Tần Tiêu cầm chén rượu, nhìn Lý Thiệu Cố nói:
- Lý đại thủ lĩnh, tuy rằng chúng ta là kẻ thù một mất một còn, nhưng vẫn phải mời ngươi một chén này. Quân đội của ngươi còn lợi hại hơn cả Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt vài phần, suýt nữa lấy mạng nhỏ của ta!
Sắc mặt Lý Thiệu Cố xám như tro tàn, cầm chén rượu uống cạn, lạnh lùng nói:
- Không dám!
Tần Tiêu cười lạnh một tiếng, uống xong một chén cũng không để ý tới hắn, quay đầu nhìn Đỗ Tân Khách nói:
- Khách, hiện tại có thể nói. Sao các ngươi...sẽ đánh tới nơi này?
Đỗ Tân Khách ôm quyền thi lễ, khiêm tốn nói:
- Nhắc tới đều nhờ đại đô đốc cơ trí cùng quả cảm mới có đại thắng hiện tại. Sau khi Tân La đột kích Du Quan, chư tướng thỉnh chiến thu phục Du Quan đánh thông liên hệ với Doanh Châu, tiếp viện đại soái. Nhưng đúng lúc này Đột Quyết Khuyết Đặc Lặc mang theo năm vạn Lang Kỵ sư đung đưa tại tây bắc Hề tộc uy hiếp. Đại đô đốc lựa bài chúng nghị, cho rằng người Tân La không dám làm ẩu, Khuyết Đặc Lặc cũng không dám tiến binh tiếp tục khai chiến với Đại Đường, lệnh mạt tướng mang theo hai vạn thiết kỵ cùng một vạn kỵ binh Hề tộc, cộng thêm mười ngày lương khô từ địa phương tên là Thiết Hoắc cốc giết vào bụng Khiết Đan. Vào đêm trước đã công chiếm nha trướng Khiết Đan! Trong quân doanh của Nhiêu Nhạc đô đốc phủ thực tế chỉ có một vạn binh mã già nua yếu ớt cùng dân chúng Hề tộc cắm tinh kỳ nghi binh mà thôi!
- Ha ha!
Tần Tiêu vỗ bàn phá lên cười, chỉ vào Lý Thiệu Cố nói:
- Lý Thiệu Cố, tính sai rồi chứ! Ngươi chỉ nghĩ theo Tần Tiêu này phân cao thấp, lại quên đi Đại Đường còn có nho soái Trương Cửu Linh từng đọc qua Tam Quốc Chí hay sao? Người này có khác gì Gia Cát Lượng, ha ha!
Lý Thiệu Cố tức giận vẻ mặt xanh tím, oán hận cầm chén rượu nghiến răng quát khẽ:
- Trương Cửu Linh!
Ngay khi đại quân Tần Tiêu đang ở trong soái trướng chúc mừng thắng lợi, ở bên Doanh Châu đã rơi vào trong nước lửa, vạn phần nguy cơ. Hắc Thủy Mạt Hạt cường thịnh nhất Mạt Hạt tộc cùng Tân La đồng thời phát binh, đại quân hơn bảy vạn từ phía đông Doanh Châu hùng hổ đánh tới. Người Mạt Hạt trang bị sơ sài, thô lỗ hung hãn, dùng hòn đá cùng đại đao, dựa vào người đông thế mạnh chiếm đoạt Liêu Tây huyện Yến Châu cùng Uy Hóa huyện Uy Châu, thẳng bức thành huyện bổn quận Doanh Châu.
Bên trong đô hộ phủ Doanh Châu, Kim Lương Phượng đã hai ngày đêm không chợp mắt, cau chặt mày đứng trước bản đồ, khuôn mặt sầu não như một trái khổ qua. Tả Kiêu Vệ tướng quân Thiệu Hoành đi vào phòng nghị sự, không rên một tiếng đứng sau lưng Kim Lương Phượng, không hề quấy rầy hắn.
Kim Lương Phượng chợt xoay người lại, sắc mặt sầu khổ nhìn Thiệu Hoành, nhẹ giọng nói:
- Tổn thương của Thiệu tướng quân khôi phục như thế nào?
- Tạm thời chưa chết được.
Thiệu Hoành là một người nóng tính, nhìn thấy Kim Lương Phượng nói chuyện không nhịn được nói:
- Đại nhân, ngươi nói chúng ta cứ cố thủ trong thành như vậy đến khi nào mới được ah? Liêu Tây huyện cùng Uy Hóa huyện đều bị chiếm đóng, Hoàn Tử Đan cùng Chu Dĩ Đệ bọn họ đều dời vào trong thành. Hai ba mươi vạn người sắp bị đói chết nơi đây. Nếu người Tân La tiếp tục đánh tới chúng ta thật sự bị vây bốn phía, không còn đường ra.
Kim Lương Phượng im lặng thật lâu, thanh âm có chút khô khan nói:
- Người Mạt Hạt quá nhiều, bảy vạn đại quân, bọn họ muốn một lần san bằng Doanh Châu. Ta không thể không hạ lệnh cố thủ. Tường thành Doanh Châu xem như cũng vững chắc, có hơn mười hỏa nỏ sàng trợ uy, muốn thủ vài ngày sẽ không quá khó khăn. Chỉ cần Quách Tri Vận chặt đứt đường đi của người Tân La, chúng ta sẽ có một đường sinh cơ.
- Nói như vậy chỉ có thể trông đợi U Châu phát binh cứu viện chúng ta sao?
Thiệu Hoành buồn bực than thở:
- Thật sự là nghẹn chết người! Thay vì như vậy còn không bằng giết ra khỏi thành, cùng đám Mạt Hạt kia liều chết sống!
- An tâm một chút đừng nóng nảy!
Kim Lương Phượng trầm giọng nói:
- Càng đến lúc này càng phải nhẫn nại. Nếu tự chúng ta rối loạn trước, cho dù có cơ hội xuất hiện cũng không cách nào nắm bắt.
Thiệu Hoành thở dài một hơi:
- Bên phía đại soái cũng không biết như thế nào. Ta chỉ nghe nói đại soái hủy đi cầu nổi, đóng quân bên bờ bắc Sĩ Hộ Chân Hà. Hắn rõ ràng muốn cùng đại quân Khiết Đan quyết một trận tử chiến! Hiện tại đã qua vài ngày, lương thảo của họ cũng đã hết, Doanh Châu lại không thể vận lương cho họ...thật sự là gấp chết người!
Kim Lương Phượng trầm mặc không nói, đồng dạng trong lòng nóng như lửa đốt.
Mấy ngày hôm trước Tần Tiêu rời đi, một nhóm dân phu ra ngoài chuyển lương đều bị người Tân La bao vây chặn đánh, thật sự không thể vận chuyển ra ngoài. Hiện tại bên Tần Tiêu đang gặp khó khăn thế nào, hắn đương nhiên có thể tưởng tượng được.
Trận huyết chiến đập nồi dìm thuyền...thật sự không thể lạc quan!
Đúng lúc này hai gã tiểu hiệu chạy vào phòng nghị sự, cuống quýt báo tin:
- Báo Kim đại nhân, hơn hai vạn kỵ tiên phong của Hắc Thủy Mạt Hạt đã giết tới cách Doanh Châu hơn ba mươi dặm. Mặt khác hơn vạn đại quân Tân La bên Du Quan đang đánh vào Doanh Châu!
Thần sắc Kim Lương Phượng chấn động:
- Hạ lệnh toàn quân, nghiêm chỉnh đề phòng, chuẩn bị cuộc chiến thủ thành!
Thiệu Hoành ném đi dải băng trên cổ, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, mở ra cửa thành đánh với bọn hắn một trận!
- Không được!
Lúc này ngoài cửa truyền vào thanh âm kiều giòn quyết đoán:
- Thiệu tướng quân, hiện tại chúng ta hẳn phải nghe theo an bài thống nhất của Kim đại nhân, lấy thủ thành chiến tiêu hao quân địch, chờ đợi viện quân!
Thiệu Hoành ngạc nhiên:
- Phu nhân...nga không, Hổ tướng quân!
Mặc Y mặc giáp trụ, thần sắc nghiêm túc đi tới trước mặt Kim Lương Phượng, ôm quyền nói:
- Đại nhân, hạ lệnh đi! Mạt tướng xin đăng thành đốc chiến!
Bên bờ Sĩ Hộ Chân Hà, ba cầu nổi lớn đã dựng xong, kỵ binh Đường quân đang qua sông.
Tần Tiêu đứng ngay bờ bắc, nhìn Lý Vi Ấn cùng Đỗ Tân Khách nói:
- Được rồi, các ngươi đi mau lên. Tuy rằng dọn xong nha trướng Khiết Đan, nhưng bọn hắn còn tàn binh dư đảng tám bộ cần thu thập, các ngươi cũng không nhẹ nhàng.
Đỗ Tân Khách ôm quyền cúi người thi lễ:
- Đại soái bảo trọng. Lần này cùng đại soái sóng vai chiến đấu tiêu diệt Khiết Đan, cả đời này của Tân Khách không gì tiếc nuối.
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi nha, ngươi cùng Trương Cửu Linh mới là đại công thần chân chính. Ta chỉ làm bảng quảng cáo cho các ngươi phía trước mà thôi. Trước mắt thế cục Liêu Đông vẫn thật nguy cấp thật phức tạp, ngươi đừng phớt lờ. Bên Khiết Đan chúng ta chỉ có một tôn chỉ chiến tranh mưu cầu hòa bình. Hiện tại chúng ta đã dẹp gốc gác của bọn họ, bắt giữ hai đại thủ lĩnh, tiêu diệt bộ đội chủ lực gần hết, hẳn nên đến lúc thu dọn tàn cuộc. Nhớ kỹ, đừng lãnh đạm Lý Thiệu Cố. Còn có những thủ lĩnh phân bộ Khiết Đan cùng tướng quân, cũng tận lực ưu đãi. Hiện tại đến thời điểm chiêu hàng họ, biết không?
- Nhớ kỹ lời dạy bảo của đại soái.
Đỗ Tân Khách cúi người đáp.
Tần Tiêu nhìn Lý Vi Ấn, gật đầu:
- Ta đáp ứng người sẽ không tùy ý giết hại người Khiết Đan. Ta sẽ làm được. Chờ sau khi bình định xong chuyện tại Doanh Châu, ta sẽ đích thân thượng biểu thỉnh triều đình phong ngươi làm Tùng Mạc đô đốc cùng Tùng Mạc quận vương, do ngươi tới thống trị người Khiết Đan. Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.