Cố Ý ra sức oán trách cô ấy: ”Chỉ một chút thời gian trong giờ học thể dục, cậu còn muốn ăn, sao có thể trách tớ chứ.”
”Thì trách cậu, ai kêu cậu eo nhỏ ngực to.”
”Cậu đang thèm muốn đấy.”
Thật ra thì ngực Cố Ý cũng không có quá lớn, chẳng qua là khung xương cô nhỏ, trên người lại không có một chút thịt thừa, nên chỗ kia mới mãnh liệt nhấp nhô.
Có Hạ Vũ Tâm cả ngày ở bên tai cô lải nhải, ngược lại Cố Ý càng ngày càng cảm thẩy vóc dáng cô vô cùng tốt, chỉ nhận lời khen ngợi của khuê mật liền ríu rít.
Đáng tiếc cô không nghĩ tới, da mặt Hạ nữ thần còn dày hơn cô tưởng tượng.
Hai người tay trong tay đi từ căn tin ra, giờ giải tán học thể dục phần lớn đội ngũ đã đổ xô tới khu giảng đường, trên giáo đường chỉ còn lại chừng mười người, tụ năm tụ ba đi chung một chỗ.
Cách đó không xa, có hai người bước tới con đường đầy cây sơn trà, một cao một thấp, nữ sinh ngẩng đầu, mở miệng một cái liền nói chuyện với nam sinh kia, nam sinh dán mắt nhìn xuống mặt đất, cũng không nhìn cô, dường như đang suy tư vấn đề gì.
”Nữ lớp trưởng lớp 3, ủy viên học tập lớp 3, hôm nay trò chuyện về bài tập vật lý, ngày mai nói không chừng đã phong hoa tuyết nguyệt [1] rồi.” Hạ Vũ Tâm dán sát vào bên tai Cố Ý thấp giọng nói.
[1] Phong hoa tuyết nguyệt chỉ tình cảm trai gái.
”Im miệng im miệng im miệng.”
Uỷ viên học tập lớp 3 chính là Trì Tự.
Trái tim của Cố Ý ước chừng chỉ lớn như một hạt gạo, đột nhiên thấy Trì Tự cùng những nữ sinh khác vừa đi vừa thảo luận đề bài, lòng cô đã sớm chết đi, nào phải cần Hạ Vũ Tâm tới kích cô.
Hai đại hoa khôi lôi kéo gì vậy? Chơi diều hâu bắt gà con sao?
Trì Tự bế tắc cam chịu số phận giống như đứng đấy cho hai cô định đoạt.
Câu ”Cố thiên kim nhà cậu” kia của Hạ Vũ Tâm vẫn còn quanh quẩn bên tai anh, thật lâu cũng không tan đi, khiến má anh nóng như lửa đốt.
Người ở chính giữa tham gia náo nhiệt cuối cùng cũng đứng ra quản lý việc trẻ con này.
Nghiêm Hằng sau khi từ căn tin đi ra, ánh mắt liền không rời khỏi hai người điên nhỏ kia. Trước mắt nhìn thấy Hạ Vũ Tâm cũng di chuyển vây quanh Trì Tự, anh thật sự ngồi không yên.
”Nghỉ ngơi một chút, đừng náo loạn.”
Anh kéo tay Hạ Vũ Tâm ra sau lưng, Trì Tự ra hiệu ngăn cản Cố Ý.
Trì Tự cao hơn Cố Ý rất nhiều, anh nhấc tay một cái, liền vừa vặn vòng qua trước người Cố Ý, nắm bả vai cô.
”Chúng ta đi thôi.” Hạ Vũ Tâm trực tiếp đưa tay kéo ống tay áo của anh.
Nghiêm Hằng: ”Hả?”
”Ở lại chỗ này làm gì? Cô nhướn nhướn một bên lông mày, ”Làm kỳ đà cản mũi sao?”
…
Cố Ý thật không biết nên đánh cậu ấy hay cảm tạ cậu ấy.
Tiểu cô nương bên cạnh ngơ ngắc, Trì Tự dùng ngón tay trỏ gõ lên đầu cô một cái:
”Chúng ta không đi sao?”
”Đi…đi chứ.”
Cố Ý hoảng hốt khi nghe Trì Tự nói ”Chúng ta”, trong trái tim nai con đập loạn.
Cách chuông vào học vang lên không tới năm phút.
Cố Ý len lén ngẩng đầu ngắm anh, thấy Trì Tự không hoảng hốt không vội vàng, cô liền yên tâm thoải mái đi theo sát anh chậm rãi đi thong thả.
Hai người vai sóng vai, từ cửa căn tin một đường đi đến khu phòng học lớp mười, cứ thế không nói một câu.
Trì Tự vốn đã ít lời, Cố Ý nghĩ tới nghĩ lui đều không tìm được chuyện.