Trước giờ thi cuối kỳ, bà nội Cố Ý mỗi ngày đều sai người đưa đồ cho Cố Ý, sơn trân hải vị thập toàn đại bổ, không có một ngày nghỉ.
Cái gì mà tôm cua vây cá, gà vịt, một mình Cố Ý căn bản ăn không hết, cộng thêm Hạ Vũ Tâm, hai người ăn đến no bể bụng, còn phải đổ đi hơn phân nửa.
Hạ Vũ Tâm người này có rất nhiều tật xấu, từ tháng trước nhìn tờ đơn kiểm tra sức khỏe của Cố Ý, cô liền đùa cợt với Cố Ý một câu, không có việc gì cũng chọc cười cô.
”Cố Ý, cậu cố tình lắm, biết rất rõ tớ mập hơn cậu, dáng người cũng không cao, còn cố tình mỗi ngày đều nhét cho tớ nhiều đồ như vậy, hại tớ tròn một cục, cậu có mưu mô gì!”
Cố Ý xem thường cô ấy một cái: ”Vậy cậu bỏ đùi gà trong tay xuống.”
”Tớ không.”
Hạ Vũ Tâm nhanh chóng gặm xong đùi gà, ném xương gà vào thùng rác.
Cố Ý ra sức oán trách cô ấy: ”Chỉ một chút thời gian trong giờ học thể dục, cậu còn muốn ăn, sao có thể trách tớ chứ.”
”Thì trách cậu, ai kêu cậu eo nhỏ ngực to.”
”Cậu đang thèm muốn đấy.”
Thật ra thì ngực Cố Ý cũng không có quá lớn, chẳng qua là khung xương cô nhỏ, trên người lại không có một chút thịt thừa, nên chỗ kia mới mãnh liệt nhấp nhô.
Có Hạ Vũ Tâm cả ngày ở bên tai cô lải nhải, ngược lại Cố Ý càng ngày càng cảm thẩy vóc dáng cô vô cùng tốt, chỉ nhận lời khen ngợi của khuê mật liền ríu rít.
Đáng tiếc cô không nghĩ tới, da mặt Hạ nữ thần còn dày hơn cô tưởng tượng.
Hai người tay trong tay đi từ căn tin ra, giờ giải tán học thể dục phần lớn đội ngũ đã đổ xô tới khu giảng đường, trên giáo đường chỉ còn lại chừng mười người, tụ năm tụ ba đi chung một chỗ.
Cách đó không xa, có hai người bước tới con đường đầy cây sơn trà, một cao một thấp, nữ sinh ngẩng đầu, mở miệng một cái liền nói chuyện với nam sinh kia, nam sinh dán mắt nhìn xuống mặt đất, cũng không nhìn cô, dường như đang suy tư vấn đề gì.
”Nữ lớp trưởng lớp 3, ủy viên học tập lớp 3, hôm nay trò chuyện về bài tập vật lý, ngày mai nói không chừng đã phong hoa tuyết nguyệt [1] rồi.” Hạ Vũ Tâm dán sát vào bên tai Cố Ý thấp giọng nói.
[1] Phong hoa tuyết nguyệt chỉ tình cảm trai gái.
”Im miệng im miệng im miệng.”
Uỷ viên học tập lớp 3 chính là Trì Tự.
Trái tim của Cố Ý ước chừng chỉ lớn như một hạt gạo, đột nhiên thấy Trì Tự cùng những nữ sinh khác vừa đi vừa thảo luận đề bài, lòng cô đã sớm chết đi, nào phải cần Hạ Vũ Tâm tới kích cô.
Hai tiểu cô nương vì thế rón rén đi theo.
Đến gần một chút, nghe được nữ lớp trưởng lớp 3 nhờ Trì Tự trở về lớp học dạy cho cô ấy một bài trong sách luyện tập, đôi mắt nhỏ mọn của Cố Ý nhất thời ngâm giấm chua.
Cô còn chưa nghĩ ra cái gì ”chia rẽ” hai người bọn họ, sau lưng bỗng nhiên bị đẩy một cái.
Hạ Vũ Tâm đặt tay lên vai cô, làm như khai hỏa xe từ giữa hai bọn họ chen vào.
Lớp trưởng lớp 3 bất thình lình bị đụng, cau mày:
”Làm gì vậy.”
Hạ Vũ Tâm nhướn mày: ”Cô em ngực lớn muốn qua đường, cậu cản trở cậu ấy.”
….
Cố thiên kim vừa tìm được trọng tâm, chân đạp một cái, nhào tới đánh Hạ Vũ Tâm.
”Hạ ba lia kia, cậu trở lại cho tớ!”
Gò má cô đỏ ửng kỳ dị, vừa tức vừa thẹn, bắt được Hạ Vũ Tâm thì sẽ chặn lại vò tóc cô ấy.
Lớp trưởng lớp 3 đi về phía trước hai bước, chán ghét nói:
”Các cậu ấy là học sinh tiểu học sao? Đường rộng để đó không đi, có bệnh à.”
Trì Tự gật đầu: ”Đúng thật có bệnh.”
”Chúng ta đi nhanh đi.” Lớp trưởng nữ thúc giục anh, ”Trì Tự?”
Trì Tự đứng giữa đường, tay phải nhét vào túi quần, đồng phục mùa hè trắng như tuyết che đi vai rộng, quần áo phẳng phiu, nhưng lại thanh nhàn vừa vặn vô cùng.
Anh thoáng ngước mắt, giọng nhẹ nhàng: ”Cậu đi trước đi.”
”Cậu đi căn tin mua đồ ăn sao? Tớ có thể chờ cậu…”
”Tôi đang chờ họ.”
Dứt lời, Trì Tự hất cằm lên, chỉ chỉ hai nữ sinh đang quậy cách đó không xa.
Lớp trưởng nữ nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, lơ đãng nhìn lên vành tai ửng đỏ của Trì Tự.
Anh chờ người nào, học sinh tiểu học Hạ Vũ Tâm, hay là người ”cô em ngực lớn”?
Cô bừng tỉnh kịp phản ứng: ”Cô em ngực lớn” không phải là ai khác, chính là Cố Ý lớp 2.
Cố Ý túm lấy một nhúm tóc của Hạ Vũ Tâm, tay trượt một cái cô ấy liền chuồn đi.
Trên đường không còn thừa mấy người, Hạ Vũ Tâm giương mắt liền thấy Trì Tự còn ngốc nghếch đứng đằng kia, vì vậy nhanh chóng chạy nhanh tới sau lưng anh, nắm lấy vạt áo đồng phục của Trì Tự:
”Trì đẹp trai, Cố thiên kim nhà cậu muốn đánh tớ.”
Cố Ý cũng là ngượng đỏ mặt, đuổi kịp trước người Trì Tự, liều mạng nhào lên.
Ven đường lác đác mấy người ăn dưa, tất cả đều dừng chân vây xem.
Hai đại hoa khôi lôi kéo gì vậy? Chơi diều hâu bắt gà con sao?
Trì Tự bế tắc cam chịu số phận giống như đứng đấy cho hai cô định đoạt.
Câu ”Cố thiên kim nhà cậu” kia của Hạ Vũ Tâm vẫn còn quanh quẩn bên tai anh, thật lâu cũng không tan đi, khiến má anh nóng như lửa đốt.
Người ở chính giữa tham gia náo nhiệt cuối cùng cũng đứng ra quản lý việc trẻ con này.
Nghiêm Hằng sau khi từ căn tin đi ra, ánh mắt liền không rời khỏi hai người điên nhỏ kia. Trước mắt nhìn thấy Hạ Vũ Tâm cũng di chuyển vây quanh Trì Tự, anh thật sự ngồi không yên.
”Nghỉ ngơi một chút, đừng náo loạn.”
Anh kéo tay Hạ Vũ Tâm ra sau lưng, Trì Tự ra hiệu ngăn cản Cố Ý.
Trì Tự cao hơn Cố Ý rất nhiều, anh nhấc tay một cái, liền vừa vặn vòng qua trước người Cố Ý, nắm bả vai cô.
”Còn không lên lớp?”
”Không lên!” Cố Ý phồng miệng lên, ”Tớ phải đánh chết cậu ấy.”
Hạ Vũ Tâm thở hổn hển mấy cái, vẫn không quên hướng phía Cố Ý làm mặt quỷ ”nhè nhẹ”.
Cố Ý: ”Nghiêm thiếu, cậu nhìn nữ thần cậu một chút đi, bình thường cậu ấy toàn làm việc ngốc như này.”
Hạ Vũ Tâm vẫn chưa hết chơi đùa, hoàn toàn quên duy trì hình tượng thục nữ với người bên cạnh trước mặt.
Đã như vậy, cô dứt khoát vỗ bả vai Nghiêm Hằng một cái:
”Nghiêm thiếu, đừng trách tớ phát thẻ, chúng ta sau này sẽ là huynh đệ.”
Nghiêm Hằng há miệng một cái, rất lúng túng.
Anh cũng đâu muốn làm anh em với nữ thần.
”Nữ thần, tôi…”
”Chúng ta đi thôi.” Hạ Vũ Tâm trực tiếp đưa tay kéo ống tay áo của anh.
Nghiêm Hằng: ”Hả?”
”Ở lại chỗ này làm gì? Cô nhướn nhướn một bên lông mày, ”Làm kỳ đà cản mũi sao?”
…
Cố Ý thật không biết nên đánh cậu ấy hay cảm tạ cậu ấy.
Tiểu cô nương bên cạnh ngơ ngắc, Trì Tự dùng ngón tay trỏ gõ lên đầu cô một cái:
”Chúng ta không đi sao?”
”Đi…đi chứ.”
Cố Ý hoảng hốt khi nghe Trì Tự nói ”Chúng ta”, trong trái tim nai con đập loạn.
Cách chuông vào học vang lên không tới năm phút.
Cố Ý len lén ngẩng đầu ngắm anh, thấy Trì Tự không hoảng hốt không vội vàng, cô liền yên tâm thoải mái đi theo sát anh chậm rãi đi thong thả.
Hai người vai sóng vai, từ cửa căn tin một đường đi đến khu phòng học lớp mười, cứ thế không nói một câu.
Trì Tự vốn đã ít lời, Cố Ý nghĩ tới nghĩ lui đều không tìm được chuyện.
Bọn họ đều ngầm hiểu lẫn nhau, trong đầu chỉ có bốn chữ ——–
Cô em ngực lớn.
Cố Ý mặt dạn mày dày, tiên phong mở miệng trước:
”Cậu đừng nghe Hạ ba lia kia nói bậy.”
Trì Tự quay mặt ra bên ngoài, hừ một chữ:
”Ừ.”
Cố Ý vẫn không đếm xỉa đến nói:
”Cậu hẳn là không thích nữ sinh ngực lớn chứ?”
Lời vừa nói ra, Cố Ý càng muốn thấy được nét mặt của Trì Tự. Cả khuôn mặt anh quay ra bên ngoài, chỉ chừa lại sau ót hướng về phía cô.
Vấn đề này anh phải trả lời như thế nào chứ?
Không thích?
….
Chẳng lẽ nói thích?
Trì Tự lựa chọn không trả lời.
Cố Ý hóp miệng lại:
”Tớ thấy vóc dáng của lớp trưởng lớp các cậu rất đẹp.”
Vừa dứt lời, Trì Tự cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô.
Vẻ mặt anh vẫn trắng bóc như cũ, chỉ có vết đỏ ửng đáng ngờ như ẩn như hiện.
”Trong đầu cậu cả ngày nghĩ cái gì hả?”
Trì Tự nhớ rằng vóc dáng lớp trưởng lớp anh không tệ, về phần dáng người, cho tới bây giờ anh cũng không để ý tới, béo gầy đều không rõ lắm.
Cố Ý: ”Tớ chỉ tùy tiện nói, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Trì Tự: …
Cô TM oan chết rồi.
Khóe môi Cố Ý vểnh lên: ”Cậu cũng biết, trong đầu tớ chỉ có học tập.”
Cô vừa nói, ánh mắt như đèn pha vững vàng nhìn anh chằm chằm, giống như anh họ Trì tên Tự chữ Học Tập.
Khóe môi Trì Tự giật giật: ”Tùy cậu.”
Sau đó anh liền xoay người đi lên cầu thang, bước chân có chút hoảng.
Một trăm lẻ một lần Cố Ý bị anh bỏ lại, sau khi nghiến răng cấm, chẳng muốn đi theo.
Ai ngờ lúc quẹo cua để đi lên bạn học Trì lại lui về hai bước, cúi đầu kêu cô:
”Tới.”
Cố Ý năm ba bước leo lên bậc anh đứng, rồi dừng lại không đi.
”Cậu kêu tớ tới tớ liền tới, vậy thì tớ sẽ thành cái gì chứ?”
”Đừng điên nũa.”
”Ai điên chứ…”
Trì Tự thở dài một hơi, bỗng nhiên giơ tay lên đặt trên đầu cô, thay cô vuốt vuốt mái tóc bị Hạ Vũ Tâm xoa loạn.
”Một đầu rơm rạ.”
Cố Ý giật mình vô cùng sững sờ.
Xúc cảm ôn nhu trên đỉnh đầu như hư ảo, cô chậm chạp nháy mắt mấy cái, theo bản năng hé miệng:
”Meow ô.”
Trì Tự nâng tay phải lên.
Muốn bóp mặt cô.
Thiếu chút nữa liền.
”Khụ…Trở về lớp đi.” Anh kịp thời rụt tay về, đáy mắt xóa đi ám sắc.
Cố Ý đứng ở bên cạnh anh, ngực đập thình thịch, vừa khẩn trương lại vui sướng, chính là không muốn đi.
”Tớ có thể ăn cơm trưa cùng với cậu không?”
Trì Tự rũ mắt: ”Lúc nào?”
”Ngày thi toán học đó, như thế nào?”
Trên hành lang dâng lên một trận gió nhẹ, thổi áo đồng phục rộng thùng thình của thiếu niên, cũng thổi mấy lọn tóc ngắn ngủn của thiếu nữa phất vào mắt.
Cô giơ tay lên vén tóc đen đến sau tai, đồng thời nghe được câu trả lời thật thấp của anh:
”Được.”
***
Buổi tự học tối kết thúc, Cố Ý vẫn không nhịn được, liền chạy đến lớp 4 tìm Hạ ba lia.
Hạ Vũ Tâm cũng cảm thấy mình nói chuyện thật sự là quá đáng, đang suy nghĩ nói xin lỗi với cậu ấy như thế nào, kết quả vừa ra lớp liền bị Cố Ý chặn lại.
”Hừ, Hạ ba lia, bà tới tìm ngươi tính sổ.”
Hạ Vũ Tâm vừa nghĩ xong lời nói mềm mỏng, sắp ra cửa lại trở thành:
”Cậu định cảm ơn tớ như thế nào?”
Cố Ý dễ như trở bàn tay…xoa mặt cô ấy hai cái.
Hạ Vũ Tâm bắt lấy tay cô:
”Thật xin lỗi mà, tớ cũng chỉ muốn giúp cậu nhanh bắt được đóa hoa cao lĩnh kia thôi, tớ sai rồi.”
”Hừ.”
Hạ Vũ Tâm nói hết lời quấy rầy Cố Ý nửa đường, quấy rầy đến mức trong lòng cô vô cùng hưởng thụ.
”Thật ra thì không cần biết tớ nói gì, Trì đẹp trai người ta khẳng định có tình ý với cậu, cậu thả một trăm trái tim.”
Cố Ý hướng cô ấy nhướng mày:
”Tớ cảm thấy tớ phải thu lưới rồi.”
”Có ý gì?”
Trên mặt Cố Ý hiện lên một tiên thẹn thùng:
”Tớ phát hiện, trước kia tớ nói gì, cậu ấy cũng cự tuyệt, bây giờ tớ nói gì, cậu ấy cũng đồng ý, hôm nay tớ hẹn cậu ấy ăn cơm trưa, cậu ấy cũng đồng ý, hì hì hì.”
”Chậc chậc, một con cá lớn như vậy, cậu tùy tiện thu lưới, nhất định không được để sót.”
Cố Ý nghiêng đầu suy nghĩ:
”Ngày mai sẽ thi cuối kỳ, tớ trước hết mời cậu ấy ăn cơm, chờ thi cuối kỳ xong, giờ bình luận hai ngày kia, tớ muốn…”
”Tỏ tình?”
”Tỏ tình là chuyện thời đại nào rồi, tớ trực tiếp ngã nhào.”
Trì Tự người này cực kỳ im lặng, tỏ tình chỉ sợ là cứng đờ, còn không bằng dứt khoát nhảy vào lòng anh, anh còn có thể vứt bỏ cô sao?
Cố Ý tính toán từng bước trong lòng cực kỳ trôi chảy, đến lúc đó thừa dịp dạ hắc phong cao [2], hôn anh một cái trước rồi nói sau.
[2] Dạ hắc phong cao: thường chỉ hoàn cảnh mờ ám (thường là buổi tối).
”Hì hì hì…”
Hạ Vũ Tâm nhìn dáng vẻ phơi phới kia của cô, khinh bỉ nói:
”Có thể dè dặt một chút không hả?”
”Không thể, dè dặt chỉ có trứng dùng thôi, giống như Trì Tự vậy, phả kiên cường trêu ghẹo!’’