuốc tây, ít nhất nó cũng không đắng như vậy.

Mặc dù không muốn, nhưng y cũng không hề cự tuyệt, tiếp nhận dược, một ngụm uống hết —— nếu uống từ từ, vị đắng chắc chắn sẽ càng đậm, càng khiến người ta chịu không thấu.

Chịu đựng ý nghĩ muốn nôn, y nuốt thứ trong trong miệng xuống, vừa định mở miệng nói muốn uống thêm nước, thì một chén nước đã đưa tới trước mắt. Diệp Tư Ngâm tiếp nhận chén nước, ngửa đầu uống cạn, lại vẫn không thể hoàn toàn trừ đi mùi thuốc Đông y tanh đắng.

“Sao rồi?” Thanh âm băng lãnh vang lên từ trên đỉnh đầu, Diệp Tư Ngâm kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy người vừa đưa nước cho y chính là Diệp Thiên Hàn không biết vào phòng từ lúc nào.

Diệp Tư Ngâm nhắm mắt lại, trong ngữ khí tràn ngập thất vọng: “Vẫn hệt như trước.”

“Nếu đã thế, vậy không cần luyện nữa.” Thanh âm lạnh lùng của Diệp Thiên Hàn cất lên.

Diệp Tư Ngâm kinh ngạc mà ngẩng đầu, trong đôi mắt ánh lên thần sắc đau thương. Vì sao?

Nhìn thấu tâm tư Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn ngồi vào bên giường, phá lệ mà giải thích: “Đủ để tự bảo vệ mình là được rồi, sau này chỉ cần tĩnh tu tâm pháp, cũng sẽ có tiến bộ.” Kỳ thật hắn chỉ là không muốn nhìn thấy hình ảnh người này té xỉu trong Hàn đàm nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thân thể không còn chút hơi ấm, hệt như đang lên án hắn, khiến hắn đau lòng không thôi, cũng khiến hắn ân hận lựa chọn ban đầu của mình.

Diệp Tư Ngâm không nói gì chỉ gật đầu, trên người Diệp Thiên Hàn tỏa ra một mùi tiêu lan hương không rõ ràng làm y không thoải mái. Trong phòng Diệp Thiên Hàn có mùi Long Tiên Hương tự nhiên, mà mà trong gian phòng này vì y không thích mà chưa từng điểm huân hương gì cả, nghĩ lại chắc hắn đã đi đến chỗ nữ nhân nào đó rồi. Tuy nói Diệp Thiên Hàn chưa bao giờ cưới vợ, nhưng là một nam nhân như hắn, sao có thể không có vài thị thiếp thiên phòng cơ chứ ——không biết vì sao, dù biết đây là chuyện dương nhiên nhưng Diệp Tư Ngâm lại cảm nhận được một nỗi phiền muộn khó hiểu dâng lên trong lòng.

“Nghỉ ngơi.” Vẫn chưa chú ý đến Diệp Tư Ngâm có chút kì lạ, Diệp Thiên Hàn xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Diệp Tư Ngâm ngồi trầm tư trên giường.

Trở lại Phù Ảnh Các đã hơn ba tháng. Kể từ ngày đầu tiên trở lại, Diệp Tư Ngâm đã luôn phỏng đoán mục đích của Diệp Thiên Hàn. Nhưng đến nay vẫn chưa có kết luận khả thi nào, tựa như nam nhân này thật sự chỉ là muốn đem hài tử lưu lạc bên ngoài trở về. Nhưng cách hắn đối đãi y lại khác hẳn cách mà một phụ thân nên đối xử với hài tử của mình.

Phụ thân kiếp trước, vẫn luôn đối với y vạn phần từ ái. Biết bệnh của y bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi nhân thế, thì như muốn đem tất cả tình thương của cha trên thế giới giao hết cho y. Nhưng Diệp Thiên Hàn lại không phải như thế. Hắn đối với y rất tốt, thậm chí phải nói là cực kì nuông chiều. Như Chiến Minh từng nói “Chỉ sợ Thiếu chủ muốn hủy cả Phù Ảnh Các này, thì chủ nhân ngay cả nhíu mày cũng không có”. Diệp Tư Ngâm không hiểu nhiều về tình cảm lắm, trừ bỏ tình thân, Trầm Mộ kiếp trước căn bản là không có cơ hội để trải nghiệm các loại tình cảm khác. Nhưng y rõ ràng hiểu được, tình cảm mà Diệp Thiên Hàn dành cho y không phải là tình cảm phụ tử. Nhưng rốt cuộc đó là tình cảm gì, tận trong đáy lòng y đã mông lung cảm nhận được, nhưng vẫn không chịu để ý đến. Chỉ thấy nhất cử nhất động của nam nhận kia, thường xuyên khiến lòng y nổi lên gợn sóng. Mà gần đây lại thường xuyên ngửi được mùi tiêu lan hương trên người hắn khiến y luôn phiền muộn.

Tiễn bất đoạn, lí hoàn loạn(*). Diệp Tư Ngâm không khỏi tự giễu, bản thân y từ khi nào đã đa sầu đa cảm đến vậy.

Lại nằm trên giường một lúc lâu, khi cảm thấy khá hơn một chút mới ngồi dậy rửa mặt, đi đến dược phòng.

“Thiếu chủ.”

“Thiếu chủ.”

Đại phu, quản sự trong dược phòng, đều hành lễ với Diệp Tư Ngâm. Từ sau khi trở về, liền tiếp quản dược phòng này.

Dược phòng của Phù Ảnh Các, đại phu trong đó tuy không thần diệu bằng”Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt cùng”Quỷ y” Hoa Tiệm Tuyết, nhưng cũng là danh y nổi tiếng thiên hạ, so với ngự y trong hoàng cung đại nội càng xuất chúng hơn. Bọn họ đa phần là vì không chịu nổi giang hồ hỗn loạn mà trốn vào Phù Ảnh Các để tìm kiếm một mái che. Diệp Thiên Hàn không quan tâm đến chuyện này, Chiến Minh liền làm chủ làm giữ bọn họ lại, cũng không ảnh hưởng gì đến Các.

Những danh y đức cao vọng trọng như vậy, lần đầu nhìn thấy Diệp Tư Ngâm tự nhiên khinh thường —— một tiểu oa nhi chưa dứt sữa có thể làm được trò trống gì? Nhưng y lần đầu vào dược phòng thứ dược phẩm y điều phối lại là giải dược của “Tam canh la hưởng”. Việc này khiến cho từ những người không có việc gì làm đến cả các danh y đều hai mắt sáng rỡ. Khiêm tốn hỏi thăm, sau mới biết được, nguyên lai vị thiếu niên cùng đi với tả hộ pháp đến đây đúng là thiếu chủ của bọn họ, đệ tử chân truyền của “Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt, nhất thời cung kính vạn phần, thậm chí tất cả sự vụ trong dược phòng từ việc to đến việc nhỏ đều bẩm báo y, làm Diệp Tư Ngâm dở khóc dở cười.

“Tần đại phu, y là ai vậy?” Đột nhiên một giọng nữ vang lên từ phía sau, khiến Diệp Tư Ngâm hoảng sợ. Trong Phù Ảnh Các này trừ bỏ thị nữ y thật đúng là chưa từng nhìn thấy nữ tử nào khác cả. Nhưng thanh âm này lại khá kiêu ngạo mà lại mềm mại đáng yêu, hoàn toàn khác hẳn thanh âm nhỏ nhẹ của bọn thị nữ. Rốt cuộc là ai? Xoay người thoáng nhìn, đã thấy một nữ tử thân vận hoàng y.

“Tịch Nhan phu nhân, đây là Thiếu chủ.” Đại phu họ Tần nói, cung kính đối Diệp Tư Ngâm hành lễ.

“Thiếu chủ? Không phải là hài tử do tiện nhân Âu Dương Huyên Huyên sở sinh sao!” Tịch Nhan trên mặt lộ ra biểu tình khinh miệt. Đại phu họ Tần hoảng hốt, muốn ngăn nàng nói tiếp, lại hoàn toàn bất lực.

“Đừng tưởng rằng Các chủ hiện tại sủng ngươi thì ngươi thật sự là thiếu chủ của Phù Ảnh Các. Không biết tự lượng sức mình. Chờ hài tử trong bụng ta sinh ra, xem ta có nói Các chủ đuổi ngươi ra khỏi các không!” nói xong liền quăng cho y một ánh mắt miệt thị, không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Diệp Tư Ngâm mặt nhăn mày nhíu. Nữ tử này là thị thiếp của Diệp Thiên Hàn? Hài tử trong bụng? Hắn lại có tử tự?

Không biết vì sao, tận đáy lòng bỗng nhiên đau đớn vô cùng—— đó là là nỗi đau mà y rất quen thuộc, tựa như trái tim vốn không khẻo mạnh gì của y trước kia lâu lâu lại co giật một trận, không ngừng nhắc nhở y, mỗi một ngày, đều là ông trời thương hại y.

Mấy ngày sau.

Thời tiết âm u, Diệp Tư Ngâm nằm nghiêng trên ngọa tháp trong thư phòng lơ đãng nhìn y thư.

“Uất kim, Vị cay, đắng, tính hàn, không độc giải uất. Nếu kinh nguyệt không đều, Âm hư mà không có ứ trệ , không dùng, Khí trệ, huyết ứ, là kẻ thù. Có tác dụng phá ác huyết, huyết tích, kim sang và sinh cơ (lên da), chỉ huyết nhưng nếu âm hư mà không ứ trệ không nên dùng; các bệnh hậu sản mà không phải nhiệt kết ứ cũng không nên dùng; phụ nữ có thai không nên dùng. Thường dùng cho phụ nữ sau sinh nở đau bụng do huyết tụ.”(**)

“Bốp” một tiếng khép lại sách, Diệp Tư Ngâm hơi ngây người —— trong nháy mắt khi nhìn đến công hiệu của uất kim, trong đầu y lại hiện lên hình ảnh của nữ tử Tịch Nhan kia!

Ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt tím tràn ngập tự trách. Y từng là một bác sỹ cứu người không ngớt tay, đôi tay cầm dao mổ của y đã từng kéo lại sinh mạng của không ít người từ ranh giới của sự sống và cái chết, một y như vậy, sao có thể chứa chấp loại ý niệm hại người này! Huống chi đó tử tự của Diệp Thiên Hàn, y có gì tư cách. . . . . .

Trong lòong phiền muộn, Diệp Tư Ngâm đứng dậy thong thả bước đến đứng bên cửa sổ.

Thư phòng vốn được xây tựa vào hồ nước, ngoài cửa sổ là một hồ nước xanh lam. Thời tiết âm u, màu của nước trong hồ lại tối theêm vài phần. Ngẫu nhiên có gió nổi lên, lại băng hàn đến tận xương —— đã bắt đầu vào mùa đông. Chân trời một trận sấm rền, những tầng mây thật dày trên cao kia cũng phiếm màu đen. Thật là trời muốn mưa sao?

Trên mặt hồ nổi lên từng tầng từng tầng sóng, những giọt nước tí tách rơi xuống. khi bắt đầu tiếng vang vẫn còn rất nhẹ, sau lại càng ngày càng sôi nổi hơn—— cho đến khi những giọt mưa rơi xuống mặt mình, y mới giật mình phát hiện hóa ra trời đã mưa to. Sấm rền từng trận nơi chân trời, lâu lâu lại ánh lên một tia chớp. Đôi mắt tím trong suốt hơi khép lại, nhưng vẫn nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết phải làm gì. . . . . .

Chợt thân thể bị người khác ôm lấy kéo về phía sau, thân thể liền rơi vào vòng ôm ấp ấm áp của ai đó, đôi cánh cửa vốn đang mở rộng cũng”xoạch” một tiếng mà đóng lại.

Diệp Tư Ngâm cả kinh, lúc này mới định thần, quay đầu lại nhìn lên, chống lại đôi mắt tím thâm trầm tràn đầy tức giận kia.

Diệp Thiên Hàn có chút kinh sợ. Vừa vào cửa liền thấy người nọ xuất thần mà đứng bên cửa sổ, đứng ngẩn ngơ mặc cho từng giọt mưa giá lạnh tát vào mặt, vào người, không hề né tránh. Đã nhiều ngày nay không hiểu vì sao, tinh thần người này luôn không tốt, không phải khi phối dược tự làm mình bị thương,thì là ngồi trong thư phòng hồi lâu. Hỏi y có phải thân thể không khỏe, y lắc đầu bảo không, khiến hắn vô cùng đau đầu.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến bé con lạnh nhạt này toàn thân lại toát lên một vẻ ưu sầu vô hình như vậy? Diệp Thiên Hàn không thể hỏi được, cũng không thể giải quyết được, chỉ có thể bó tay hết cách nhìn xem có thể quá chút thời gian thì có thể hồi phục được hay không. Nhưng cảnh vừa rồi khiến hắn không thể tiếp tục nhịn được nữa.

“Vừa rồi đang làm gì?”

“Không làm gì. Có chút không thú vị thôi.” Diệp Tư Ngâm hoảng hốt hồi đáp. Mùi Long Tiên Hương thuần túy xâm nhập vào khoan mũi, khiến y mê say.

“Không thú vị liền đi dầm mưa? Thân là đại phu, sao có thể không quan tâm sức khỏe của bản thân!” Nghe y trả lời không chút để ý, lửa giận của Diệp Thiên Hàn càng bùng lên. Hành động cử chỉ của mấy ngày nay, sao giống người vô sự! ?

Diệp Tư Ngâm vì khí tức quanh thân hắn mà bị chấn động, thoáng sửng sốt, sau liền trầm mặc.

Thấy y không nói lời nào, Diệp Thiên Hàn chỉ ôm y đến bên giường ngồi xuống, chờ y mở miệng.

Hồi lâu, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu, đôi mắt tím trong suốt có chút mê hoặc, nhưng ý tuyệt lại nhiều hơn: “Ở Lâm An cũng đã lâu, có hơi nhớ Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết, ta muốn quay về Thục trung.”

Chú giải:

(*)Đây là hai câu thơ dc trích trong bài tương kiến hoan kì 2 của Lý Dục:

(*) Trích từ 1 blog về thuốc bắc, ko phải nguyên văn của tg

Hết chính văn đệ thập tứ chương