Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Hương Phản Hồn

Chương 2: Phi Yên

Lầu các trong Vi phủ rất cao, xếp chồng lên như thể cưỡi mây xếp núi, toát lên vẻ hoa lệ phú quý không thể tả. Nguyên Diệu được Vi Ngạn dẫn vào một tòa gác ba tầng nằm cạnh hồ, vì đi từ bên hông vào nên không thấy được bảng tên của tòa gác này. Do bên ngoài trồng nhiều thông bách dày đặc, che khuất ánh sáng, đại sảnh trong gác rất tối tăm, lạnh lẽo đến rùng mình.

Nguyên Diệu ngước nhìn quanh đại sảnh, thấy có nhiều lồ ng chim treo lơ lửng, bên trong nhốt đủ loại chim nhưng lại rất yên tĩnh. Phía bắc của đại sảnh đặt một tấm bình phong gỗ lê vẽ mực đen, còn trên tường phía nam khảm một tấm gương đồng khảm hoa văn mây, không xa trước gương là một chiếc ghế bành, trên đó có một đống dây thừng rất thô to.

Vi Ngạn chỉ vào chiếc ghế bành, nói với Nguyên Diệu: “Muội phu cứ ngồi tạm đây một lát, ta đi mời cha ra.”

Mặt Nguyên Diệu lại đỏ lên: “Vi huynh gọi tiểu sinh là Hiên Chi đi, còn chưa làm lễ, gọi như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư.”

Vi Ngạn dường như cố nhịn cười, gật đầu: “Hiên Chi quả là người hiểu biết lễ nghĩa. Ngươi cũng có thể gọi ta là Đan Dương.”

Nguyên Diệu đi đến bên ghế bành, vừa định ngồi xuống, thì đống dây thừng thô kia chợt động đậy. Nguyên Diệu tưởng mình hoa mắt, nhìn kỹ lại, thì như bị bỏng chân nhảy dựng lên, kinh hoàng: “Rắn, rắn, có rắn?!!”

Thì ra, đống dây thừng thô to trên ghế bành là một con mãng xà to lớn. Con mãng xà ngước mắt nhìn thoáng qua thư sinh đang kinh hãi, rồi tiếp tục ngủ.

Vi Ngạn cười: “Hiên Chi đừng sợ, nó tên là Ma Cô, là con mãng xà ta mua từ người Thiên Trúc ở Tây Thị. Ma Cô rất ngoan, sẽ không cắn người bừa bãi đâu.”

Nguyên Diệu hoảng sợ: “Ma Cô? Ma Cô không phải là thần nữ mà Hán Vũ Đế gặp sao? Nếu không cắn người lung tung, thì nó vẫn cắn người đúng không?!!”

Vi Ngạn vỗ nhẹ lên đầu mãng xà, cười nói: “Ma Cô của ta không phải là thần nữ, mà là xà nữ. Nó chỉ cắn người khi đói thôi.” Vi Ngạn chỉ vào cổ mình: “Cắn chỗ này. Nhưng ngươi không cần lo, bây giờ nó đã no rồi. Huyền Chi, ngươi ở đây đợi, ta vào trong thỉnh phụ thân ra.”

Nguyên Diệu không dám ở lại một mình với con mãng xà, định ngăn Vi Ngạn đi, nhưng Vi Ngạn đã quay vào trong phòng rồi không thấy bóng dáng đâu.

Nguyên Diệu không còn cách nào, chỉ đành đi xa, đứng đợi ở cửa sổ nhìn ra mặt nước.

Chờ đợi suốt hai canh giờ. Vi Ngạn vừa vào trong đã như đá chìm đáy nước, không thấy tăm hơi. Vi Đức Huyền cũng không thấy xuất hiện. Căn lầu này yên tĩnh đến mức đáng sợ, không có một hạ nhân qua lại.

Nguyên Diệu vừa mệt vừa đói, lại lo lắng không yên. Hắn sợ con mãng xà trên ghế thức dậy, bò về phía mình. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dài như một năm, giống như đang chịu cực hình. Để giết thời gian, Nguyên Diệu ngước lên quan sát những con chim trong lồ ng. Nhìn một hồi, hắn lại toát mồ hôi lạnh. Quý tộc thường nuôi vẹt, hoàng yến, chim hoàng anh vì bộ lông sặc sỡ và tiếng hót du dương của chúng, nhưng gần trăm chiếc lồ ng ở đây lại nhốt cú mèo, diều hâu, quạ và những loài chim rất hắc ám, toàn là mấy con vật không may mắn. Hèn gì, trong sảnh yên tĩnh như vậy!

Nguyên Diệu lau mồ hôi trên trán, chủ nhân căn lầu này thực sự có sở thích kỳ quặc…

Gương đồng trên bức tường phía nam phản chiếu ánh sáng vàng lấp lánh như một vũng nước. Phía sau gương đồng là một gian phòng nhã, trong phòng có một chiếc giường Hồ đẹp đẽ, trên giường có một công tử áo hoa đang dựa vào, tay cầm chén rượu dạ quang, vừa thưởng thức rượu nho Tây Vực, vừa nhìn qua gương đồng quan sát Nguyên Diệu đứng bên cửa sổ.

Chỉ cách một bức tường, hai gian phòng trong ngoài. Từ sảnh ngoài nhìn vào, gương đồng chỉ là một tấm gương bình thường, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ mọi tình hình bên trong sảnh ngoài.

Công tử áo hoa là Vi Ngạn. Hắn uống hết chén rượu ngon đỏ sậm, cười nói: “Chiếc gương cổ Thổ Hỏa La quốc mua từ Phiêu Miểu Các đúng là thú vị, nữ nhân gian trá Bạch Cơ kia, đòi của ta tận năm trăm lượng bạc đó.”

Một cô nương xinh đẹp quỳ gối trước giường, vừa rót rượu ngon cho chủ nhân, vừa nhỏ giọng nói: “Mọi người đều nói Phiêu Miểu Các rất quái dị, vị nữ nhân tên Bạch Cơ kia có lẽ là yêu mị gì đó.”

Vi Ngạn nở nụ cười: “Nếu khiến cho ta thấy thú vị, thì yêu mị cũng chẳng sao chứ? Nam Phong, vài ngày nữa, ngươi lại cùng ta đến Phiêu Miểu Các, tìm mấy thứ thú vị hơn mang về.”

Nam Phong đáp: “Vâng, thưa công tử.”

Rót xong rượu, Nam Phong ngẩng đầu nhìn ra ngoài gương đồng, Nguyên Diệu vẫn lặng lẽ đứng bên cửa sổ. Hắn che miệng cười nói: “Công tử ngài thật xấu xa, lão gia ở thư phòng phía nam, ngài lại dẫn hắn đến lầu Nhiên Tê ở phía bắc, lừa hắn chờ đợi, nhưng mà, hắn thật sự có xứng đáng với tiểu thư không?”

Vi Ngạn cười hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Nam Phong cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Ta thấy rát lạ. Thư sinh này nhìn nghèo túng, vẻ ngoài lại chỉ có thể xem là đoan chính, lão gia có lẽ sẽ đồng ý, nhưng phu nhân và tiểu thư chắc chắn sẽ không bằng lòng.”

Vi Ngạn nhếch môi cười: “Nhị nương từ trước đến nay háo danh, luôn muốn kết thân với Võ gia, muốn gả Phi Yên cho Phiêu Kỵ tướng quân Võ Hằng Hào. Nha đầu Phi Yên này lại có sở thích cổ quái, chỉ cần là trai đẹp tuyệt sắc, bất kể là hòa thượng, đạo sĩ hay người buôn bán nhỏ, nó đều không chê. Mùa xuân năm ngoái, nó bỏ trốn cùng đạo sĩ Giang Thành Quan, chạy tới Lạc Dương xem hội hoa mẫu đơn, khiến ta phải ngàn dặm xa xôi đưa nó về. Tên mọt sách này nếu muốn trở thành muội phu ta, có lẽ còn khó hơn lên trời, lại còn tự mình rơi vào hố lửa nữa.”

Nam Phong cười: “Nam Phong từ nhỏ hầu hạ công tử, lần đầu tiên thấy công tử quan tâm một người như thế…”

Vi Ngạn cũng cười, đôi mắt đen sâu thẳm: “Nam Phong, ngươi sai rồi, ta không quan tâm bất cứ ai. Trên đời này, ta chỉ quan tâm đ ến bản thân mình thôi. Ta đưa hắn đến lầu Nhiên Tê, chỉ vì thấy hắn thú vị, mượn hắn để giết thời gian mà thôi. Hắn sống chết ra sao, có thể cưới được Phi Yên hay không, chẳng liên quan gì đến ta.”

Nam Phong cười nhạt, không nói gì thêm.

Hai người quan sát Nguyên Diệu thêm một lúc, Nam Phong cảm thấy hơi nhàm chán: “Ôi, tên mọt sách này đúng là ngây thơ, ngài bảo hắn chờ, hắn thật sự đứng yên chờ không nhúc nhích, thật là vô vị. Tưởng rằng khi không có ai, hắn sẽ lộ ra bộ mặt th ô tục, cho chúng ta chút thú vị để giải khuây chứ.”

Vi Ngạn dường như cũng chán nản, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cười âm hiểm: “Nam Phong, ngươi đi thả Đế Ất vào tiền sảnh đi, hắn chắc chắn sẽ phải động đậy.”

Nam Phong giật mình, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ do dự: “Công tử, việc này… việc này không hay đâu?!!”

Nam Phong cười nhạt, không nói gì.

Vi Ngạn nhấp một ngụm rượu ngon, nhìn về phía Nguyên Diệu: “Không sao, hắn đang đứng cạnh cửa sổ, bên ngoài là ao. Mau đi, thả Đế Ất ra, bây giờ ta cảm thấy nhàm chán, để tên mọt sách này làm ta vui cười một chút.”

“Vâng, công tử.” Nam Phong không dám trái lệnh, đứng dậy rời đi.

Từ chính ngọ đến khi mặt trời lặn về phía Tây, Nguyên Diệu vẫn đứng bên cửa sổ. Tuy bản tính hiền lành, nhưng lúc này hắn cũng nhận ra Vi Ngạn đang trêu chọc mình, trong lòng dấy lên vài phần giận dữ, vài phần bi ai, vài phần cô độc. Suốt hai mươi năm qua, hắn đã trải qua bao nhiêu gian khó trong cuộc sống, nếm đủ vị đời vô thường. Cha bị thất thế trong quan trường, gia cảnh dần sa sút, họ hàng xa lánh, bạn bè thưa thớt. Phụ mẫu lần lượt qua đời, từ đó một mình cô đơn, khổ sở. Theo di nguyện của nương, bán hết gia sản, rời quê hương. Đến nhà Vi Ngạn, bị hạ nhân khinh bỉ, người thân lừa dối…

Gió lạnh tháng ba cũng không lạnh bằng lòng Nguyên Diệu bây giờ, hàng ngàn nỗi buồn bã nhục nhãn ngập trong tim, hắn chỉ cảm thấy mắt cay xè, muốn rơi lệ. Đúng lúc nước mắt sắp rơi, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó đang tiến lại gần từ phía sau, rất nhẹ, rất chậm, hầu như không có tiếng bước chân, nhưng rõ ràng là có thứ gì đó đang đến gần.

Nguyên Diệu bất chợt quay đầu lại, chỉ thấy một con hổ lớn với vằn trắng trên trán đang gầm gừ, chầm chậm tiến lại gần: “Grrrr…”

Mặt Nguyên Diệu tái nhợt, nước mắt rơi xuống, hắn vội vàng bám lấy bậu cửa sổ: “Hổ, hổ huynh, đừng đến gần…”

Con hổ không hiểu tiếng người, vẫn tiếp tục tiến về phía Nguyên Diệu. Nguyên Diệu cũng không để ý bên ngoài là hồ nước, bám vào bậu cửa sổ và nhảy xuống: “Tõm” một tiếng, rơi vào hồ nước.

Nguyên Diệu rơi xuống nước, mới nhớ ra mình không biết bơi, vẫy vùng trong nước, vừa khóc vừa kêu cứu: “Cứu ta! Cứu, cứu ta…”

Vi Ngạn nhìn thấy cảnh Nguyên Diệu chật vật, ôm bụng cười sau gương đồng. Một lát sau, nghe thấy tiếng kêu cứu của Nguyên Diệu trong nước, hắn đột nhiên đứng dậy: “Tên mọt sách này không biết bơi sao?!”

Vi Ngạn lướt ra ngoài như một cơn lốc, Nam Phong vội vã chạy theo. Vi Ngạn đến bên cửa sổ, nghe thấy tiếng kêu và tiếng đập nước dần yếu đi, thấy Nguyên Diệu đã chìm xuống ao, không bận tâm đ ến Đế Ất đang cọ vào tay hắn, vội vàng nhảy xuống nước cứu người.

“Công tử, nước tháng ba lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm…” Nam Phong cố ngăn lại, nhưng Vi Ngạn đã nhảy xuống.

Kéo Nguyên Diệu lên, hơi thở hắn đã yếu ớt, gần như sắp chết. Vi Ngạn lập tức tìm đại phu, châm cứu, cho đến lúc lên đèn, tên thư sinh nhỏ mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

Vi Ngạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn đen đi: “Ta chỉ vì nương hắn và nương ta là tỷ muội mới không muốn hắn chết, chứ không phải vì quan tâm đ ến hắn đâu. Trên thế giới này, ta chỉ quan tâm đ ến bản thân mình thôi.”

Ánh nến lung lay, đêm tối sâu thẳm, không ai đáp lại lời của Vi Ngạn.

Hôm sau, Nguyên Diệu tỉnh lại, Vi Ngạn bịa vài lý do: “Hôm qua thật không may, ta đi tìm cha, nhưng cha lại vừa ra ngoài dự tiệc ở nhà đồng liêu. Ta chạy đi theo báo tin nhưng trong tiệc có khách quan trọng, ta không thể không chào hỏi nên đành phải ở lại. Vì vậy, ta không thể về ngay. Ta vốn đã sai gia đinh về báo với ngươi, nhưng tên này trên đường mải chơi, lại quên mất. Ai ngờ trong lầu Nhiên Tê, Đế Ất không được khóa kỹ, lại chạy ra ngoài làm ngươi hoảng sợ, thật sự rất xin lỗi. Nguyên Diệu, tất cả là lỗi của ta, không nên để ngươi một mình trong lầu Nhiên Tê…”

Nguyên Diệu tính tình thuần thiện, không bao giờ nghi ngờ người khác, nghe Vi Ngạn giải thích, lập tức tin ngay và cảm thấy rất áy náy vì đã nghi ngờ hắn hôm qua: “Không sao, Đan Dương đừng tự trách, tiểu sinh đã không sao nữa rồi.”

Nguyên Diệu mỉm cười trong sáng, ánh mắt tinh khiết, Vi Ngạn cảm thấy hổ thẹn, vội quay đầu: “Nguyên Diệu, ngươi hãy yên tâm dưỡng bệnh, khi nào ngươi có thể xuống giường, ta sẽ đưa ngươi đi gặp cha ta.”

Ba ngày sau, Nguyên Diệu quần áo chỉnh tề, chính thức đến bái kiến Vi Đức Huyền. Vi Đức Huyền đã qua tuổi năm mươi, gương mặt trắng với bộ râu nhỏ, khí chất điềm đạm. Năm Nguyên Diệu mười sáu tuổi, Vi Đức Huyền vì công việc đi ngang qua Tương Châu, đã từng đến thăm gia đình hắn, nên hai người đã quen biết nhau từ lâu.

Hai người ngồi lại bên nhau, hàn huyên chuyện cũ suốt nửa ngày, nhớ lại phụ mẫu đã khuất của Nguyên Diệu và tình cảm giữa hai gia đình ngày xưa, Vi Đức Huyền rơi vài giọt nước mắt già nua, khiến Nguyên Diệu cũng ngậm ngùi xúc động.

Nguyên Diệu nhắc đến việc vâng lệnh nương đến Trường An, một là để chuẩn bị cho kỳ thi khoa bảng năm sau, hai là vì chuyện hôn nhân đã định trước kia. Nghe đến chuyện thứ hai, Vi Đức Huyền im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Hiền điệt đường xa đến đây, hãy yên tâm ở lại, ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi. Những chuyện khác để sau này từ từ bàn bạc…”

Nguyên Diệu biết rằng, hiện tại Nguyên gia đã suy tàn, không thể so được với nhà họ Vi. Thiên kim tiểu thư của nhà họ Vệ làm sao có thể hạ mình gả cho một thư sinh nghèo khó như hắn? Hắn chỉ tuân theo di mệnh của nương mà làm, không mong cầu chuyện tốt đẹp sẽ thành, nếu thành thì tốt, không thành cũng là do mệnh trời.

Nguyên Diệu tính tình thuần hậu, chỉ nhớ ơn người, không nhớ kẻ phụ lòng. Lúc này, hắn chỉ cảm kích Vi Đức Huyền vì đã quan tâm đ ến tình cảm xưa, thu nhận hắn: “Cảm ơn thế bá đã thu nhận.”

Sau khi Nguyên Diệu cáo lui, Vi Đức Huyền cau mày, chắp tay sau lưng bước vào phòng.

Một nữ nhân trung niên trang điểm lộng lẫy, trang sức sáng chói, tay cầm quạt tròn từ sau bức bình phong bước ra, lạnh lùng nói với Vi Đức Huyền: “Hừ, ta đã nghe hết rồi. Dù thế nào đi nữa, Phi Yên không thể gả cho tên tiểu tử nghèo này. Con gái của ta, nhất định phải gả cho một người quyền quý. Mấy ngày trước, Phiêu Kỵ Tướng Quân Võ Hằng Hào muốn tái hôn, ta đã nhờ bà mối gửi sinh thần bát tự của Phi Yên đến nhà họ Võ. Võ Hằng Hào là cháu của Thái hậu, trẻ tuổi có tài, tiền đồ vô lượng. Nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ có quan hệ thân thích với nhà họ Võ. Có nhà họ Võ làm chỗ dựa, đường quan của chàng sau này cũng sẽ càng thêm thuận lợi.”

Vi Đức Huyền sững sờ: “Gì cơ? Võ Hằng Hào muốn tái hôn? Người mà ‘Võ lang si tình, cả đời chỉ có Ý nương’ ấy ư?!”

Vi Trịnh Thị cười nói: “Ý nương đã chết bảy năm rồi, Võ Hằng Hào tất nhiên phải tái hôn thôi. Nam nhân đều giống nhau, có thể có người si tình, nhưng tuyệt đối không có người chung tình.”

Vi Đức Huyền nói: “Phu nhân, chuyện chung thân đại sự của con gái, nàng chưa bàn bạc với ta, sao đã gửi sinh thần bát tự đến Võ gia rồi?”

Vi Trịnh Thị lại mỉm cười, nói: “Lão gia ngài lo bên ngoài, thiếp thân lo bên trong, những chuyện trong nhà này, thiếp sẽ tự quyết định.”

Vi Đức Huyền đáp: “Nhưng, năm đó ta đã hứa hôn với Nguyên gia, gả Phi Yên cho con trai Nguyên gia, nhiều bạn cũ đều là nhân chứng, nay con trai của Nguyên gia tìm đến, ta không thể thất hứa, như thế sẽ bị người đời bàn tán!”

Vi Trịnh Thị nhíu mày, không vui: “Đừng nhắc đến hôn sự đó, đó là do vị phu nhân tốt của chàng định ra, không liên quan đến thiếp. Chàng bảo bà ấy sinh con gái để gả cho Nguyên gia đi. Hôn sự này, thiếp không chịu, Phi Yên là con gái của thiếp, chuyện trọng đại của nó phải do thiếp quyết định.”

Năm xưa, Vi Đức Huyền và Nguyên Đoạn Chương là đồng liêu và cũng là bạn thân, phu nhân của hai người lại là tỷ muội. Phu nhân Nguyên sinh hạ Nguyên Diệu, khi đó Vi phu nhân đang mang thai. Vi phu nhân nghĩ mình đang mang con gái. Nên trong lễ đầy tháng của Nguyên Diệu, Vi Đức Huyền đã chỉ vào bụng Vi phu nhân, đùa rằng: “Hiền điệt, thúc thúc muốn gả nó cho con, có được không?”

Vi Đức Huyền vốn chỉ nói đùa, nhưng Nguyên Đoạn Chương và phu nhân lại xem là thật, ba ngày sau đã mang sính lễ đến. Vi Đức Huyền cảm thấy không ổn, vì chưa biết đứa trẻ là nam hay nữ, nhưng Vi phu nhân rất vui, nên đã nhận sính lễ và trả lễ. Vi Đức Huyền không phản đối, hôn sự cứ thế mà định ra. Ai ngờ, Vi phu nhân sinh ra lại là con trai, tức là Vi Ngạn. Hai nhà đành hẹn nhau, nếu Vi Đức Huyền sinh thêm con gái, sẽ gả cho Nguyên Diệu. Nhưng cho đến khi qua đời, Vi phu nhân vẫn không có con gái. Vi Đức Huyền đưa Trịnh Thị lên làm chính thất, Trịnh Thị sinh được một đứa con gái, là Phi Yên. Theo giao ước, Vi Phi Yên sẽ trở thành hôn thê của Nguyên Diệu.

Vi Đức Huyền nhớ lại chuyện xưa, nghĩ đến cố phu nhân, không khỏi thấy buồn bã, thấy Vi Trịnh Thị oán trách cố phu nhân, bèn nói: “Nàng ấy đã qua đời nhiều năm rồi, nàng còn giận gì nàng ấy nữa. Giờ phải làm sao đây? Ta không thể nói ra hai chữ hủy hôn được…”

Vi Trịnh Thị cười lạnh lẽo: “Ngài không nói được, thì để ta nói. Tên thư sinh nghèo kiết xác kia, ta thu nhận hắn, cho hắn bữa cơm no, chỗ ở, đã là tích đức cho nhà hắn rồi, hắn còn mơ tưởng trèo cao, muốn cưới con gái ta ư, đợi kiếp sau đi.”

Vi Đức Huyền vốn sợ thê tử, vội kéo tay Vi Trịnh Thị, cầu khẩn: “Phu nhân, nàng đừng vội nói, mọi chuyện từ từ tính, từ từ tính…”

Vi Trịnh Thị dùng quạt tròn đẩy tay Vi Đức Huyền ra, cười nói: “Chuyện này không thể kéo dài được, sinh thần bát tự của Phi Yên đã gửi đến nhà họ Võ, chậm nhất là nửa tháng sẽ có hồi âm. Tốt hơn là nói sớm, để tên thư sinh nghèo kia đừng mơ tưởng hão huyền nữa.”

Vi Đức Huyền nói: “Võ Hằng Hào tái hôn? Chuyện này thật khó tin…”

Võ Hằng Hào là nam nhân nổi tiếng nhất Trường An vì lòng chung thủy và si tình. Hắn rất yêu thê tử mình là Ý Nương. Bảy năm trước, khi Ý Nương qua đời, hắn ta đã tự đâm vào mình trước mộ nàng, nguyện cùng nàng chung huyệt. May mà vết thương của Võ Hằng Hào không chí mạng, được Võ Hậu dùng linh dược cứu chữa. Bảy năm qua, Võ Hằng Hào ngày đêm nhung nhớ Ý Nương, người ta đồn rằng hắn ta hàng ngày đều gọi tên Ý Nương với không khí, cùng ăn cùng ngủ với bóng hình của nàng, như thể nàng vẫn còn sống vậy. Sự si tình và sự chung thủy của Võ Hằng Hào đã trở thành câu chuyện dân gian, được trẻ con trên đường phố Trường An ca hát: “Võ Lang si tình, suốt đời chỉ có Ý Nương. Sống cùng giường, chết cùng huyệt.”

Vi Đức Huyền cảm thấy khó tin, lại hỏi Vi Trịnh Thị: “Sao hắn ta đột nhiên muốn tái hôn? Phi Yên gả cho Võ Hằng Hào, e rằng không ổn…”

Vi Trịnh Thị cười nói: “Có gì mà không ổn? Giờ thiên hạ là của nhà họ Võ, Thái hậu lại coi trọng Võ Hằng Hào, xét thế nào hắn ta cũng là con rể quý cả.”

Thấy Vi Đức Huyền vẫn nhíu mày không nói, Vi Trịnh Thị lại cười: “Lão gia yên tâm, Võ Hằng Hào dù có chung tình đến đâu, Ý Nương cũng đã qua đời. hắn ta đồng ý tái hôn, tất nhiên là đã quay đầu. Phi Yên gả qua đó, sẽ không bị lạnh nhạt, chịu tủi thân…”

Vi Đức Huyền thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ sợ tủi thân cho Võ Hằng Hào thôi. Haiz, đứa bé Phi Yên này… kiếp trước ngươi và ta đã làm gì sai trái, mà lại sinh ra một đứa con gái khiến người lo lắng như vậy!”

Vi Trịnh Thị nhớ tới con gái yêu, thở dài an ủi trượng phu, đồng thời cũng bảo vệ cho con mình: “Phi Yên dung mạo như hoa như nguyệt, thông minh lanh lợi, có gì mà không tốt? Tuy rằng nó có hơi trai đẹp tử, nhưng yêu cái đẹp là chuyện thường tình của con người. Nghĩ lại ta năm xưa, chẳng phải cũng…”

Vi Đức Huyền nghe vậy thì kinh ngạc, chỉ vào Vi Trịnh Thị, nói: “Nghĩ lại năm xưa của nàng?!! Năm xưa chẳng lẽ nàng cũng đêm khuya trèo tường, gặp gỡ trai đẹp tử trong vườn hoa? Còn bỏ trốn với đạo sĩ hòa thượng khắp núi sông?!!”

Vi Trịnh Thị cười gượng: “Lão gia đừng trách oan cho thiếp, thiếp chưa từng bỏ trốn với hòa thượng đạo sĩ…”

Vi Đức Huyền vừa thở phào, lại nhớ ra điều gì, chỉ vào Vi Trịnh Thị: “Chỉ là chưa từng bỏ trốn với hòa thượng đạo sĩ, vậy thì đêm khuya trèo tường, gặp gỡ trong vườn hoa là có thật?”

Vi Trịnh Thị cứng họng, cũng nổi giận: “Rõ ràng đang nói về chuyện của Phi Yên, sao lão già chết tiệt nhà ông lại lôi ta vào?”

“Không phải là nàng nói ‘nghĩ lại năm xưa’ trước sao?”

“Ta chỉ nói vu vơ thôi, ông làm gì mà nghiêm trọng thế?”

“Nàng… Ôi, nữ nhân và tiểu nhân đều thật khó nuôi dạy!”

“Này, họ Vi kia, ông nói rõ cho ta, ai là tiểu nhân?!”

“Phu nhân… hạ quan sai rồi…”

Trong phòng hai phu thê cãi nhau, không ai chú ý bên ngoài có một tỳ nữ búi tóc hình ốc, mặc váy dài màu lựu đỏ, đang rình nghe bên khung cửa sổ. Nàng vừa nghe vừa che miệng cười thầm. Cuối cùng, nàng lén lút chạy đi.

Tỳ nữ vội chạy qua đình đài lầu các, núi giả sơn cầu nổi, đến một vườn hoa nở rực rỡ, rồi bước vào một lầu nhỏ hoa lệ.

Khẽ kéo màn lên, hương thơm lượn lờ. Một thiếu nữ búi tóc đồng tâm, cài trâm hoa hải đường, giữa trán dán bông hoa mai đang tựa trên lan can, tay cầm một cuốn sách. Nàng có ngũ quan hơi giống Vi Ngạn, nhưng thanh tú nữ tính hơn nhiều. Đây chính là nhị tiểu thư của nhà họ Vi, Vi Phi Yên.

“Người như ngọc trắng ngời ngời, đẹp đến nỗi gi ết chết Vệ Giới; Độc Cô lang, đội mũ lệch phong lưu… Haiz, chàng sinh ra khi ta chưa ra đời, ta sinh ra chàng đã mất, chỉ hận không sinh sớm vài năm, bỏ lỡ những trai đẹp tử này, thật là vạn phần tiếc nuối!” Vi Phi Yên vứt cuốn truyện truyền kỳ trong tay, duỗi người một cái, đứng dậy đùa nghịch con vẹt: “Vẹt nhỏ à, ngươi nói có đúng không? Khi nào ta mới gặp được một tuyệt thế trai đẹp thật sự đây?”

Con vẹt vỗ cánh học nói, rất sống động: “Người như ngọc trắng ngời ngời, đẹp đến nỗi gi ết chết Vệ Giới; Độc Cô lang, đội mũ lệch phong lưu… Trai đẹp tử! Trai đẹp tử! Ta muốn gặp trai đẹp tử!!”

Vi Phi Yên đang cười, thì tỳ nữ búi tóc hình ốc bước vào cười như hoa xuân nói: “Tiểu thư, có chuyện vui!”

Vi Phi Yên quay đầu, vui vẻ hỏi: “Hồng Tuyến, chẳng lẽ ngươi lại phát hiện ra gia đình nào có trai đẹp tuyệt sắc ư?”

Hồng Tuyến nhăn mặt: “Tiểu thư, xin tha cho nô tỳ, nếu nô tỳ còn đưa trai đẹp tử vào phủ, lão gia sẽ lột da nô tỳ mất! Hơn nữa, bây giờ trai đẹp tử trong thành Trường An cũng chỉ là những kẻ bôi phấn bôi son như Trương Ngũ Lang, Trương Lục Lang (*) thôi, tiểu thư không phải không thích loại này sao?”

* Trương Ngũ Lang, Trương Lục Lang: Trương Dị Chi, Trương Sáng Tông. Những người thân cận của nữ hoàng Võ Tắc Thiên và Công chúa Thái Bình.

Vi Phi Yên cầm quạt che mặt, thở dài: “Ôi, thế gian không có Tống Ngọc, Phan An, cũng chỉ đành nhìn thấm huynh đệ họ Trương vậy…”

Hồng Tuyến vội nói: “Chớ đừng, huynh đệ họ Trương xuất nhập cung cấm, kết giao toàn là công chúa mệnh phụ, nô tỳ không có bản lĩnh đưa họ vào phủ. Hơn nữa, ngày hoa triều lần trước, Trương Lục Lang ngồi trên xe hương du ngoạn Trường An, tiểu thư làm hắn xấu mặt ngay trước phố, hắn vẫn còn ghi hận, tốt nhất là đừng dây vào nữa…”

Vi Phi Yên cầm quạt che mặt, mắt đầy oán hận: “Ôi, hôm đó hắn ngồi trên xa hương, có bao nhiêu quý phụ thục nữ ném hoa quả vào hắn, đâu chỉ có mình ta, sao hắn lại chỉ ghi hận một mình ta chứ?”

Hồng Tuyến méo miệng: “Tiểu thư, người khác là ném hoa tươi, quả tươi, còn tiểu thư ném là trứng gà tươi.”

Vi Phi Yên thở dài, mặt mày ưu phiền: “Ai bảo hôm đó cả ngày toàn gặp công tử đẹp trai, hoa tươi quả tươi đều ném hết rồi, đến lượt hắn chỉ còn trứng gà thôi. Hơn nữa, trứng gà cũng là tấm lòng của ta mà.”

Hồng Tuyến run rẩy: “Thôi, không nói chuyện đó nữa. Ha ha, nô tỳ vừa nghe lén ngoài phòng phu nhân, tiểu thư có chuyện vui rồi!”

Vi Phi Yên đùa nghịch con vẹt, không để ý: “Trừ khi trời ban cho ta một trai đẹp tuyệt sắc, thì chẳng còn gì vui nữa?”

Hồng Tuyến mồ hôi lạnh: “Tiểu thư, phu quân của người đã đến phủ, chẳng phải cũng là chuyện vui sao? Là cái người từ nhỏ đã đính hôn với tiểu thư, tên Nguyên Diệu ấy.”

Vi Phi Yên quay đầu, cười hỏi: “Có phải trai đẹp không?”

“Không biết.” Hồng Tuyến lắc đầu, rồi cười nói: “Nhưng hắn đang ở trong phủ, tiểu thư muốn gặp cũng dễ thôi.”

Vi Phi Yên cười duyên: “Vậy, bây giờ đi xem thử đi?”

Hồng Tuyến hơi do dự: “Hắn đang ở lầu của đại công tử…”

Vi Phi Yên nhướng mày: “Cái gì? Ở chỗ của ca ca? Cái kẻ cô độc quái dị ấy vốn không thích kết giao với người khác, sao lại kết giao với Nguyên Diệu? Chẳng lẽ hắn đang âm mưu tính kế gì sao?”

Hồng Tuyến đáp: “Không biết, chỉ nghe nói đại công tử rất thân thiết với hắn. Tiểu thư thực sự muốn đi sao? Tòa lầu đó toàn rắn rết, mãnh thú, nghĩ thôi cũng rợn tóc gáy.”

Nói đến tòa lâu Nhiên Tê kia, Vi Phi Yên cũng rợn người: “Hừ, toa lầu ma quái đó ta không đi đâu. Nhìn thấy Ma Cô, Đế Ất và mấy con chim xúi quẩy đó, ta sẽ cảm thấy khó chịu cả mấy ngày liền.”

Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi nảy ra ý tưởng, cười nói với nha hoàn: “Hồng Tuyến, vẫn như cũ, ta viết một tấm thiệp hoa, ngươi mang qua cho Nguyên Diệu. Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng mờ ảo, tiểu thư khuê các gặp gỡ thư sinh tuấn tú trong hoa viên, cùng nhau bày tỏ tình ái…”

Hồng Tuyến toát mồ hôi lạnh: “Tiểu thư lại chơi trò này nữa! Haiz, sao người vẫn chưa chơi chán chứ? Nếu bị lão gia bắt gặp lần nữa, thì đừng nói là do ta truyền tin đó, nếu không, lão gia lần này chắc chắn sẽ lột da ta đó.”