Khiết Đan thiết kỵ xông tới gần, kéo cung bắn qua, tinh chuẩn dày đặc, vô cùng hung ác. Nếu không phải Đường quân có trang bị hỗ trợ, chỉ sợ thương vong sẽ cực kỳ thảm trọng. Mặc dù như thế vẫn có không ít người trúng tên ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Tần Tiêu vung mạnh vũ khí, lớn tiếng:
- Nỗ thủ, bắn tên!
- Hống hống hống!
Tiếng hô vừa dứt, nỗ thủ phát huy uy lực, tinh chuẩn cực kỳ, ưu thế cận chiến cường đại, không hề kém người Khiết Đan.
Nhìn thấy sắp cận chiến, người Khiết Đan giảo hoạt chạy vòng, thuật bắn cung bắn phá mà đến, trong Đường quân vang lên thanh âm thảm thiết, thương vong thảm trọng.
Tần Tiêu cắn chặt răng:
- Thuẫn bài mở, Mạch Đao lên!
- Nha...
Đường quân bỏ thuẫn vung mạch đao đánh ra, người Khiết Đan không chút yếu thế tràn đến.
Tần Tiêu vung cao vũ khí, soái kỳ phần phật bay cao:
- Xung phong!
- Giết!
Đường quân kỵ binh cũng phát động.
Tần Tiêu thúc ngựa vung roi, dẫn soái kỳ giết vào trùng vây.
Xoẹt một tiếng, một đầu người Khiết Đan bị chém thành hai nửa, bên cạnh liền có người xông tới, Tần Tiêu vung kim đang, không màng hậu quả nhào qua, vung kim đang, hai người mất mạng!
Tần Tiêu cắn chặt răng, trầm giọng hét lớn:
- Kẻ ngăn ta, chết!
Trên thảo nguyên, vạn người hò hét, chấn động mây mờ, cả Sĩ Hộ Chân Hà như gào thét lên.
Một canh giờ sau, Tần Tiêu kỳ quái phát hiện đại quân Khiết Đan đang bắt đầu lui lại, áp lực Đường quân giảm nhiều.
- Sao lại thế này?
Tần Tiêu toàn thân đẫm máu lúc này đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy kỵ binh Khiết Đan đang rút nhanh về hướng bắc. Hơn nữa người Khiết Đan trong trung tâm cũng đang chậm rãi rút binh, muốn rời khỏi chiến trận.
Mọi người nhất thời nghi hoặc khó hiểu.
Tần Tiêu nghĩ thầm: Cơ hội tốt như vậy, chúng ta đã muốn tuẫn trận, bọn hắn lại hiệu lệnh rút quân, làm gì đây? Không phải Lý Thiệu Cố một lòng muốn lấy tính mạng của ta sao?
- Mặc kệ, giết!
Tần Tiêu trầm giọng quát, mọi người liền tiếp tục hung mãnh lao tới. Nhưng người Khiết Đan tựa hồ không còn lòng dạ đối chiến, vừa đánh vừa lui về hướng bắc.
Đúng lúc này, thám báo phi ngựa hồi báo:
- Báo đại soái, người Khiết Đan nhổ trại triệt về hướng bắc!
- Sao lại thế này?
Chúng tướng nghi hoặc kêu lên.
- Ngu hậu kỵ, phái thám báo tìm hiểu!
Tần Tiêu hạ lệnh:
- Bộ binh phía sau, kỵ binh dàn trận, chuẩn bị đột kích!
Lý Vi Ấn nghi hoặc chạy tới:
- Đại soái, cuộc chiến hôm nay làm sao vậy?
Tần Tiêu lau vết máu trên mặt:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta mơ hồ cảm giác tựa hồ kỳ tích thật sự cần xuất hiện!
Lý Vi Ấn sửng sốt, lẩm bẩm:
- Kỳ tích? Còn có kỳ tích gì? Chẳng lẽ lửa trời tập sát người Khiết Đan sao?
Một lát sau thám báo quay về, mang theo một tin tức làm toàn bộ Đường quân phấn chấn muốn nổi điên:
- Bên cạnh Cổ Luân hồ năm mươi dặm hướng bắc, đại quân Khiết Đan gặp phải một cỗ quân đội Đường triều, còn đang chém giết!
Tần Tiêu vui mừng kêu to:
- Bộ đội của ai?
Thám báo kích động thanh âm phát run:
- Dạ, là....là đại quân U Châu, tinh kỵ phủ đô đốc Nhiêu Nhạc cùng kỵ binh Hề tộc của Đỗ Tân Khách, nhân số không dưới ba vạn người!
- Trời ạ, thật sự là phát sinh kỳ tích!
Tần Tiêu kêu to lên, kéo Lý Vi Ấn, muốn ôm cả hắn vào trong lòng, lớn tiếng nói:
- Trương Cửu Linh, Trương Cửu Linh! Trương Cửu Linh cũng là kẻ điên, hắn dám để cho Đỗ Tân Khách mang theo ba vạn kỵ binh từ Thiết Hoắc cốc mà ngươi nói đột kích thẳng vào bụng Khiết Đan!
- Kẻ điên, đều là kẻ điên! Ha ha ha!
Lý Vi Ấn cũng kích động kêu to lên, khác hẳn ngày thường!
Mọi người đều hoan hô.
Tần Tiêu đột nhiên vung kim đang:
- Truyền lệnh xuống, toàn quân đột kích tụ hội Đỗ Tân Khách, bao vây tiêu diệt đại quân Khiết Đan!
- Hống hống hống!
Kỵ binh điên cuồng chạy chồm, bộ binh theo sát phía sau liều mạng chạy như điên.
Bên cạnh Cổ Luân hồ năm mươi dặm, Lý Thiệu Cố đang chuẩn bị rút về nha trướng cứu viện lại gặp Đỗ Tân Khách chặn đánh, đúng lúc bị phục kích, đánh trở tay không kịp. Tần Tiêu mang người giết tới, cả bờ Cổ Luân hồ thây ngang khắp đồng, hồ nước nhuộm đỏ.
Trên một núi đá bên hồ, Đỗ Tân Khách cầm kính viễn vọng nhìn về hướng nam, đột nhiên lộ vẻ mừng như điên:
- Đại soái, là nhân mã của đại soái. Truyền lệnh toàn quân đột kích, tiễu sát đại quân Khiết Đan, bắt sống Lý Thiệu Cố!
- Hống hống hống!
Đại quân của Đỗ Tân Khách bắt đầu đại đột kích tiễu trừ. Bộ binh vây quanh, kỵ binh đập vào, tên bay như mưa, đại quân Khiết Đan binh bại như núi đổ.
Tần Tiêu cảm giác toàn thân dâng trào, kích động vô tận, tự mình dẫn theo thiên binh cùng kỵ binh trung quân dẫn đầu giết vào trùng vây.
Đỗ Tân Khách kích động, nhảy lên ngựa, vung thiết thương:
- Thiết kỵ trung quân, theo ta giết vào, tiếp ứng đại nguyên soái!
- Hống!
Đây chính là kỵ binh tinh nhuệ Tả Uy Vệ do đích thân Tần Tiêu chỉ dạy, cảm tình thâm hậu. Vừa nghe “tiếp ứng đại nguyên soái” đều liều mạng xông lên, anh dũng giết địch!
Lý Thiệu Cố ngồi trên lưng ngựa vây trong trung tâm, ngây ngốc lẩm bẩm:
- Như thế nào lại như vậy...sao có thể như vậy...
- Bắt sống Lý Thiệu Cố!
Mấy vạn Đường quân rống to, chấn rung mặt hồ dấy lên sóng dữ. Đường quân đã hình thành vòng vây thật lớn, làm người Khiết Đan hoàn toàn bất lực...
Một canh giờ sau, hồ nước hoàn toàn đỏ bừng, Lý Thiệu Cố buông soái kỳ, bỏ vũ khí đầu hàng.
Đỗ Tân Khách mang theo kỵ binh trung quân tiến vào, bắt giữ Lý Thiệu Cố, thúc ngựa chạy tới trước mặt Tần Tiêu, ném Lý Thiệu Cố xuống đất.
Lý Thiệu Cố ngồi ngây người dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu cùng Lý Vi Ấn. Tần Tiêu từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng:
- Lý đại thủ lĩnh, ta không thể không thừa nhận, ngươi là một đối thủ xuất sắc!
- Nhận được khích lệ!
Lý Thiệu Cố cười khổ:
- Nhưng ta vẫn thua!
Tần Tiêu cười lạnh:
- Dẫn đi, canh giữ!
Đỗ Tân Khách cùng các tướng lĩnh nhảy xuống ngựa, quỳ bái trước mặt Tần Tiêu:
- Tả Uy Vệ tướng quân, hành quân tư mã Đỗ Tân Khách dưới trướng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, phụng mệnh U Châu đại đô đốc Trương Cửu Linh tiếp ứng đại nguyên soái. May mắn không làm nhục mệnh!
Tần Tiêu ha ha cười to, ném kim đang cho binh tốt bên cạnh, nhảy xuống ngựa đi tới nâng Đỗ Tân Khách:
- Khách ah, lần này nhờ có ngươi. Bằng không hơn vạn tướng sĩ đã nghỉ giấc thiên thu rồi! Nói nghe một chút, văn nhược thư sinh Trương Cửu Linh làm sao nghĩ ra kỳ chiêu này, cho ngươi mang quân giết sau lưng đại quân Khiết Đan đây?
Đỗ Tân Khách ha ha cười to:
- Đại soái, chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta xử lý trước chiến trường, nói sau đi!
- Được!
Tần Tiêu cao giọng cười to, cơ hồ chảy nước mắt:
- Thu thập chiến trường!
Chạng vạng, Tần Tiêu cùng Đỗ Tân Khách dẫn đại quân áp giải hơn vạn tù binh Khiết Đan quay về Sĩ Hộ Chân Hà. Tần Tiêu hạ lệnh dựng cầu nổi, cứu chữa thương binh. Lương thảo của người Khiết Đan bị họ lấy đi sạch sẽ.
Trong soái trướng, Tần Tiêu, Lý Vi Ấn, Đỗ Tân Khách cùng hơn mười thiên tướng, lại thêm đại thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thiệu Cố bị bắt giữ đồng loạt ngồi xuống.