Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Hương Phản Hồn

Chương 3: Phiêu Miểu

Nguyên Diệu cáo từ Vi Đức Huyền, trở về lầu Nhiên Tê, thấy Vi Ngạn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.

Vi Ngạn thấy Nguyên Diệu trở về, bèn mời hắn đi cùng: “Đi nào, Hiên Chi, ta dẫn ngươi đến một nơi.”

Nguyên Diệu hỏi: “Nơi nào?”

Vi Ngạn cười: “Phiêu Miểu Các. Một nơi rất thú vị.”

Trong lúc nói chuyện, Vi Ngạn và Nguyên Diệu đã ra khỏi Vi phủ, rời khỏi phường Sùng Nhân, đi về hướng Tây Thị. Vi Ngạn không cưỡi ngựa cũng không dẫn tùy tùng, hai người đi bộ trên con đường Trường An rợp bóng liễu tháng ba, xung quanh là dòng người và xe cộ nườm nượp.

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Phiêu Miểu Các là nơi nào thế?”

Vi Ngạn đáp: “Thiên thượng Lang Hoàn địa, nhân gian Phiêu Miểu hương*. Phiêu Miểu Các nằm gần Tây Thị, là một cửa hàng bán đủ loại kỳ trân dị bảo, từ châu ngọc đồ cổ, kỳ hoa dị thảo, đến các loài chim thú kỳ lạ…”

*trên trời có thần tiên, dưới đất có phiêu miểu

Nguyên Diệu chợt nhớ lại khi mới vào Trường An, đi qua cổng Khải Hạ, đã nghe thấy hai con quỷ dữ trên cổng thành nói chuyện, con thỏ xám chở hắn đến Trường An hình như vì trộm bảo vật của Phiêu Miểu Các mà bị cấm vào thành suốt hai trăm năm.

“Đan Dương, Phiêu Miểu Các này… mở ở Trường An từ bao giờ vậy?” Nguyên Diệu định hỏi Phiêu Miểu Các có phải một cửa hàng yêu quái không, nhưng lời ra đến miệng thì đổi ý.

Vi Ngạn nghe vậy, suy nghĩ một hồi, nghi ngờ: “Ừ, lạ thật, ta không nhớ nó mở từ khi nào cả?!”

Nguyên Diệu lại hỏi: “Phiêu Miểu Các là của ai mở thế?”

Vi Ngạn cười: “Chủ nhân Phiêu Miểu Các là một nữ tử, nàng tự xưng họ Bạch nhưng không nói tên, mọi người gọi là Bạch Cơ. Đến lúc gặp nàng, ngươi đừng bị vẻ ngoài đánh lừa, nàng thực chất là một con cáo già, không ai trong đám thương nhân ở Đông, Tây Thị xảo quyệt và tham lam hơn nàng.”

Lúc đương nói chuyện, hai người đã đi qua cổng Hạm Quang, Vi Ngạn không dẫn Nguyên Diệu đi thẳng đến Tây Thị nhộn nhịp, mà đưa hắn rẽ trái, đi vào con ngõ giữa phường Diên Thọ và phường Quang Đức.

Trong ngõ không có nhà dân, chỉ có cỏ xuân tháng ba mọc đầy và sương mù mờ ảo. Bước vào ngõ, như bước vào một thế giới khác, tiếng ồn ào của Tây Thị dần xa đi.

Đi khoảng một trăm mét, Vi Ngạn mở quạt xếp, quay đầu cười với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, đến rồi.”

Nguyên Diệu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một tòa lầu hai tầng không khác gì những tòa nhà khác ở Trường An. Trên cửa chính treo một tấm biển trắng, gỗ đen không bóng, chữ trắng viết bằng chữ Triện cổ: “Phiêu Miểu Các”. Trên hai trụ cửa khắc một đôi câu đối: “Hồng trần hữu tướng, tử túy kim mê bách sắc tận. Phù thế vô thường, ái oán sân si vạn kiếp không.” Bốn cánh cửa gỗ cũ kỹ mở rộng, thấp thoáng thấy bên trong bày biện các lọ hoa, cổ vật, ngọc châu trên kệ hàng.

Vi Ngạn đã bước vào, Nguyên Diệu vội theo sau.

Cửa hàng của Phiêu Miểu Các không lớn, cũng không có gì đặc biệt, cách bày trí giống hệt những cửa hàng cổ vật khác ở Đông, Tây Thị, trên kệ hàng có đủ loại cổ vật, tranh chữ, hoa cỏ chim thú, còn có đá quý, hương liệu, đồ vàng, cuộn trục từ các nước Tây Vực.

Một thiếu niên áo đen tựa bên quầy đang ăn gì đó, nghe thấy có người vào thì ngẩng đầu lên, thè lưỡi li3m miếng thức ăn còn dính trên khóe miệng. Thiếu niên áo đen có chiếc cằm nhọn, mắt to, khuôn mặt rất thanh tú, chỉ là đồng tử hẹp đến mức kỳ dị.

Nguyên Diệu nhìn về phía quầy, thấy thứ thiếu niên đang ăn là một đ ĩa cá khô.

Thiếu niên áo đen thấy Vi Ngạn, thì cười: “Vi công tử lại đến rồi, lần này ngài muốn mua gì?”

Vi Ngạn vung quạt xếp, đáp: “Ly Nô, Phiêu Miểu Các có món gì mới lạ không?”

Ly Nô cười: “Cái đó Ly Nô không biết, ngài phải hỏi chủ nhân.”

Vi Ngạn hỏi: “Bạch Cơ đâu? Có khách đến, sao nàng không ra tiếp?”

Ly Nô chỉ vào bên trong, cười: “Vừa nãy, Võ Hằng Hào đại nhân đến, chủ nhân đang tiếp ngài ấy. Vi công tử có thể xem qua trước?”

Vi Ngạn “ừ” một tiếng, rồi tự đi ngắm nghía các bảo vật trên kệ hàng: “Hiên Chi, đến xem này, đây là hương Tây vực…”

Vi Ngạn cầm một hộp gỗ nghiêng đầu, không thấy Nguyên Diệu bên cạnh thì liếc nhìn xung quanh, thấy hắn đang đứng trước kệ bày đồ ngọc, ngơ ngác nhìn một đôi ngọc bội song ngư, sắc mặt lạ lùng.

Nguyên Diệu nhìn đôi ngọc bội song ngư, trong lòng kinh ngạc, đôi ngọc bội này hắn rất rất quen, là thứ mà trong giấc mộng như thực như hư đêm đó, thiếu nữ áo trắng đã dùng cá chép lớn đổi lấy từ tay hắn.

Thứ này, sao lại bày trên kệ hàng Phiêu Miểu Các thế này?!

Vị trí của Nguyên Diệu đứng, bên trái là gian trong, cửa không đóng. Hắn nhìn về phía trái, thấy một bức bình phong vẽ hoa mẫu đơn chắn tầm nhìn, nhưng qua bức bình phong mỏng, có thể thấy hai bóng người ngồi đối diện: một nữ tử mềm mại yêu kiều và một nam tử uy vũ hiên ngang. Theo lời Ly Nô, hẳn là Bạch Cơ và Võ Hằng Hào.

Giọng Bạch Cơ rất nhỏ, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, lại nhẹ nhàng như gió, nghe không rõ. Giọng Võ Hằng Hào lớn hơn, lời nói gấp gáp, lại có giọng điệu đậm đặc khẩu âm Bính Châu, chỉ nghe ra được vài câu rời rạc: “Ý nương.” “Sinh thần bát tự…” “Hương phản hồn…”

“Hiên Chi, ngươi đang làm gì vậy?” Vi Ngạn vỗ vai Nguyên Diệu, hỏi.

“Á?!” Nguyên Diệu giật mình, quay đầu nhìn Vi Ngạn, cười bối rối: “Không, không làm gì, tiểu sinh đang xem ngọc, đôi ngọc bội song ngư này thật đẹp…”

Vi Ngạn kéo Nguyên Diệu đi: “Ngọc thì có gì hay, đến xem cái này này, hương liệu kỳ diệu của Tây Vực, đốt lên có thể mơ vào cõi khác! Giữa sa mạc, cung điện vàng ngọc, có mỹ nhân mũi cao mắt xanh vây quanh, thật tuyệt diệu…”

Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngửi hương một lúc, thì bên trong truyền ra tiếng động, Võ Hằng Hào bước ra.

Võ Hằng Hào là một nam tử tuấn tú, dáng người hiên ngang, mặc trường bào xanh ngọc đơn giản. Y đi thẳng ra khỏi Phiêu Miểu Các, khuôn mặt đầy tâm sự, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn vô tận.

Một lúc sau, Bạch Cơ cũng bước ra, nhẹ nhàng phẩy quạt, tự lẩm bẩm: “Tương tư luyện thành thuốc hoàn hồn, tình sâu khắc thành văn trường sinh. Lòng người bí ẩn, tính người quanh co, thật khó mà thấu hiểu…”

Nguyên Diệu ngước nhìn, thấy một nữ tử áo trắng, tóc đen, chầm chậm quạt chiếc quạt lụa đi ra. Nàng có đôi mày thanh tú như tranh vẽ, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ đỏ như máu. Hắn nhận ra nàng, là người đã câu ngọc thủy tinh trên cầu đá dưới ánh trăng! Tuy nhiên, đôi mắt nàng không còn màu vàng kỳ lạ nữa mà đã biến thành màu đen bình thường.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu và Vi Ngạn, thì không khỏi giật mình, dường như không ngờ bên ngoài đang có người.

Vi Ngạn cười nói: “Bạch Cơ thật nhàn rỗi, hôm nay không làm ăn buôn bán, lại còn ngâm thơ.”

“Ồ, Vi công tử đến từ lúc nào vậy? Lần này, ngài lại muốn thứ gì thế?” Bạch Cơ nhìn Vi Ngạn, môi hơi nhếch lên như cười mà không phải cười. Nàng lại nhìn Nguyên Diệu, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Còn vị công tử này, đã vào được Phiêu Miểu Các, là người có duyên, ngài muốn gì?”

Ngài muốn gì?

Có lẽ vì giọng nói của Bạch Cơ mơ hồ như trong mơ, năm chữ này mang theo ma lực thần kỳ, quyến rũ lòng người, khiến những d ục vọng sâu kín nhất trong tâm hồn con người, dù là trắng trong, đen tối, hay xám xịt đều bắt đầu sôi sục, trỗi dậy.

Vi Ngạn nói: “Bạch Cơ, hãy lấy những thứ có thể khiến ta cảm thấy thú vị ra đây…”

Nguyên Diệu ngập ngừng hỏi: “Chẳng hay tiểu sinh đã gặp cô nương Bạch Cơ ở đâu chưa?”

Bạch Cơ mỉm cười, đáp lời Nguyên Diệu: “Có lẽ, là trong giấc mơ chăng.”

Vi Ngạn thấy vậy, dùng quạt gấp nhẹ nhàng vỗ vào vai Nguyên Diệu, nhếch mép: “Này muội phu, ngươi không được thay lòng đổi dạ, phụ lòng muội muội của ta đâu đấy…”

Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, lúng túng không biết phải làm sao: “Đan Dương, đừng nói linh tinh, tiểu sinh đâu có thay lòng đổi dạ! Không đúng, tiểu sinh còn chưa thành thân với tiểu thư Phi Yên… Đan Dương, ngươi đừng làm hỏng thanh danh của tiểu thư…”

Vi Ngạn cười trộm phía sau chiếc quạt, Bạch Cơ cũng cười.

Tiểu thư sinh cảm thấy mình giống như một con cừu non, còn hai người trước mặt rõ ràng là sói.

Vi Ngạn nói với Bạch Cơ: “Bạch Cơ, mau lấy những thứ mới lạ thú vị ra đi.”

Bạch Cơ cười nói: “Thật không may, tháng ba không phải là mùa nhập hàng, các thương nhân từ Tây Vực, Đông Hải, Nam Cương đều đang trên đường đi. Nếu Vi công tử thấy các món trong tiệm không thú vị, mấy ngày trước ta rảnh rỗi, có dùng ngọc thủy tinh dệt thành một tấm rèm ngọc rất thú vị, có muốn xem thử không?”

Vi Ngạn thu quạt lại, khá hứng thú: “Ồ? Thú vị thế nào?”

Bạch Cơ chớp mắt, nói: “Vào đêm trăng tròn, mỗi viên ngọc thủy tinh đều hiện ra một gương mặt người, đều là những người đã chết đuối ở Trường An. Không chừng, Vi công tử còn có thể thấy những gương mặt quen thuộc đấy.”

Vi Ngạn rất hứng thú: “Lấy ra cho ta xem đi.”

Bạch Cơ cười nói: “Nó ở trong phòng, xin mời theo ta.”

Vi Ngạn theo Bạch Cơ vào trong phòng, hỏi: “Tấm rèm ngọc này bao nhiêu bạc?”

“Một nghìn lẻ một lượng. Mỗi viên ngọc một lượng, vừa đúng một nghìn lẻ một viên ngọc thủy tinh. Vi công tử là khách quen, không tính tiền công, nhưng việc tạo ra những gương mặt người trong ngọc thủy tinh tốn khá nhiều công sức và thời gian.”

“Một nghìn lẻ một lượng bạc? Cũng không phải giá trên trời…”

“Không, là vàng.”

“Ngươi sao không đi cướp luôn đi?!”

“Cướp bóc sao thú vị bằng chém giá… khụ khụ, Vi công tử nói đùa rồi. Một lượng vàng đổi lấy một gương mặt người là rất rẻ rồi đó, đó là gương mặt thật sự, không chỉ đầy đủ ngũ quan, mà còn có cả cảm xúc như vui, giận, buồn, sợ, thậm chí còn phát ra tiếng cười và tiếng khóc. Đêm khuya trăng tròn, vạn vật tĩnh lặng, ngài ngồi trong lầu Nhiên Tê thưởng thức, thật sự rất có không khí và thú vị đấy!”

“Ừ, xem trước đã rồi nói…”

“Được!”

Bạch Cơ và Vi Ngạn bước vào trong để xem rèm ngọc thủy tinh, để lại Nguyên Diệu đứng đó một mình. Ly Nô dựa vào quầy, tiếp tục ăn cá khô trên đ ĩa nhỏ. Hắn liếc nhìn Nguyên Diệu, đồng tử nhỏ hẹp híp lại: “Này, tên thư sinh, ta ghét ngươi, trên người ngươi có mùi nước.”

“Hả?!” Nguyên Diệu giật mình, nhìn về phía Ly Nô.

Ly Nô vừa ăn cá khô, vừa lè chiếc lưỡi hồng li3m mép: “Tên thư sinh kia, tránh xa ta ra, nếu không ta sẽ ăn ngươi như ăn cá khô vậy đó…”

Ly Nô cười hung ác, nhe hai chiếc răng nanh dài ra, trông rất đáng sợ.

Nguyên Diệu kinh hãi, lảo đảo lùi lại thì bất ngờ trượt chân, ngã ngửa ra sau. Chỗ hắn đứng rất gần kệ để các đồ cổ như đồ ngọc, bình sứ. Khi ngã, hắn đụng vào kệ đồ cổ, làm kệ đổ xuống, kéo theo một kệ khác chứa các đồ từ Tây Vực như gương cổ, cốc đ ĩa cũng đổ xuống theo. Tiếng loảng xoảng vang lên khắp nơi, các bình sứ đầy màu sắc, cốc lưu ly, vòng ngọc, đ ĩa hổ phách, gương ngọc… tất cả đều rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Nguyên Diệu sợ đến hồn bay phách tán, ngồi bệt giữa đống mảnh vỡ, đầu óc trống rỗng.

Nguyên Diệu kinh hãi đến mất hồn, ngồi bệt giữa đống mảnh vỡ, đầu óc trống rỗng. Lúc này, hắn không nhận ra có mấy thứ kỳ quái như có làn khói nhẹ bay ra khỏi những bảo vật vỡ vụn kia, cố gắng thoát khỏi Phiêu Miểu Các, rồi biến mất về các hướng trong thành Trường An.

Bạch Cơ và Vi Ngạn nghe thấy tiếng động, thì từ trong bước ra. Thấy cảnh tượng bừa bộn dưới đất, Bạch Cơ thấy đau lòng, còn Vi Ngạn thì kinh ngạc.

Bạch Cơ hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Ly Nô đã hồi phục lại thành vẻ thiếu niên tuấn tú, hắn chỉ vào Nguyên Diệu đang sợ hãi, nói: “Chủ nhân, vị công tử này ngã một cái, kéo đổ kệ hàng, nên mới thành ra thế này.”

Nguyên Diệu kinh hãi, chỉ vào Ly Nô, giận dữ mà không nói nên lời: “Ngươi, ngươi, rõ ràng là ngươi…”

Ly Nô mặt mày vô tội, ngắt lời Nguyên Diệu: “Công tử đừng vu oan cho ta, ta đứng sau quầy từ đầu, đâu có đến gần kệ hàng.”

Nguyên Diệu không còn lời nào để nói, chỉ biết nhìn về phía Vi Ngạn, nước mắt chực trào ra: “Đan Dương, ta…”

Vi Ngạn nhìn đống bảo vật vỡ tan dưới đất, mặt trắng bệch: “Hiên Chi, ngươi…”

Bạch Cơ lại cười, trong đôi mắt phượng dài hẹp lóe lên sự xảo quyệt: “Vi công tử, vị công tử này là gì của ngài thế?”

Vi Ngạn đành phải đáp: “Hiên Chi là biểu huynh của ta, hiện đang ở nhà ta.”

Bạch Cơ cười nói: “Đồ đã vỡ rồi, đau lòng cũng vô ích, hai vị công tử không cần bận tâm, để ảnh hưởng đến tâm trạng chọn bảo vật. Chờ ta kiểm kê xong, sẽ gửi hóa đơn đến Vi phủ, đến lúc đó hai vị cứ thanh toán theo giá là được. Yên tâm, nể mặt Vi công tử là khách quen, ta sẽ bỏ qua chút tiền lẻ.”

Vi Ngạn cảm thấy chóng mặt, với sự hiểu biết của hắn về Bạch Cơ, thì chắc chắn thương nhân gian xảo này sẽ nhân cơ hội mà chém giá, đến lúc đó cho dù bán cả Ma Cô, Đế Ất đi cũng không đủ để trả nợ.

Nguyên Diệu chỉ biết lau nước mắt, vô vọng nhìn Vi Ngạn. Vi Ngạn cố gắng an ủi: “Không sao, không sao…”

Xảy ra chuyện như vậy, Vi Ngạn cũng không còn hứng thú săn tìm bảo vật nữa, thở dài rồi kéo Nguyên Diệu rời khỏi.

Sau khi Vi Ngạn và Nguyên Diệu rời đi, Bạch Cơ bước đến giữa đống mảnh vỡ, nhặt lên một chiếc ngọc như ý bị gãy. Nó lạnh lẽo và nặng trĩu, không còn chút sinh khí hay linh tính nào.

Bạch Cơ cười khổ: “Tất cả đã thoát ra rồi! Tên ngốc này, hắn có biết chỉ một lần trượt chân của hắn, đã khiến Trường An có thêm bao nhiêu quỷ mị yêu linh, có bao nhiêu người sẽ bị ràng buộc với dị giới nữa không?”

Ly Nô đứng bên quầy nói: “Đây đều là những thứ chủ nhân vất vả gom về, giờ đã đi bốn phương tám hướng, muốn tìm lại không dễ đâu.”

Bạch Cơ đáp: “Nhân quả kiếp trước, báo ứng kiếp này. Nhân quả hôm nay, báo ứng ngày mai. Hắn gây ra thì hắn phải tự kết thúc. Đừng lo, hắn chắc chắn sẽ quay lại Phiêu Miểu Các thôi.”

Bạch Cơ ném ngọc như ý đi, bước vào trong, không quay đầu lại: “Ly Nô, đừng nghĩ ta không biết, dù hắn trượt chân, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Thu dọn cửa hàng cho sạch sẽ, rồi lập một hóa đơn, ừm, viết giá cao nhất có thể, gửi đến Vi phủ.”

Bạch Cơ vừa dứt lời, một con mèo đen, mắt dài nhỏ, nhảy từ phía quầy ra, chạy đến đống mảnh vỡ cổ vật dưới đất, dùng miệng và chân cào tung những mảnh ngọc vỡ vàng gãy. Nhìn nó giống chơi đùa hơn là dọn dẹp, lúc thì lăn tròn, lúc thì nhảy nhót, trông vô cùng vui vẻ.

Tiếng nói lười biếng của Bạch Cơ từ trong vọng ra: “Ly Nô, nếu trước hoàng hôn mà không dọn xong, thì ba tháng tới đừng mơ được ăn cá khô.”

“Meo~” Mèo đen kêu lên, như đang phản đối.

Buổi chiều, tại Vi phủ, phòng lầu Nhiên Tê.

Nguyên Diệu ở trong phòng đi đi lại lại, than dài thở ngắn, nước mắt ướt đẫm tay áo.

Vừa rồi, Ly Nô đã mang hóa đơn thì Phiêu Miểu Các đến, liệt kê các món đồ bị vỡ trên ba trang giấy đầy kín, tổng cộng khoảng hai nghìn lượng vàng. Được biết, đây là giá thấp nhất mà Bạch Cơ đã đưa ra vì nể mặt Vi Ngạn là khách quen của Phiêu Miểu Các. Nguyên Diệu không có một xu dính túi, đành phải nhờ cậy người khác, nhưng làm sao mà đền nổi số tiền lớn này đây? Dù Vi Ngạn không nói ra, nhưng nhìn mặt hắn tái xanh khi xem hóa đơn, cũng biết số tiền này với hắn không phải là một con số nhỏ.

Nguyên Diệu hổ thẹn và đau khổ, cảm thấy không còn mặt mũi sống sót, bèn cởi đai lưng ra, quăng lên xà nhà.

Hôm nay đã là lần thứ ba Hồng Tuyến đến lầu Nhiên Tê rồi. Buổi chiều nàng ba lần đến đây để đưa thiệp hoa cho tiểu thư, nhưng Nguyên Diệu và Vi Ngạn ra ngoài, chưa về. Lần này trở lại, may sao, người hầu nói rằng Nguyên công tử đang ở trong phòng.

Hồng Tuyến thấp thỏm lo lắng đi lên tầng ba, rất sợ va phải Đế Ất hay đụng trúng Mã Cô, may sao cuối cùng cũng bình an đến được trước phòng Nguyên Diệu. Nàng thấy cửa sổ chưa đóng, nghĩ rằng vị hôn phu tương lai của tiểu thư đến Trường An cầu công danh, chắc đang chăm chỉ học hành, bèn rón rén đến bên cửa sổ, lén lút nhìn vào, muốn xem thử vị hôn phu tương lai của tiểu thư là người thế nào.

Hồng Tuyến thò đầu vào nhìn, tim vốn đang đập thình thịch bỗng chốc đập nhanh hơn ba nhịp. Trong phòng, một thư sinh mặt mày ủ rũ đang kiễng chân đứng trên chiếc ghế nhỏ, đưa đầu vào đai lưng treo trên xà nhà.

“Á! Tên kia, dừng lại! Đừng tự tìm đường chết!” Hồng Tuyến hoảng hốt, thốt lên câu thoại mà nàng từng nghe từ miệng người kể chuyện trong quán trà.

Nguyên Diệu vừa chui đầu vào đai lưng, lại cảm thấy việc tự sát không phải là hành động của một nam tử hán. Hơn nữa, nếu mình chết, Vi Ngạn sẽ phải gánh món nợ này, bằng mọi giá không thể để liên lụy đến hắn được. Dù thế nào, cũng là lỗi mình gây ra, mình phải tự gánh.

Nguyên Diệu vừa định tháo đai lưng ra thì thì đột nhiên thấy một cái đầu người thò vào từ cửa sổ, kỳ quái hét lên, hắn giật mình, trượt chân, ghế lật ngã xuống đất.

Nguyên Diệu cảm thấy cổ mình bỗng chốc siết chặt, cả người treo lơ lửng giữa không trung, mặt đỏ bừng rồi chuyển thành xanh, không thể thở nổi, chỉ có thể giãy giụa kêu cứu: “…Cứu… cứu mạng…”

Hồng Tuyến kinh hãi kêu lên: “Người đâu! Mau cứu người! Nguyên công tử đang treo cổ!!”

Tiếng hét của Hồng Tuyến thu hút Vi Ngạn và Nam Phong cách đó không xa. Vi Ngạn nhìn thấy tiểu thư sinh đang giãy giụa giữa không trung từ cửa sổ, vội xông vào giải cứu: “Hiên Chi, sao ngươi lại nghĩ không thông như vậy…”

“Khụ khụ khụ… khụ khụ…” Nguyên Diệu muốn nói gì đó, nhưng mới hồi phục lại sức, chỉ có thể liên tục ho khan.

Vi Ngạn an ủi: “Hiên Chi, đừng vội, ta sẽ lại đến Phiêu Miểu Các lần nữa, mặc cả với nữ nhân ác độc đó. Những thứ ngươi làm vỡ, cùng lắm chỉ đáng giá một nghìn lượng vàng thôi.”

Nguyên Diệu chỉ muốn khóc, một nghìn lượng vàng… toàn bộ tài sản của hắn chỉ có hai mươi đồng tiền mà chủ quán trọ Cát Tường đã đưa khi trả tiền thuê bằng con cá chép lớn…

Vi Ngạn lại an ủi Nguyên Diệu vài câu, rồi đứng dậy rời đi. Nam Phong cũng đi theo.

Hồng Tuyến đứng ngoài cửa sổ, nàng ngẩn ngơ nhìn Nguyên Diệu, lòng đầy thất vọng. Chàng thư sinh này không phải là trai đẹp, dung mạo chỉ có thể coi là đoan chính, mặt mày nhút nhát, hiền lành, không có phong thái phóng khoáng, tiêu sái, cũng không có dáng vẻ hiên ngang, đội trời đạp đất. Chỉ có đôi mắt đen trong veo, sáng rực như gương không vướng bụi, phản chiếu mọi sự tối tăm, u tối của thế gian.

Nguyên Diệu ngước lên nhìn Hồng Tuyến, giọng khàn khàn: “Cô nương là ai? Tại sao lại xuất hiện trước cửa sổ của ta?”

Hồng Tuyến lúc này mới tỉnh lại, nàng lấy ra một tấm thiệp từ trong ống tay áo, đưa cho Nguyên Diệu: “Ta tên Hồng Tuyến, là tỳ nữ của tiểu thư Phi Yên. Tiểu thư bảo ta đưa thư cho Nguyên công tử, mời Nguyên công tử đêm nay canh ba đến gặp tại đình Mẫu Đơn trong hoa viên.”

Chàng thư sinh thuần khiết lần nữa giật mình: “Gì cơ? Tiểu thư Phi Yên hẹn ta gặp vào đêm khuya?! Điều này, điều này thật không hợp lễ nghĩa, tuyệt đối không được!”

“Nguyên công tử muốn đến hay không thì tùy.” Hồng Tuyến lườm một cái, ném tấm thiệp xuống, rời khỏi phòng. Theo kinh nghiệm nhiều năm săn trai đẹp cho tiểu thư, chàng thư sinh không có nhan sắc này chắc chắn không có cơ hội. Nhiệm vụ của nàng chỉ là truyền tin, đến hay không là việc của hắn ta.

Sau khi Hồng Tuyến rời đi, Nguyên Diệu chưa thoát khỏi lo lắng về món nợ ở Phiêu Miểu Các, lại rơi vào nỗi lo về cuộc gặp gỡ giữa đêm tại đình Mẫu Đơn. Đến hay không đây? Là một nho sinh  bụng đầy sách vở, sao hắn có thể làm việc vượt rào như vậy? Không đến, lại sợ làm tổn thương mặt mũi của Vi Phi Yên, phụ lòng nàng.

Nguyên Diệu suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đến gặp. Hắn tự an ủi mình là chỉ cần nói vài câu thôi, không nhìn không chạm, cũng không vượt rào. Nếu bị phát hiện, cùng lắm hắn đâm đầu chết tại chỗ, để bảo toàn danh dự cho tiểu thư.

Lo lắng không yên, đợi đến canh ba, Nguyên Diệu mượn ánh trăng xuống lầu, lẻn vào hoa viên, đi đến đình Mẫu đơn.

Hắn đã ở Vi phủ gần nửa tháng, nên đã quen thuộc với các con đường ở đây.

Ánh trăng sáng tỏ, vạn vật im lìm, Nguyên Diệu đến sớm, Vi Phi Yên vẫn chưa đến. Hắn chờ đợi trong đình mẫu đơn, xung quanh không một bóng người, núi giả, đá lớn, cây cối rậm rạp, gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc.

Nguyên Diệu lo lắng, từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đến canh ba, từ cuối con đường nhỏ trong bụi hoa, từ từ tiến tới chỗ hai ngọn đèn. Vi tiểu thư thật lớn gan, nửa đêm gặp gỡ nam tử trong vườn mà còn dám cầm đèn? Nhưng tại sao lại có hai ngọn đèn?!!

Nguyên Diệu vội vàng nhìn lại, dưới ánh trăng, trên con đường hoa, hai nữ nhân từ từ đi tới. Người đứng phía trước, mặc áo vàng nhạt, dáng vẻ uyển chuyển, cầm một chiếc đèn cung đỏ. Người phía sau, mặc áo đỏ, bước đi lảo đảo, cầm một chiếc đèn xanh thăm thẳm.

Không lâu sau, hai nữ nhân đã bước lên đình Mẫu Đơn.

Nguyên Diệu lén nhìn, người mặc áo vàng nhạt thắt tóc hoa sen, trán dán một hoa mai, đôi mắt hơi giống với Vi Ngạn. Người mặc áo đỏ thì không nhìn rõ khuôn mặt vì nàng đang che mặt dưới chiếc mũ có kèm khăn trùm đầu. Đèn xanh trong tay nàng tỏa ra ánh sáng màu xanh thẫm, khiến cho chiếc mũ che kín cả mặt phản chiếu màu đỏ như máu.

Nguyên Diệu vội vàng cúi chào, không dám nhìn lên: “Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự Hiên Chi. Dám hỏi, ai là tiểu thư Phi Yên ạ?”

Vi Phi Yên ngạc nhiên, biểu cảm tỏ vẻ kỳ quặc, nhìn quanh rồi nói lạ: “Tất nhiên là ta rồi, công tử là là Nguyên Diệu sao?”

Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, vẫn không dám nhìn lên: “Đúng là tiểu sinh.”

Vi Phi Yên che miệng cười: “Nguyên công tử cứ cúi đầu mãi làm gì vậy? Là vì ta xấu xí quá nên không lọt vào mắt công tử ư?”

“Không, không, tiểu thư xinh đẹp như tiên nữ, tiêu sinh là không dám làm phiền giai nhân…” Nguyên Diệu vội giải thích, sau đó mới ngẩng đầu lên. Vi Phi Yên nhìn hắn với nụ cười hờ hững, còn người mặc áo đỏ với chiếc mũ che kín vẫn đứng yên một bên.

Nguyên Diệu cảm thấy lạ thường, thầm nghĩ, phải chăng nàng là Hồng Tuyến gửi thư ban ngày? Không đúng, hắn nhớ vóc người Hồng Tuyến mảnh mai, không cao như vậy. Có lẽ, đó là một người hầu khác của Vi Phi Yên? Chắc chắn là vậy. Nhưng cách ăn mặc của nàng, thật sự là kỳ lạ và đáng sợ.

Vi Phi Yên nhìn rõ hình dáng của Nguyên Diệu, không khỏi thất vọng. Haiz, thế gian này sao hiếm những chàng trai tuấn tú thế?

Nguyên Diệu hồi hộp, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư gọi ta đến gặp lúc nửa đêm thế này, không biết có chuyện gì dạy dỗ không?”

Lời vừa mới cất lên, Nguyên Diệu đã muốn tát vào mồm mình, thật sự không phải là lúc và tình huống để cách nói này.

Vi Phi Yên thực sự có hơi bối rối: “Dạy dỗ?! Ta có dạy dỗ gì chứ? Để ta nghĩ xem…”

Vi Phi Yên vừa suy nghĩ, phía sau tảng đá to bên dưới đình Mẫu Đơn đột nhiên có một đen cao to nhảy ra. Một nam nhân cầm đao xuất hiện, đánh về phía đình Mẫu Đơn, lưỡi dao lạnh lẽo như nước: “Các người cấm nhúc nhích, người nào nhúc nhích ông đấy giết người đó!”

Nguyên Diệu sợ đến mất hồn, sợ sệt nói: “Có… có cướp?!!”

Kẻ cướp trước mặt Nguyên Diệu và Vi Phi Yên, vung thanh đao sáng loáng, vẻ mặt tàn bạo: “Ai dám hét lên ông đây giết người đó!”

Nguyên Diệu nhìn chằm chằm vào con dao, đôi chân run rẩy, thì thầm: “Tiểu sinh không dám, hảo hán xin tha mạng!”

Vi Phi Yên nhìn người đến cướp, không nói gì.

Tên cướp nói: “Nói cho ông biết, kho bạc ở đâu?”

Nguyên Diệu cảm thấy khó xử: “Tiểu sinh không… không biết…”

Vi Phi Yên nói: “Ta cũng không biết.”

Tên cướp nhìn Vi Phi Yên, thấy là một cô nương xinh đẹp, bỗng dưng nở nụ cười hèn hạ, tục tằn: “Lão tử đi vòng vòng lâu rồi, chân cũng đã mỏi nhưng lại không tìm được kho bạc. Thôi, đêm nay không cướp được bạc, cướp được một mỹ nhân thì cũng không phí công tới đây.”

Nguyên Diệu sợ đến tái mặt, rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng vẫn chắn trước mặt Vi Phi Yên: “Ngươi, ngươi không được vô lễ với tiểu thư!”

“Đi, đi, tên thư sinh yếu ớt nhà ngươi mau cút sang một bên!” Tên cướp vung bàn tay to như cái quạt hất Nguyên Diệu sang một bên.

Nguyên Diệu ngã mạnh xuống đất, đầu va vào cột đình, đau đến hoa mắt chóng mặt. Hắn ngã đúng vào chân cô nương áo đỏ đang cầm đèn xanh, tà váy lụa của nàng lướt qua mặt hắn, lạnh như băng. Nguyên Diệu vội nắm lấy tà váy đỏ, nói: “Mau đi tìm người, đến cứu tiểu thư nhà ngươi…”

Nhưng cô nương áo đỏ không hề động đậy, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng trong bóng tối.