Triệu Vân không có biểu lộ gì khác ngoại trừ một chút kinh ngạc bên ngoài.

La Na hơi thất vọng nhưng sau đó vô cùng sáng sủa nói:

- Tướng quân La Na có chuyện trọng yếu cần bẩm báo.

Triệu Vân ý bảo không cần gấp sau đó để cho binh sĩ dọn ra một vị trí để nàng ngồi xuống:

- Quận chúa không biết có chuyện gì quan trọng cần thương nghị.

La Na duỗi ngón tay ra chân thành nói:

- Gia phụ lần này để tiểu nữ tới đây là có vật phẩm muốn giao lên cho tướng quân.

Triệu Vân nhướn mày:

- Cái gì vậy?

La Na nói:

- Sách thuần phục.

- Cái gì gọi là Sách thuần phục?

Triệu Vân khó hiểu hỏi.

La Na nói:

- Gia phụ sợ chúng tướng quân không tin tưởng thành ý của chúng ta cho nên liên hợp với Nam Hải và Lĩnh Nam bốn bộ lạc thất di tộc trưởng nguyện thuần phục tướng quân.

Triệu Vân đứng lên thân hình khôi ngô lập lòe dị quang.

Triệu Vân đi lại vài bước đến bân cạnh Từ Tuyên thấy hắn bất định chủ ý liền lớn tiếng khen:

- Ý kiến hay các ngươi tỏ vẻ trung tâm thứ hai cũng tiện để chúng ta cùng nhau cột lên một chiếc thuyền nếu chúng ta thất bại thứ này sẽ rơi vào trong tay đám bọn Sĩ Tiếp0 các ngươi khó tránh khỏi họa diệt tộc chỉ có điều tại sao các ngươi lại căm hận Sĩ Tiếp như vậy?

Trên mặt của La Na lộ ra vẻ bi phẫn:

- Sĩ Tiếp tự lợi tăng thuế má, hút máu mỡ của dân, bộ lạc Phi Vân đã nhiều lần kham khổ dựa vào đi săn mà sống, hiện tại nam tử trẻ tuổi còn bị ép đi nhập ngũ, chúng dân khổ sở vô cùng.

Triệu Vân quay đầu nói với La Na:

- Quận chúa yên tâm, Sĩ Tiếp hút máu mỡ dân chúng độc hại sinh linh ông trời không buông tha hắn mà chúa công nhà ta cũng không buông tha.l

La Na cảm động quỳ xuống mặt đất mà nói:

- Đa tạ tướng quân Sĩ Tiếp được trừ, Phi Vân tộc được hưởng thái bình, nguyện trọn đời quy y tướng quân.

Triệu Vân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy ôn nhu mà nói:

- Quận chúa một đường mệt nhọc vất vả không bằng nghỉ ngơi đi.

- Vậy đa tạ tướng quân rồi.

Sau khi nàng rời đi Triệu Vân liền nói với Từ Tuyên:

- Bảo Kiên huynh thấy chuyện này thế nào?

Từ Tuyên lại hỏi ngược lại:

- Tướng quân thấy thế nào?

Triệu Vân không chút nghĩ ngợi:

- Việc này khó nói xem thái độ của La Na thì nàng ta không lừa gạt chúng ta.

Từ Tuyên nở ra nụ cười, trên mặt hiện lên vẻ cay độc:

- Tướng quân giả sử trước đó bọn họ giao hảo rồi thì liên danh thư này chỉ là một đống giấy vụn.

Triệu Vân nghĩ nghĩ:

- Ý của Bảo Kiên trong này có thể lừa gạt?Từ Tuyên lắc đầu cười mà như không cười.

Triệu Vân hiểu được:

- Xem ra chúng ta cần phải cẩn thận làm việc.

Từ Tuyên cười to:

- Kỳ thật chỉ cần phái người đi điều tra không phải là được sao?

Triệu Vân đồng ý nói:

- Đúng thế.

Từ Tuyên thần bí cười:

- Chỉ sợ sự tình trở nên phức tạp hơn.

Triệu Vân nhất thời không rõ ý hồ đồ hỏi:

- Ý của tiên sinh...

Từ Tuyên cười giảo hoạt:

- Tướng quân không nhìn thấy ánh mắt của cô nương kia sao?

Triệu Vân khó hiểu.

Từ Tuyên lại nói:

- Tướng quân không muốn động thủ từ nơi này sao chiếu theo ý của cô nương kia Sĩ Tiệp có thủ hạ hơn mười vạn người nhưng đa phần tâm thuật bất ổn, binh sĩ chính thức cũng không nhiều một khi thất bại thì tan như vụn cát, chúng ta có thể lợi dụng điểm này.

Triệu Vân liền tán dương.

Cao Thuận cũng đi tới mà tiếp lời:

- Nói hơi khó nghe đây là một đám ô hợp, cùng binh sĩ thủ hạ chúng ta không so sánh được.

Lăng Thao lộ vẻ nhẹ nhõm hào hứng bừng bừng nói:

- Đã như vậy chúng ta đánh thắng một trận, quân địch nhất định tan rã quân tâm không chịu nổi một đòn.

Triệu Vân không cho là đúng mà lắc đầu:

- Không đơn giản như vậy.

Lăng Thao lại hỏi;

- Tướng quân sao không mang theo một đội ngũ đánh Nguyệt Ô thành?

Triệu Vân nhìn về phía Lăng Thao trầm tư rồi cuối cùng cũng gật đầu:

- Được ta cho ngươi hạn vạn đội ngũ cần phải kỳ khai đắc thắng.

Từ Tuyên tiếp lời:

- Chẳng những thắng mà còn phải đánh thắng thật tốt để cho quân địch sợ hãi.

Lăng Thao vỗ ngực trong lòng liền đại hỉ.

Từ Tuyên hiểu tâm tư của hắn, ở bên cạnh nhắc nhở:

- Lăng tướng quân nên nhớ kiêu binh tất bại.

Lăng Thao không cho là đúng:

- Đại nhân yên tâm trong lòng Lăng Thao hiểu rõ.

Từ Tuyên và Triệu Vân nhìn nhau ai cũng lo lắng:

- Vậy ngươi đi điểm một vạn đội ngũ sáng sớm ngày mai xuất phát.

Lăng Thao hưng phấn tiếp nhận quân lệnh bài hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt của Triệu Vân lóe sáng.

Triệu Vân nhìn Lăng Thao sau đó quét mắt về phái Chu Hoàn.

- Chu tướng quân Lang Thao lần này đi đánh Nguyệt Ô thành Long Xuyên phản quân tất nhiên sẽ có hành động phải hết sức ngăn chặn lại, làm cho Lăng Thao tránh lo âu về sau.

Chu Hoàn ra khỏi hàng trầm giọng nói:

- Mạt tướng minh bạch.

Triệu Vân gật gật đầu lại nói với Phan Chương:

- Phan tướng quân tuy Mai Châu cách Nguyệt Ô thành một khoảng nhưng khó bảo vệ Long Xuyên huyện sau khi được Chu tướng quân kìm chế không có viện binh, cho nên ngươi cũng mang một vạn đội ngũ, nếu như Mai Châu thật sự xuất binh thì nghĩ cách chặn đánh, khi tất yếu cũng có thể hô ứng với Chu Hoàn.

Phan Chương hô to tuân lệnh cùng với Chu Hoàn rời đi.

Trên mặt của Triệu Vân hiện ra vẻ lo lắng, sau đó hiểu ý gật đầu Triệu vân liền quay đầu nhìn Cao Thuận.

Cao Thuận minh bạch ý của hắn, mở miệng cười rộ rồi nói:

- Tướng quân có phải lo lắng Lăng Thao tâm cao khí ngạo làm hỏng việc lại không tiện ở trước mặt đả kích lò tin củ hắn không? Cho nên muốn mang binh đi tiếp ứng?

Triệu Vân gật đầu giận dữ nói:

- Cao tướng quân quả nhiên liệu sự như thần tại hạ còn chưa mở miệng tướng quân đã hiểu rõ từ đầu đến cuối Lăng Thao nếu như trầm ổn ta đã không cần phải lo lắng.

Cao Thuận cười lắc đầu:

- Không có gì tướng quân đã có ý đó mạt tướng nguyện mang binh.

Triệu Vân mừng rỡ:

- Có tướng quân mọi sự dĩ nhiên không cần phải lo.

Bình Đô huyện.

Chu Du ngồi ở trên huyện phủ đại đường, khuôn mặt anh tuấn không có chút biểu lộ nào, trái lại vẫn chuyện trò vui vẻ, tiêu diêu tự tại, tướng sĩ thuộc hạ mặc dù bất mãn nhưng không thể làm gì, trong lúc vô hình tiêu từ vẻ lo lắng của mọi người phía dưới.