Chu Du bỗng nhiên từ từ đứng lên đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng mở miệng:
- Sao vậy sao các ngươi lại biến thành như vậy?
Ở phía dưới là đô úy Đinh Phụng trong lòng hắn vô cùng bất mãn, Bình Đô huyện phải là do hắn quản lý mới đúng, lần này thành đánh hạ là hắn không nói chiếu theo tư lịch mình cũng cao nhất vậy mà Trương Lãng hết lần này tới lần khác giao trách nhiệm cho Chu Du khiến cho hắn vô cùng không phục, lúc này nghe vậy thì chế giễu:
- Đại quân Lưu Bị không ra cả buổi, binh mã hiện tại đã ở dưới thành Chu đại nhân không gấp làm cho mạt tướng lo lắng, vạn nhất thành thất thủ thì Chu tướng quân không phải đảm đương không nổi sao?
Chu Du híp mắt cản thận đánh giá Đinh Phụng sau đó ánh mắt dần di chuyển.
Chu Du bỗng nhiên cười:
- Đinh Phụng ta biết ngươi không phục không bằng ta để vị trí này chon gưj.
Đinh Phụng tuy trong lòng muốn nhưng vẫn nói:
- Chu đại nhân là do chúa công điểm chủ tướng thuộc hạ làm sao dám làm càn.
Chu Du cười rộ:
- Nói cũng đúng.
Đinh Phụng đánh chết cũng không tìm ra sơ hở trong lời nói của mình tuy nhiên hắn cảm thấy Chu Du cười vô cùng âm hiểm nên kiên trì nói:
- Đúng thế.
Chu Du vẫn tươi cười nói:
- Nếu như vậy các ngươi nên nghe ta điều khiển đúng không?
Đinh Phụng không chút nghĩ ngợi đáp:
- Quân lệnh như sơn Chu đại nhân cứ yên tâm.
Chu Du cười càng sâu:
- Nếu các ngươi không nghe ta thì sao?
Đinh Phụng thuận miệng nói;
- Nguyện theo quân pháp xử trí.
Chu Du bỗng nhiên biến sắc giọng nói lạnh như băng:
- Được, chiếu theo mấy lời này của ngươi à làm, nếu ngươi không chiếu theo ý của ta làm, là theo quân pháp xử trí, không vì chút nhân tình nào mà trốn thoát.
Đinh Phụng thầm ảo não vạn nhất Chu Du tìm cách làm mình khó xử thì phải làm thế nào cho tới bây giờ hắn vẫn không dám công nhiên phản kháng.
Chu Du nở ra nụ cười, tuy đã nghe được tin tức của Trương Lãng Lưu Bị chẳng qua là đánh nghi binh mà thôi nhưng nói lại mình cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Chu Du ngồi ở phía trên nhìn xuống chúng tướng thỏa mãn mở miệng:
- Nếu như quân địch tiến công các ngươi liền treo Miễn Chiến bài lên cao.
Lời này vừa nói ra chúng tướng mỗi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Đinh Phụng không nén được lửa giận:
- Chiến cuộc chưa đánh Chu đại nhân đã treo miễn chiến bài không phải là làm rét lạnh lòng tướng sĩ sao
Chu Du lạnh giọng nói với Đinh Phụng:
- Đinh tướng quân vừa rồi ngươi nói thế nào với ta?
Từ Tuyên hiểu tâm tư của hắn, ở bên cạnh nhắc nhở:
- Lăng tướng quân nên nhớ kiêu binh tất bại.
Lăng Thao không cho là đúng:
- Đại nhân yên tâm trong lòng Lăng Thao hiểu rõ.
Từ Tuyên và Triệu Vân nhìn nhau ai cũng lo lắng:
- Vậy ngươi đi điểm một vạn đội ngũ sáng sớm ngày mai xuất phát.
Lăng Thao hưng phấn tiếp nhận quân lệnh bài hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt của Triệu Vân lóe sáng.
Triệu Vân nhìn Lăng Thao sau đó quét mắt về phái Chu Hoàn.
- Chu tướng quân Lang Thao lần này đi đánh Nguyệt Ô thành Long Xuyên phản quân tất nhiên sẽ có hành động phải hết sức ngăn chặn lại, làm cho Lăng Thao tránh lo âu về sau.
Chu Hoàn ra khỏi hàng trầm giọng nói:
- Mạt tướng minh bạch.
Triệu Vân gật gật đầu lại nói với Phan Chương:
- Phan tướng quân tuy Mai Châu cách Nguyệt Ô thành một khoảng nhưng khó bảo vệ Long Xuyên huyện sau khi được Chu tướng quân kìm chế không có viện binh, cho nên ngươi cũng mang một vạn đội ngũ, nếu như Mai Châu thật sự xuất binh thì nghĩ cách chặn đánh, khi tất yếu cũng có thể hô ứng với Chu Hoàn.
Phan Chương hô to tuân lệnh cùng với Chu Hoàn rời đi.
Trên mặt của Triệu Vân hiện ra vẻ lo lắng, sau đó hiểu ý gật đầu Triệu vân liền quay đầu nhìn Cao Thuận.
Cao Thuận minh bạch ý của hắn, mở miệng cười rộ rồi nói:
- Tướng quân có phải lo lắng Lăng Thao tâm cao khí ngạo làm hỏng việc lại không tiện ở trước mặt đả kích lò tin củ hắn không? Cho nên muốn mang binh đi tiếp ứng?
Triệu Vân gật đầu giận dữ nói:
- Cao tướng quân quả nhiên liệu sự như thần tại hạ còn chưa mở miệng tướng quân đã hiểu rõ từ đầu đến cuối Lăng Thao nếu như trầm ổn ta đã không cần phải lo lắng.
Cao Thuận cười lắc đầu:
- Không có gì tướng quân đã có ý đó mạt tướng nguyện mang binh.
Triệu Vân mừng rỡ:
- Có tướng quân mọi sự dĩ nhiên không cần phải lo.
Bình Đô huyện.
Chu Du ngồi ở trên huyện phủ đại đường, khuôn mặt anh tuấn không có chút biểu lộ nào, trái lại vẫn chuyện trò vui vẻ, tiêu diêu tự tại, tướng sĩ thuộc hạ mặc dù bất mãn nhưng không thể làm gì, trong lúc vô hình tiêu từ vẻ lo lắng của mọi người phía dưới.
Chu Du bỗng nhiên từ từ đứng lên đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng mở miệng:
- Sao vậy sao các ngươi lại biến thành như vậy?
Ở phía dưới là đô úy Đinh Phụng trong lòng hắn vô cùng bất mãn, Bình Đô huyện phải là do hắn quản lý mới đúng, lần này thành đánh hạ là hắn không nói chiếu theo tư lịch mình cũng cao nhất vậy mà Trương Lãng hết lần này tới lần khác giao trách nhiệm cho Chu Du khiến cho hắn vô cùng không phục, lúc này nghe vậy thì chế giễu:
- Đại quân Lưu Bị không ra cả buổi, binh mã hiện tại đã ở dưới thành Chu đại nhân không gấp làm cho mạt tướng lo lắng, vạn nhất thành thất thủ thì Chu tướng quân không phải đảm đương không nổi sao?
Chu Du híp mắt cản thận đánh giá Đinh Phụng sau đó ánh mắt dần di chuyển.
Chu Du bỗng nhiên cười:
- Đinh Phụng ta biết ngươi không phục không bằng ta để vị trí này chon gưj.
Đinh Phụng tuy trong lòng muốn nhưng vẫn nói:
Đinh Phụng ngưng lại á khẩu không nói được.
Chu Du quét quanh một vòng:
- Có ai không phục?
Thiên tướng Lý Phong nhịn không được:
- Thật không rõ quân ta sĩ khí đang cao quân địch mệt mỏi tại sao lại treo Miễn Chiến bài.
Chu Du nở ra hai nụ cười:
Rạng sáng ngày thứ hai quân số vang dội thổi bay quân địch tiếp cận tới dưới thành.
Về sau rất nhiều người đem tin tức này nói cho Chu Du Chu Du vẫn thản nhiên ăn bánh màn thầu nói với tùy tùng:
- Người đâu thay quần áo truyền lệnh xuống toàn thành chuẩn bị nghênh chiến.
Không bao lâu sau đám tướng lãnh theo Chu Du tới cổng thành đưa mắt mà nhìn thì thấy ở dưới thành chằng chịt binh sĩ tập hợp dưới ánh nắng mặt trời lòng lánh, ở phía trước là một viên đại tướng dươi sự hô ủng của binh sĩ, ở trên lưng ngựa uy phong vô cùng, đang chỉ vào binh lính thủ thành chửi văng cả nước miếng.
Hóa ra thủ thành chiếu theo sư phân phó của Chu Du treo miễn chiến bài ở trên thành.
Chu Du ở trên tường thành dò xét một phen thấy công tác chuẩn bị đã ngay ngắn liền thỏa mãn sau đó cười lạnh nói với tướng thủ thành:
- Không cần để ý đến bọn chúng mắng chán bọn chúng sẽ rời đi.