Bạch y nhiễm huyết, chiếu rọi lên tuấn nhan băng lãnh của Diệp Thiên Hàn, khiến hắn càng toát lên vẻ xinh đẹp đầy mị hoặc. Nhất thời, chung quanh hoàn toàn lâm vào yên lặng. Mọi người kinh hãi nhìn một mảnh màu đỏ kia —— đường đường Phù Ảnh Các Các chủ Diệp Thiên Hàn thế nhưng lại bị chính thủ hạ của mình giết chết sao? !

Trong giây lát, tất cả đều trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn lên thượng tịch —— Diệp Thiên Hàn đứng dậy, tên ám vệ phía sau chậm rãi ngã xuống đất, trong tay còn nắm chặt tàn kiếm đã gãy đôi. Kiếm phong bén nhọn, nằm trên ngực trái ám vệ.

Không ai thấy rõ Diệp Thiên Hàn rốt cuộc ra tay lúc nào, ra tay như thế nào.

“Huyền Du Nhiên, nếu muốn chết, bổn tọa thành toàn cho ngươi.” Thanh âm băng lãnh tựa như một lời tuyên cáo đến từ địa ngục, đôi mắt tím thâm thúy không mang theo chút cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống Huyền Du Nhiên đang đứng trên lôi đài trừng lớn hai mắt không cách gì tin được.

Hắn rõ ràng. . . . . . Hắn rõ ràng hạ dược tên đó! Không chỉ hạ trên thiếp mời, cho dù là trong Hàn Viên của Phù Ảnh Các, hắn cũng phái người hạ nhuyễn cân tán để bảo đảm Diệp Thiên Hàn trúng chiêu! Độc đó lại vô sắc vô vị, nếu không phát tác, cho dù là “Thánh thủ độc y” tự mình đến đây cũng không thể phát hiện được, càng đừng nói chỉ là một Diệp Tư Ngâm, tên đó sao lại có thể! . . . . . .

“Chỉ một chút nhuyễn cân tán mà muốn mưu toan khống chế bổn tọa? Quả thật là vọng tưởng.” Diệp Thiên Hàn nhấc khóe miệng, lộ ra một mạt cười lạnh. Mà Diệp Tư Ngâm ngồi bên cạnh lúc này không còn lòng dạ nào để thưởng thức nụ cười vô cùng hiếm gặp của nam nhân đó, chỉ có thể tràn ngập lo lắng mà nhìn hắn —— hắn thật sự không có việc gì sao? Chiến Minh đứng một bên đã không còn chống đỡ được mà té xuống mặt đất, y vừa nãy cũng chỉ là cố chấp chống đỡ. Bọn họ là hai người duy nhất tiếp xúc qua phong thiếp mời.

Huyền Du Nhiên sắc mặt biến hóa kịch liệt, trong đôi mắt ẩn lên một tia ngoan độc, chợt quát to một tiếng: “Giết chúng!”

Các phái hoảng sợ nhìn những tên đệ tử đang uy hiếp các vị chưởng môn —— bọn họ đều là những đệ tử có địa vị cao trong phái, đệ tử bình thường căn bản không có khả năng cản nổi tốc độ của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ sẽ gây ra đại tội khi sư diệt tổ. . . . . .

“Dừng tay!” Một tiếng hét lớn đột nhiên truyền đến từ bốn phương tám hướng, “A di đà phật, thiện tai thiện tai!” Phật hiệu không ngừng truyền đến, thanh âm lôi động, kinh thiên động địa. Không ít những kẻ có tu vi thấp hai tai đã đổ máu, mà những người trúng Tam canh la hưởng trên mặt lại lộ ra vẻ thống khổ, vũ khí trên tay đều rơi xuống đất.

Huyền Du Nhiên không khỏi thoái lui ba bước: “Sư tử hống!” Việc này sao có thể xảy ra được!

Trong lúc hỗn loạn, chỉ có Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng thở ra —— cuối cùng cũng đến kịp rồi.

Mọi người hoa cả mắt, lúc trấn định lại đã thấy trên đài có thêm một người, đúng là phương trượng Trí Không đại sư ngày hôm trước phải rời đi Lâm An thành trở về Thiếu Lâm!

“A di đà phật, Huyền thí chủ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.” Trí Không hành phật lễ, sau lại ngẩng đầu nhìn Huyền Du Nhiên, trong thần thái không có chút nào giống như người vừa bị hủy toàn bộ nội lực!

” Này. . . . . . Việc này không có khả năng! Việc này sao có thể xảy ra!” Huyền Du Nhiên kêu to, không thể tin chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, bản thân đã tính sai—— Trí Không căn bản không vì trúng Tam canh la hưởng mà mất đi công lực toàn thân, “Sư tử hống” tuyệt học của Thiếu Lâm lúc nãy, cho đến bây giờ người có thể thi triển nó với uy lực lớn như thế chỉ có Thiếu Lâm phương trượng đại sư.

Hướng ánh mắt phẫn hận về phía Diệp Tư Ngâm đang ngồi trên tịch thượng: “Là ngươi! ? Nguyên lai ngươi đã sớm giải độc cho lão ta!”

“Chỉ có Tam canh la hưởng, mà đã vọng tưởng khống chế võ lâm Trung Nguyên, rốt cuộc là Huyền Du Nhiên ngươi ngu ngốc, hay là phiên Miêu Cương vương ngu ngốc?” Đường môn môn chủ Đường Túc đứng dậy cười nhạo nói. Mà Đường Húc Ngôn nguyên bản đang đứng phía sau cầm kiếm uy hiếp Đường Túc thần sắc lạnh lùng thu lại kiếm: “May mắn có giải dược của Diệp công tử, mới có thể giải độc trên người ta, Đường Húc Ngôn nhân đây cảm tạ công tử!” Nói xong hướng về chỗ Diệp Tư Ngâm ôm quyền hành lễ. Diệp Tư Ngâm khẽ gật đầu đáp lễ.

Nguyên lai, đêm Trí Không đại sư trúng độc, Diệp Tư Ngâm đã biết sự tình khẩn cấp —— vì sao đối phương lại hạ độc Trí Không đại sư đầu tiên, chỉ có thể vì “Sư tử hống” của Thiếu Lâm phương trượng có thể tổn thương nặng tâm mạch của kẻ khác, đồng thời cũng có thể thức tỉnh những người bị khống chế tâm trí. Bởi vậy Diệp Tư Ngâm lợi dụng khả năng giải bách độc của thánh dược thiên thảo đan giải độc cho Trí Không đại sư trước, nửa canh giờ bắt mạch thực ra là để kéo dài thời gian, lấy ngón tay viết lên lòng bàn tay của phương trượng thông báo tình hình cùng kế hoạch cho đại sư. Đưa cho Đường Túc bình nhuyễn cân tán kì thực lại là giải dược của Tam canh la hưởng, trong đó còn có thêm một tờ giấy giải thích tình trạng hiện giờ. Về phần tên nội ứng dám kê đơn Diệp Thiên Hàn, đã sớm bị Diệp Thiên Hàn bắt được rồi xử tử ngay trong ngày phát hiện ra chuyện Tương tư tỏa. Những người tiếp ứng sau đó đều là ám vệ của Phù Ảnh Các cho người cải trang.

“Quả nhiên không hổ là đệ tử chân truyền của ‘ Thánh thủ độc y ’ a!” Huyền Du Nhiên biết không còn có thể cứu vãng được nữa, trên mặt lộ ra một chút tuyệt vọng.

“Huyền Du Nhiên, còn không nhanh chóng đưa tay chịu trói!”

“Giết hắn!”

“Đúng, giết hắn!”

Trong lúc nhất thời, trong tràng vang lên từng đợt thanh âm chửi mắng. Huyền Du Nhiên cúi đầu, trong tay nắm chặt chiết phiến, không ai nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên một tia quỷ dị —— trong nháy mắt hắn bắt lấy Âu Dương Chính đang nằm trên mặt đất, huyền thiết phiến trong tay để lên cổ lão: “Toàn bộ câm miệng, bằng không ta sẽ giết Âu Dương Chính!” Bản thân Âu Dương Chính bị thương nặng, lại trúng nhuyễn cân tán toàn thân đều vô lực, chỉ đành tùy ý Huyền Du Nhiên bắt giữ mình, vẻ mặt đầy phẫn hận.

“Gia gia!”

“phụ thân!”

Âu Dương gia hoàn toàn hỗn loạn.

Toàn tràng lâm vào im lặng, tất cả đều nhìn thấy Huyền Du Nhiên bắt cóc võ lâm minh chủ hiện đang trọng thương, nhưng lại không biết nên làm gì.

“A di đà phật, Huyền thí chủ, biết sai có thể sửa, không gì lớn hơn việc thiện, hết lần này đến lần khác liên tiếp gây ra lỗi lầm như vậy, chỉ có con đường tự diệt vong a.” Trí Không nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt có chút thương xót mà nhẹ nhàng nói.

“Câm miệng! Ta đã làm gì sai? Vì phụ thân báo thù chẳng lẽ là sai sao? Báo đáp ân tái tạo của quân thượng cùng dược sư chẳng lẽ là sai sao? ! Các ngươi hãy thử xem lại đi, ta lúc ấy chẳng qua chỉ là một hài tử mới mười tuổi, đã không có phụ thân lại còn bị đuổi khỏi Tô Châu thành, hơn nữa còn phải mang theo một muội muội đi ăn xin khắp nơi để sống qua ngày!” Huyền Du Nhiên điên cuồng hướng về phía Trí Không quát, cuối cùng ánh mắt nhìn thằng về Diệp Thiên Hàn, “Diệp Thiên Hàn, ngươi đáng chết!”

“Phản bội bổn tọa, Huyền Tự Cẩm chết không hết tội.” Diệp Thiên Hàn lạnh lùng trả lời.

“Huyền thí chủ, thả Âu Dương Minh chủ ra đi. Ân ân oán oán của ngươi cùng Diệp thí chủ, không nên liên lụy người khác.” Trí Không khuyên nhủ lần nữa.

“Mơ tưởng! Thả ta đi, chờ ta an toàn rời khỏi đây, ta sẽ thả lão già này ra!” Huyền Du Nhiên tê rống. Giờ phút này hắn không muốn gì cả, chỉ muốn bảo toàn được mạng sống, hoàn toàn không còn vẻ tao nhã như ban đầu.

“Lời này là thật sao? Chỉ cần thả ngươi rời đi, ngươi sẽ thả Âu Dương Minh chủ?” Trí Không hỏi lại một lần nữa, ánh mắt hướng xuống mọi người, “Các vị thấy thế nào?”

Nhất thời không ai có chủ ý khác. Huyền Du Nhiên là một đại họa, không thể không diệt trừ, nếu không chẳng khác nào thả hổ về rừng. Nhưng Âu Dương Chính lại đang trong tay hắn, gia chủ Âu Dương thế gia, đương nhiệm võ lâm minh chủ, không thể mặc kệ sống chết của ông ta nha. . . . . .

“Thả hắn đi đi.” Đột nhiên một thanh âm mềm nhẹ vang khắp toàn trường. Mọi người hướng về nơi thanh âm nơi phát ra, cũng chính là nơi Diệp Tư Ngâm đang ngồi.

“Không thể thả hắn đi! Bằng không chẳng khác gì thả hổ về rừng!”

“Đúng vậy, sao có thể có chuyện tốt như vậy chứ!” Một người gào lên phản.

Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói ra tình hình thực tế của mấy ngày hôm nay: “Trí Không đại sư cùng các đại cao thủ của Đường môn ngày hôm qua đã đem tất cả những người của Huyền Du sơn trang giam giữ lại để giám sát. Qua lần này, Huyền Du sơn trang nguyên khí cũng đại thương, chỉ có thể trở về Miêu Cương, cho dù trải qua mấy năm cũng chưa chắc có thể Đông Sơn tái khởi, đối với các vị mà nói cũng không có khả năng trở thành uy hiếp lớn. Hơn nữa còn có thể nhân lần này cho phiên vương Miêu Cương biết, Trung Nguyên võ lâm ta không phải là nơi Miêu Cương phiên quốc có thể nhắm vào.”

Nghe vậy đôi mắt Huyền Du Nhiên sáng rực như đuốc nhìn Diệp Tư Ngâm: “Ngươi cư nhiên ngay cả sơn trang cũng đều bắt giữ! Quả nhiên không hổ là hài tử của Diệp Thiên Hàn! . . . . . . Thả ta đi! Nếu không ta sẽ giết Âu Dương Chính!”

“Các vị, cho Huyền thí chủ rời khỏi đi.” Trí Không lại khuyên nhủ. Lần này không ai phản bác —— Diệp Tư Ngâm nói quả thật rất có đạo lý. Dù sao Huyền Du sơn trang cũng không còn có thể tồn tại ở võ lâm Trung Nguyên nữa.

Mọi người đều tránh ra một bên, Huyền Du Nhiên một bên cảnh giác nhìn những người xung quanh, một bên gắt gao giữ chặt lấy con tin, thận trọng từ từ lui về hướng bên ngoài tràng đấu, mọi người đều đi theo phía sau hắn.

Tịch thượng, chỉ còn đoàn người của Phù Ảnh Các.

Diệp Thiên Hàn khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhìn mọi người vây quanh Huyền Du Nhiên đang dần rời xa, nói: “Sát.”

Trong không khí khẽ dao động, Diệp Tư Ngâm biết đó là ám vệ của Phù Ảnh Các đuổi theo. Chỉ sợ Huyền Du Nhiên vừa ra khỏi cửa thành sẽ bị tru sát.

Quay đầu lại nhìn nam nhân đang vì thịnh nộ mà quanh thân đều bao phủ bởi hàn khí, Diệp Tư Ngâm bước nhanh lên trước, nắm tay hắn lên, ngón tay thon dài đặt lên mạch môn của hắn.

Đối với tập võ người mà nói tuyệt đối không được để cho kẻ khác chạm vào mạch môn của mình, Diệp Thiên Hàn chưa phản kháng, mà cũng chưa hất tay của y ra, đôi mắt tím thâm thúy lại chỉ thêm mờ mịt: “Ngươi đang quan tâm bổn tọa?” Khi nói, một nụ cười xinh đẹp xuất hiện trên khóe môi tái nhợt của Diệp Thiên Hàn—— vừa rồi hắn nghịch chuyển kinh mạch để giải tác dụng của nhuyễn cân tán, chỉ sợ gân mạch đã bị tổn thương, hiện tại đã đến giới hạn.

Đôi mắt tím trong suốt giận dữ trừng mắt nhìn nam nhân không biết nên gọi là gì này: “Vô nghĩa! Ngươi không muốn sống nữa sao! Nhuyễn cân tán của hắn vô cùng lợi hại, ngươi cư nhiên lại dám cưỡng chế giải khai gân mạch!”

Diệp Thiên Hàn hiển nhiên không đem lời nói của y để trong lòng, huyết sắc dần lan ra trên đôi môi nhợt nhạt hé lộ một nụ cười, băng lạnh nhưng không hiểu vì sao lại có chút khác thường, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Tốt lắm.”

Hết chính văn đệ thập tam chương.